Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 431: Tiểu Thu tùy quân (length: 7534)

Thẩm Thu ở trên xe lửa đều đang lên kế hoạch đến quân đội làm thế nào để bố trí tân gia của bọn họ. Nàng nói gì thì Giang Tự Cường đều nói tốt: "Chỉ cần ngươi t·h·í·c·c·h, muốn bố trí sao cũng được."
"Đại tỷ nói có thể nh·ậ·n nuôi c·ẩ·u từ căn cứ quân khuyển, đến lúc đó chúng ta cũng nh·ậ·n nuôi một con c·ẩ·u trở về đi, ta cũng muốn nuôi một con c·h·ó."
"Được; đến lúc đó chúng ta đi xem."
Không phải tất cả c·ẩ·u ở căn cứ quân khuyển đều phù hợp làm quân khuyển. Có những c·h·ó con sinh ra không đạt tiêu chuẩn, người của quân đội sẽ đưa ra ngoài, chọn cho c·ẩ·u một chủ nhân t·h·í·c·h hợp.
Người nhà quân đội muốn nh·ậ·n nuôi cũng có thể đến chọn một con t·h·í·c·h hợp.
Củ cải trắng nghe được Thẩm Thu muốn nuôi c·ẩ·u thì còn cao hứng hơn cả Thẩm Thu.
Thẩm Thu xoa đầu nó: "Trong nhà có thêm một con c·h·ó, đến lúc đó củ cải trắng sẽ có bầu bạn."
Thẩm Thư Ngọc cười: "Tiểu Thu là nuôi c·h·ó cho chính mình, hay là muốn tìm bạn cho củ cải trắng?"
"Đều có, ta muốn nuôi c·h·ó, củ cải trắng cũng có thêm bạn nữa."
Thẩm Thư Ngọc nằm có chút khó chịu, muốn xuống đi dạo một chút, củ cải trắng cũng không ngồi yên được, muốn đi theo Thẩm Thư Ngọc khắp nơi, Thẩm Thư Ngọc đơn giản dắt củ cải trắng cùng đi.
Ở trên xe lửa, Thẩm Thư Ngọc rọ mõm củ cải trắng lại, nó rất to con, có người sợ c·h·ó, Thẩm Thư Ngọc trực tiếp rọ mõm củ cải trắng lại.
Đoạn t·h·ùng xe của bọn họ đều là g·i·ư·ờ·n·g nằm, Thẩm Thư Ngọc chỉ đi tới đi lui ở toa xe của mình. T·h·ùng xe g·i·ư·ờ·n·g nằm yên tĩnh mà không có nhiều người, Thẩm Thư Ngọc tùy ý đi lại cũng không cảm thấy chen chúc.
Nếu đi toa xe khác, đi còn không nhấc n·ổi bước chân, Thẩm Thư Ngọc lười đi, chỉ đi lại trong toa xe của mình.
Thẩm Thư Ngọc đi đến cuối t·h·ùng xe, có một bà lão đột nhiên ôm cháu trai k·h·ó·c: "Tiểu Kiệt, cháu làm sao vậy, đừng dọa nãi nãi."
Một tiếng động này, chọc những người trong khoang xe đều thò đầu ra xem chuyện gì xảy ra, chỗ Thẩm Thư Ngọc đứng vừa vặn đối diện bọn họ.
Thẩm Thư Ngọc thấy mặt đứa bé xanh mét, bà lão vừa gấp vừa k·h·ó·c, ôm cháu mà sợ hãi, bất lực.
"Đại nương, cháu trai của người làm sao vậy?"
"Tiểu Kiệt nhà ta vừa ăn một miếng xương sườn thì thành ra như vậy, ta không biết chuyện gì xảy ra."
Thẩm Thư Ngọc thấy mặt đứa bé như thể không thở được, ôm đứa bé từ tay bà lão. Thẩm Thư Ngọc ôm quá nhanh, bà lão không kịp phản ứng, chờ phản ứng lại thì thấy cô nương này ôm cháu trai, liên tục ấn vào bụng cháu mình: "Cô nương này làm gì vậy, đây là cháu ta, nó khó chịu như vậy rồi mà cô còn làm đau nó."
Thẩm Thư Ngọc không có thời gian giải t·h·í·c·h, tiếp tục ấn vào bụng đứa bé, ấn khoảng bảy tám lần, đứa bé phun ra một miếng xương sườn, Thẩm Thư Ngọc mới buông đứa bé ra.
Bà lão nhìn thấy cháu trai phun ra xương sườn thì cũng hiểu chuyện gì xảy ra, cháu bà vừa rồi là bị xương sườn mắc nghẹn nên mới khó chịu như vậy.
"Tiểu Kiệt, cháu sao rồi, cháu sao rồi, cháu đừng dọa nãi nãi."
Tiểu Kiệt phun ra xương sườn, chậm một chút mới nói được, thanh âm rất nhỏ: "Nãi, cháu không sao."
"Tốt, tốt, không sao là tốt rồi, nếu cháu có chuyện gì, nãi biết ăn nói với ba mẹ cháu thế nào."
"Họng của đứa bé hẳn là bị t·h·ư·ơ·n·g, tốt nhất mang đứa bé đi b·ệ·n·h viện xem." Thẩm Thư Ngọc thấy đứa bé không sao, tính toán về g·i·ư·ờ·n·g nằm của mình nằm.
"Cô nương, cảm ơn cô."
"Không cần cảm tạ, chỉ là trẻ con ăn bị nghẹn, rất nguy hiểm, nặng thì sẽ không thở được, về sau phải chú ý nhiều hơn."
Bà lão nghĩ đến sắc mặt cháu trai vừa rồi mà vẫn còn thấy sợ, nếu không gặp được cô nương này, cháu trai bà có lẽ...
"Cô nương, cô tên gì, cho xin địa chỉ đi, cô đã cứu cháu trai ta, chúng ta phải cảm tạ cô thật tốt.
Đến, Tiểu Kiệt, cảm ơn tỷ tỷ này, tỷ ấy cứu cháu đấy, là ân nhân của cháu, làm người phải biết ân báo đáp, biết không?"
"Đa tạ tỷ tỷ."
"Tiểu Kiệt ngoan, nghỉ ngơi thật tốt, đừng nói gì vội.
Cảm tạ thì không cần đâu đại nương." Thẩm Thư Ngọc dắt củ cải trắng đi.
Bà lão biết bọn họ là cùng một t·h·ùng xe nên cũng không đi làm phiền, ghi kỹ dáng vẻ Thẩm Thư Ngọc vào đầu.
"Tiểu Kiệt, vừa rồi thật hù c·h·ế·t nãi nãi, về sau chúng ta không ăn xương sườn nữa."
Thẩm Thư Ngọc đi xa vẫn còn nghe được bà lão lải nhải nói chuyện với cháu trai mình.
Thẩm Thu nghe được hướng Thẩm Thư Ngọc đi có động tĩnh, vừa xỏ dép muốn đi xem thì Thẩm Thư Ngọc đã trở lại.
"Đại tỷ, vừa rồi có chuyện gì à?"
"Có một đứa bé bị nghẹn, hiện tại không sao rồi."
Ngồi mấy ngày xe lửa, cuối cùng cũng đến trạm, đồ của bọn họ nhiều, lại có trẻ con, Cố Kiện Đông xuống xe đi gọi điện thoại, không bao lâu thì có một chiến hữu lái xe đến đón.
Là quân đội đi mua xe, trên đường trở về có ghé qua đây, Cố Kiện Đông gọi điện thoại nên họ tiện đường tới đón.
"Cố đoàn trưởng, Giang phó đoàn trưởng, hai vị tẩu t·ử lên xe."
Thẩm Thu lần đầu được người gọi là tẩu t·ử vẫn còn hơi không quen, vừa kết hôn chưa bao lâu, nàng còn chưa quen với việc đã kết hôn.
Đến nhà thuộc viện, mọi người về nhà mình, Thẩm Thư Ngọc về nhà đợi mấy ngày, có một cửa sổ bị hé ra một nửa. Có không ít bụi, Cố Kiện Đông thả nhi t·ử xuống, bắt đầu lấy khăn lau bụi.
Thẩm Thư Ngọc cảm thấy mình bẩn quá, việc đầu tiên là lấy quần áo đi nhà tắm tắm rửa. Nàng còn đi gọi Thẩm Thu cùng nhau: "Tiểu Thu, đi tắm không?"
Thẩm Thu cũng cảm thấy mình xú h·ố·n·g h·ố·n·g, tìm quần áo và khăn mặt đi ra: "Đi, đại tỷ chờ muội."
Hai tỷ muội đi nhà tắm tắm rửa, gội đầu, tắm rửa, ở bên trong hai tiếng mới trở về.
Chờ Thẩm Thư Ngọc trở về, Cố Kiện Đông nói muốn sang xem Giang Tự Cường có cần giúp gì không.
"Đi đi, Tiểu Trạch em ở nhà trông."
Bên kia chắc cũng phải lau chùi dọn dẹp, đều là bụi bẩn, Thẩm Thư Ngọc trước hết không mang nhi t·ử qua. Ở nhà đem đồ mang đến thu dọn xong, tiện thể đựng một ít đồ ăn mang qua cho Tiểu Thu.
"Đại tỷ, muội tới đây, tỷ ngồi đi."
Thẩm Thư Ngọc vừa định thu dọn thì sau lưng truyền đến tiếng Thẩm Thu.
"Muội tới vừa vặn, muội xem trong nhà có đồ gì muội dùng được thì cứ lấy dùng."
Thẩm Thư Ngọc mua đồ đều t·h·í·c·h mua hai phần, trong nhà trữ không ít đồ dùng hàng ngày, đều để ở trong tủ.
Thẩm Thu cũng không kh·á·c·h khí với tỷ tỷ mình, Giang Tự Cường một đại nam nhân nói là chuẩn bị xong hết cả rồi, nhưng chung quy vẫn là đàn ông, họ chỉ cần một chỗ ngủ là được, chẳng chọn gì cả, mua nội thất thì cảm thấy đã làm xong hết.
Thẩm Thu vào phòng nhìn thì thấy thật sự là t·h·iếu đủ thứ, nồi nia xoong chảo đũa này nọ đều không có. Lò than t·ử cũng không có, cửa sổ cũng không có một mảnh vải che, nếu người khác đứng bên ngoài là có thể liếc mắt thấy rõ trong phòng có cái gì, người ở bên trong đang làm gì.
Gối đầu này nọ cũng không có.
"Đại tỷ, nhà mình còn bông à, cho muội hai cân, miếng vải xám này muội lấy trước, mang về che cửa sổ."
Trong nhà gối đầu nàng không mang đến, trước dùng bông làm gối đầu tạm, chờ gối đầu ở nhà gửi lên đây thì nàng lại lấy số bông này làm áo bông.
"Trong nhà đồ nhiều, muội xem t·h·iếu cái gì cứ lấy mang qua, không cần kh·á·c·h khí với Đại tỷ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận