Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 202: Đoàn sủng Cố Kiện Đông (length: 7732)

bị thương còn rất nặng, không biết hai người này đưa đến bệnh viện, còn có thể cứu được không...
Nhớ ngày đó, Lão Nghiêm đầu trong thôn bị lợn rừng húc, đưa đến bệnh viện không mấy ngày người đã mất.
Vừa rồi bọn họ thấy hai người bị thương còn nặng hơn cả Lão Nghiêm đầu!
Đại tôn nữ không bị thương, nhị cháu gái đoạn tuyệt quan hệ lại bị thương, Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái tâm tình lẫn lộn.
"Ngoan bảo, chuyện này là sao, sao Thẩm Tuyết và Chu Cảnh Trần cũng ở đó?"
Cố Kiện Đông mất hứng hừ hừ, "Bọn họ xấu lắm, khi ta với Thư Ngọc đi săn lợn rừng, họ cứ trốn sau tảng đá, xem chúng ta bị lợn rừng đánh, không ra giúp. Đợi đến lúc ta đánh ngã lợn rừng, họ mới lao ra, có một con lợn rừng chưa chết hẳn, nó đứng dậy, rồi hưu... Ầm... Một tiếng, lợn rừng húc văng bọn họ. Lợn rừng đói bụng, còn cắn hai người mấy miếng, họ thúi hoắc, lợn rừng còn ghét bỏ hừ hừ nhổ nước miếng!"
Lời Cố Kiện Đông có chút trẻ con, nhưng mọi người đều hiểu.
Hai người này bị lợn rừng húc là đáng đời!
Người Thẩm gia lúc thấy Thẩm Tuyết nằm dưới đất thì có chút khó chịu, nhưng nghe Cố Kiện Đông nói vậy thì cơn khó chịu biến mất ngay lập tức.
Biết Cố Kiện Đông gặp lợn rừng, Thẩm Thư Ngọc chạy đi tìm, còn Thẩm Thu cùng đám trẻ con vội vã xuống núi tìm người lớn lên cứu. Còn Thẩm Tuyết và Chu Cảnh Trần thì cứ trốn sau tảng đá, trơ mắt nhìn hai người kia đánh nhau với lợn rừng, chẳng làm gì cả. Mà những ba con lợn rừng, con nào con nấy béo ú, nếu không nhờ đứa nhỏ này lợi hại, có khả năng tự bảo vệ mình thì làm sao còn mạng?
Dù không đánh được lợn rừng, Thẩm Tuyết, Chu Cảnh Trần cũng có thể xuống núi gọi người mà! Nhưng họ đã không làm!
Thẩm lão thái hỏi đại tôn nữ: "Ngoan bảo, Kiện Đông nói có đúng không?"
"Vâng, từ lúc ba con lợn rừng xuất hiện, họ đã trốn sau tảng đá. Tụi con đánh ngã lợn rừng thì họ mới xuất hiện, định làm ngư ông đắc lợi."
Thẩm Xuân Linh thật sự tức giận vì Thẩm Tuyết, "Sao tâm Thẩm Tuyết ác vậy."
Đứa nhỏ này trước kia đâu có thế, từ bé đến lớn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nàng còn rất t·h·í·c·h nhị điệt nữ này.
Ly hôn trở về nhà mẹ đẻ, nghe người nhà nói Thẩm Tuyết để cùng Chu thanh niên trí thức mà cãi nhau với Tam đệ, tam đệ muội, không để ý liêm sỉ làm chuyện kia với Chu thanh niên trí thức ở p·h·á nhà gỗ, Thẩm Xuân Linh đã thấy rất đáng sợ rồi. Bây giờ lại nghe chuyện này, Thẩm Xuân Linh thấy hình như mình chẳng hiểu gì về nhị điệt nữ mà mình đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn.
Thẩm lão thái mặt đen lại, "Về đi, Thẩm Tuyết bị lợn rừng làm bị thương là đáng đời, Lão tam đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với nó rồi, nó sống hay c·h·ế·t là do vận may của nó, Thẩm gia ta sẽ không quản."
Lý Thải Hà nói với khuê nữ: "Người ta nói họa di ngàn năm, ta thấy Thẩm Tuyết chưa c·h·ế·t được đâu, con bé đó tâm đ·ộ·c lắm, sau này thấy nó thì tránh xa ra."
Thẩm Thu nghe lời khuyên của thầy giáo, thà đắc tội quân t·ử, không đắc tội tiểu nhân, cô thấy Thẩm Tuyết chính là tiểu nhân, sau này phải tránh xa cô ta.
Thẩm Tuyết và Chu Cảnh Trần làm người ta rất tức giận, cúi đầu nhìn ba con lợn rừng nằm dưới đất, mọi người lại tươi cười, ba con lợn rừng béo ú, vác về, cả đại đội sẽ được chia không ít t·h·ị·t. Thật là ngồi ở nhà, ông trời đưa t·h·ị·t đến miệng, không lấy không được.
Toàn người khỏe mạnh đi lên, ba con lợn rừng bị đ·á·n·h c·h·ế·t rồi, mọi người không cần làm gì, chỉ vui vẻ khiêng lợn rừng xuống núi. Ba con lợn rừng cứ thế được thay phiên nhau ch·ố·n·g đỡ xuống núi, người Thẩm gia đi ở giữa. Chuyện Thẩm Thư Ngọc và Cố Kiện Đông gặp lợn rừng trong núi cả thôn đều biết. Các thím, các dì trong thôn ngồi ở đầu thôn đợi tin tức, lo lắng cho thằng bé Kiện Đông.
Cố Kiện Đông được xem như là đoàn sủng của thôn mà, nếu như mọi khi, đánh được một con lợn rừng, khiêng về thôn thì các bà các mẹ đã vây quanh bàn tán vui vẻ chuyện chia t·h·ị·t thế nào. Hôm nay thì khác, ba con lợn rừng béo ú nằm trước mặt các thím, các dì, họ chỉ nhìn thoáng qua rồi hỏi người khiêng lợn: "c·ẩ·u thắng, các con về rồi à, Kiện Đông đâu? Thằng bé có sao không?"
Cố Kiện Đông cười hì hì xuất hiện trước mặt các thím, các dì: "Tam thẩm t·ử, Thất thúc bà, tám đại nương... Con đây ạ!"
Một đám thím, dì vây quanh Cố Kiện Đông, ánh mắt nhìn Cố Kiện Đông như nhìn con mình, quan tâm từ tận đáy lòng. "Ôi... sao người đầy m·á·u thế này, bị thương ở đâu à? Mau nói cho dì biết, con rể của dì nhà dì có người làm bảo an trong b·ệ·n·h viện, nói được mấy câu ở b·ệ·n·h viện. Bị thương không được đâu, phải đến b·ệ·n·h viện ngay, dì có người quen ở b·ệ·n·h viện, có thể sắp xếp bác sĩ tốt nhất để kiểm tra..."
"Con không sao mà, đây không phải m·á·u của con, là m·á·u lợn rừng, con và Thư Ngọc đánh ngã lợn rừng đó ạ."
"Dì biết mà, Kiện Đông nhà mình lợi hại."
Thẩm Thư Ngọc: "..." Rõ ràng Cố Kiện Đông nói là hai người cùng đánh ngã lợn rừng mà sao không ai khen cô lợi hại cả?
Thẩm Thư Ngọc đứng cạnh Cố Kiện Đông, mấy thím mấy dì quá quan tâm Cố Kiện Đông nên chen cô ra ngoài. Cố Kiện Đông phát hiện Thư Ngọc không ở cạnh thì kéo cô lại, còn đòi các thím, các dì khen Thư Ngọc. Các thím, các dì nể mặt Cố Kiện Đông, miễn cưỡng khen cô mấy câu, rồi lại luyên thuyên hỏi han Cố Kiện Đông.
Thẩm Thư Ngọc: "..."
Cô xinh đẹp thế này, sao lại không xứng để các thím, các dì nhìn thêm chứ! Cô mới là người trong thôn này, Cố Kiện Đông mới về n·ô·ng thôn được bao lâu!
Cố Kiện Đông kể vanh vách cho các thím, các dì nghe về quá trình săn lợn rừng đầy nguy hiểm trên núi, còn lôi d·a·o găm ra múa vài đường cho thêm phần uy phong. Các thím, các dì cổ vũ nhiệt tình, không khen thì vỗ tay, có người còn lau nước mắt, thật là nguy hiểm, ba con lợn rừng, may mà thằng bé Kiện Đông nhà mình lợi hại, không hổ là từng đi lính. Nó vì quốc gia xông pha, ông trời cũng phù hộ, không để nó bị thương chút nào.
Đám tráng lao động khiêng lợn rừng không thấy các bà các mẹ theo kịp, còn nói đùa: "Đúng là trai trẻ được mấy bà già này t·h·í·c·h, có t·h·ị·t ăn cũng không thèm."
"Nếu cậu đẹp trai được như thằng Kiện Đông thì họ cũng thèm cậu thôi."
"Đẹp trai không chưa đủ, còn phải như Kiện Đông nói năng ngọt ngào, biết quan tâm người khác. Lần trước bà già nhà tôi bị l·ưỡ·i h·ái c·ắ·t vào chân, thằng bé Kiện Đông đã biết chuyện, đi tìm thảo dược cầm m·á·u đắp cho bà già nhà tôi, còn giúp bà già nhà tôi làm hết việc còn lại. Miệng thì một câu đại nương, hai câu đại nương, dặn nương tôi phải chú ý vết thương. Nương tôi về nhà còn đ·á·n·h cho tôi một trận, nói tôi nuôi cái khúc gỗ còn không bằng nuôi Kiện Đông."
Đám tráng lao động vừa nói vừa cười khiêng lợn rừng ra sân phơi lúa, Cố Kiện Đông thao thao bất tuyệt, kể xong chuyện đi săn lợn rừng ly kỳ cùng Thư Ngọc, vẫy tay chào các thím, các dì rồi cùng Thẩm Thư Ngọc về nhà tắm rửa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận