Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 223: Thư Ngọc không cho ta ra ngoài (length: 7626)

Từ lúc Thẩm Tuyết, Chu Cảnh Trần bị lợn rừng húc phải đưa đi bệnh viện, vẫn luôn không có tin tức. Cũng không biết thương thế ra sao rồi, người có nghiêm trọng không, các thím đều rất tò mò, chuyện này đã ở bệnh viện đợi hơn một tuần rồi.
Các thím, các bác không biết, liền hỏi Thẩm Thư Ngọc, "Thư Ngọc này, lúc ấy các ngươi cùng nhau ở trên núi, cháu rõ tình hình nhất, Thẩm Tuyết và Chu thanh niên trí thức thương thế nặng không?"
Đều bị lợn rừng đâm bay còn bị lợn rừng cắn một cái, thương thế không nghiêm trọng mới lạ.
"Thím, lúc ấy tình huống hung hiểm, cháu còn sợ, không rõ hai người thương nặng hay không."
Lời của Thẩm Thư Ngọc, các thím không tin một dấu chấm câu nào, con bé nhất định đang dỗ các nàng. Nó sợ cái gì, chỉ cần dùng tay không, đều có thể đấm bẹp đầu lợn rừng, gan của nó chắc còn lớn hơn gan báo.
Thấy nàng không muốn nói nhiều, các thím mất hứng, không hỏi nàng nữa, lại đi hỏi Thẩm Thu. "Tiểu Thu à, cháu có biết tình hình của nhị tỷ cháu, Nhị tỷ phu thế nào không? Tam thúc, Tam thẩm cháu có đến thăm họ không?"
"Không biết, Tam thúc, Tam thẩm cháu không nhận Thẩm Tuyết bọn họ, cũng không phải là tỷ, tỷ phu của cháu. Các thím, nếu các thím muốn biết tình hình, hôm nào đi thị trấn vào bệnh viện thăm họ là xong thôi mà."
Đi bệnh viện thăm Thẩm Tuyết, Chu thanh niên trí thức? Họ không đi đâu, ở nhà ngồi ấm chỗ đầu giường cho khỏe, việc gì phải đội tuyết đi bệnh viện.
Hỏi hai tỷ muội không ra gì, các nàng đổi chủ đề, trò chuyện việc khác. Các nàng cũng thật là không coi ai là người ngoài, chuyện gì cũng đem ra nói, chay mặn không kiêng, Thẩm Thư Ngọc nghe thấy mùi ngon, Thẩm Thu cũng vậy.
Thẩm Thư Ngọc ăn no, cùng Thẩm Thu vào phòng nhìn tân nương tử, hôm nay tân nương tử còn thoa son, trét phấn lên mặt, trông thật đẹp.
Dương Phương Phương ở trong phòng với em dâu, thấy hai người ở cửa, "Thư Ngọc, Tiểu Thu, vào ngồi đi."
Hai người vào phòng, Dương Phương Phương giới thiệu, "Đây là con dâu của em trai ta, Hoàng Anh Lan."
Tiếp lại giới thiệu với Hoàng Anh Lan, "Đây là em chồng của chị, đại muội tên là Thẩm Thư Ngọc, tiểu muội tên là Thẩm Thu."
Thẩm Thư Ngọc, Thẩm Thu cười chào Hoàng Anh Lan, Hoàng Anh Lan ngượng ngùng cười đáp lại.
Ở trong phòng nói chuyện với tân nương tử một hồi, thấy tuyết càng rơi càng lớn, Thẩm Thư Ngọc lại có chút mệt mỏi, nàng liền về nhà trước.
Cứ đến mùa đông, Thẩm Thư Ngọc cảm thấy nàng chẳng khác gì cá ướp muối cần ngủ đông, đặc biệt lười nhúc nhích, ngay cả lương thực trong không gian, Thẩm Thư Ngọc cũng chẳng muốn mang đi chợ đen bán.
Nàng bây giờ cũng xem như phú bà, tiền có thể nghỉ ngơi đủ rồi hãy kiếm, nói đến tiền, Thẩm Thư Ngọc nhớ tới nàng đi chợ đen chạy hàng nhiều như vậy, còn chưa đếm xem nàng tích góp được bao nhiêu tiền.
Giao dịch với đám Đao sẹo, lấy được tiền giấy, Thẩm Thư Ngọc đều bỏ thẳng vào túi, sau đó dùng ý niệm ném tiền vào không gian.
Hiện tại tiền giấy đều đưa vào hộp gỗ trong không gian, cụ thể là bao nhiêu, Thẩm Thư Ngọc vẫn chưa đếm.
Vừa vào phòng, Thẩm Thư Ngọc liền vào không gian, mở hộp gỗ, đổ hết số tiền phiếu bên trong ra. Tính từng tờ một, đếm xong, Thẩm Thư Ngọc trợn tròn mắt, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, nàng buôn bán lời hơn một ngàn năm trăm.
Đầu năm nay lương công nhân một tháng phổ biến 30 đồng, nàng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã kiếm được mấy năm lương của người ta.
Chẳng trách những người đó liều lĩnh cũng muốn lăn lộn ở chợ đen, ở chợ đen, chỉ cần ngươi gan lớn, có vật tư bán, thì đúng là kiếm tiền thật.
Đặc biệt là Thẩm Thư Ngọc, trực tiếp tìm đầu lĩnh chợ đen giao dịch đương nhiên, chủ yếu là vật tư trong tay nàng bán chạy.
Số tiền nàng kiếm được ở chợ đen, thêm tiền bà nội cho nàng, còn có tiền cướp được của bọn người ở cuộc sống, nàng tổng cộng có hơn 6,900 của cải, đương nhiên còn chưa tính cá vàng.
Thẩm Thư Ngọc gấp tiền cẩn thận, cất vào hộp gỗ, bắt đầu sắp xếp phiếu, phiếu trong tay Thẩm Thư Ngọc rất đầy đủ. Cái gì phiếu cũng có, phiếu quá nhiều, có một số phiếu sắp hết hạn, nếu không tranh thủ dùng, hết hạn sẽ không dùng được nữa.
Thẩm Thư Ngọc lấy những phiếu sắp hết hạn ra, bỏ vào túi áo, đợi tối hỏi bà nội xem nhà có muốn mua gì không, nàng mai đi cung tiêu xã mua về, dùng hết số phiếu sắp hết hạn này.
Sắp xếp phiếu xong, Thẩm Thư Ngọc lại mở hộp gỗ đựng cá vàng nhỏ ra, lấy cá vàng ra chơi.
Đời trước, mẹ nàng tháng nào cũng mua vàng miếng, dây chuyền vàng, vòng tay vàng, nói là tích cóp cho nàng làm của hồi môn. Đến khi nàng tốt nghiệp đại học, mẹ nàng đã tích góp cho nàng hơn tám trăm chỉ vàng, mẹ nàng hào hứng nói sẽ đợi nàng lấy chồng.
Đáng tiếc, nàng còn chưa lấy chồng, số vàng mẹ nàng tích cóp cho nàng còn chưa giao đến tay, nàng đã xuyên việt.
Ba mẹ chỉ có mình nàng là con gái, không biết sau khi nàng xuyên qua, ba mẹ có chấp nhận sự thật nàng không còn nữa hay không.
Nghĩ đến ba mẹ, nước mắt Thẩm Thư Ngọc không kìm được mà tuôn rơi, nàng nhớ ba mẹ.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Thẩm Thư Ngọc bình tĩnh lại, lau khô nước mắt, ra khỏi không gian.
Cố Kiện Đông gọi, "Thư Ngọc, cậu có trong phòng không?"
Thẩm Thư Ngọc mở cửa, Cố Kiện Đông cùng củ cải trắng nhanh chóng đi vào, trên tay còn xách một cái giỏ, Thẩm Thư Ngọc tò mò, "Cậu xách gì thế?"
Cố Kiện Đông vén tấm vải lên, lộ ra đồ trong giỏ, "Thư Ngọc, cậu xem này, đây là tớ khắc băng đấy."
Thẩm Thư Ngọc cúi đầu nhìn, trong giỏ có ba tượng băng khắc, lóng lánh trong suốt, cầm lên xem kỹ, hắn khắc là, nàng và hắn, còn có củ cải trắng.
Khắc giống y như thật, Thẩm Thư Ngọc nhìn một cái là thích, "Cố Kiện Đông, cái gì cậu cũng biết làm à, giỏi thật."
Cố Kiện Đông hếch cằm, vẻ mặt khắp thiên hạ ta giỏi nhất, "Thư Ngọc, cậu còn muốn khắc gì, tớ khắc cho cậu."
"Tớ còn muốn một con cá."
"Chờ tớ khắc cho cậu."
Thẩm Thư Ngọc nhớ ra hỏi hắn, "Cố Kiện Đông, cậu có ra bờ sông không?"
Lúc này mặt sông đóng băng, có mấy đứa nhỏ muốn ra chơi xe trượt băng, nhưng băng bên đó còn chưa đủ chắc, người lớn sợ con mình ra đó chơi mặt băng sẽ nứt ra, người rơi xuống sông, nên giờ không cho con mình ra đó chơi nữa.
Cố Kiện Đông gãi đầu, "Tớ ra đó đục băng thôi, không chơi trên băng đâu."
"Đục băng cũng không được, nhỡ cậu đứng trên băng mà băng nứt ra thì sao, ngã xuống là không sống được đâu."
"Thế thì tớ không đi nữa."
Thẩm Thư Ngọc bóc cho hắn một viên kẹo sữa, "Ngoan lắm, thế mới là bé ngoan."
"Kiện Đông ca, anh làm gì ở nhà thế, ra chơi đi."
Ngoài sân là giọng của Thẩm Kim Bảo, giọng líu ríu biết ngay là có một đám trẻ con ở ngoài.
Cố Kiện Đông biết khắc băng, là đại ca trong lòng bọn trẻ, lúc hắn khắc băng hình hắn với Thẩm Thư Ngọc và củ cải trắng, Thẩm Kim Bảo bọn họ cứ quấn lấy Cố Kiện Đông, đòi hắn khắc cho mỗi đứa một hình, Cố Kiện Đông không chịu, chạy về nhà.
Thế là, bọn trẻ kéo nhau đến nhà tìm.
Cố Kiện Đông không muốn ra ngoài chơi với bọn chúng, chơi với một đám nhóc con mệt muốn chết, hắn nhanh chóng đi ra, "Các cậu chơi đi, Thư Ngọc không cho tớ ra ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận