Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 444: Nhớ đem quần áo cho tẩy. (length: 7785)

Thẩm Tuyết bình thường rất thương con trai, cái gì cũng chiều theo ý nó, muốn sao trên trời cũng muốn hái trăng cho.
Nó khóc hai tiếng Thẩm Tuyết đã xót ruột nửa ngày, nghe thấy con trai khóc lớn như vậy, Thẩm Tuyết thật sự đau lòng muốn c·h·ế·t.
"Tiểu Bảo đừng khóc, lát nữa mẹ giúp con đ·á·n·h bọn họ, đừng khóc, đừng khóc, ngày mai mẹ mua t·h·ị·t cho con ăn."
Dỗ dành con trai một lúc, Thẩm Tuyết đi hai bước lôi Đại Nha đang trốn trong góc khuất ra ngoài "Đại Nha con làm ăn cái gì không biết vậy, con là chị, em trai bị b·ắ·t· ·n·ạ·t con không biết bảo vệ nó hả? Nó còn bé tí con sao ác tâm vậy, mở mắt trừng trừng nhìn em trai bị người khác bắt nạt."
Đứa nhỏ ranh đúng là vô dụng, em trai bị người k·h·i· ·d·ễ mà không biết bảo vệ em, đúng là nuôi tốn cơm.
Đại Nha nhìn thấy mẹ thì bản năng r·u·n rẩy, khoanh tay ôm lấy người "Mẹ, em trai không có b·ị· ·b·ắ·t· ·n·ạ·t, Tiểu Yến Nhi chỉ nhẹ nhàng đẩy em một cái thôi, tại em đứng không vững nên mới ngã xuống đất."
"Mẹ, đ·á·n·h Đại Nha đi, ở ngoài nó chẳng bảo vệ con gì cả, chút dáng vẻ chị gái cũng không có. Nó còn trừng con, mẹ đ·á·n·h nó đi, tối nay không cho nó ăn cơm." Chu Tiến vênh váo nói.
"Mẹ, con sai rồi, đừng đ·á·n·h con mà." Lần trước bị mẹ đ·á·n·h đau lắm.
Thẩm Tuyết nhìn nó như vậy càng tức, khúm núm thế kia ai không biết còn tưởng nàng làm gì nó.
Cầm roi quất Đại Nha, roi đ·á·n·h người thì rất đau. Thẩm Tuyết ra tay cũng mạnh, một roi xuống, quần áo Đại Nha dính v·ế·t m·á·u.
Đại Nha đớn đau nằm xuống đất che vết thương, trông như một con mèo con b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g tuyệt vọng l·i·ế·m láp vết thương của mình.
"Con làm gì đấy, nằm ra đấy giả vờ ngủ à, nhà còn bao nhiêu việc kia kìa, đứng lên cho ta."
Thẩm Tuyết còn muốn quất Đại Nha một roi nữa, Chu Cảnh Trần thấy thế không đành lòng, dù sao Đại Nha cũng là con gái hắn "Tiểu Tuyết, Đại Nha còn nhỏ, cô ra tay nặng thế chẳng khác nào muốn g·i·ế·t c·h·ế·t nó à?"
Thẩm Tuyết bĩu môi, "Đại Nha do tôi sinh ra, tôi g·i·ế·t nó làm gì? Nó ở ngoài không bảo vệ em nó, tôi đ·á·n·h nó hai roi thì sao?" Roi có nhẹ vậy thôi, Đại Nha đau vào đâu được.
"Thì cô cũng không thể dùng roi đ·á·n·h." Chu Cảnh Trần đỡ Đại Nha dậy, tiện chân đ·ạ·p Chu Tiến đang nhăn nhó đứng cạnh.
Chu Tiến gào khóc, "Mẹ ơi, cha đ·ạ·p con, cha đ·ạ·p con, con không cần người cha này nữa, mẹ đổi cha cho con đi."
"Con nít ranh nói bậy bạ gì đấy, cha con mà muốn đổi là đổi được à, nín đi lát nữa mẹ bảo cha xin lỗi con."
Thẩm Tuyết vào phòng kéo Đại Nha ra, "Cảnh Trần, anh làm gì đấy, Tiểu Bảo là con trai anh, anh đ·ạ·p nó làm gì? Anh thấy con trai có gì không đúng thì từ từ bảo ban nó chứ, ai lại làm cha như anh đi đ·ạ·p con, Tiểu Bảo còn bé nó biết gì?"
"Cô cũng biết nó bé, thế Đại Nha bé thế nó biết cái gì, có gì không thể bảo ban nó? Cứ phải lôi roi ra đ·á·n·h? Cô xem miệng v·ế·t t·h·ư·ơ·n·g của nó kìa? Cô là mẹ ruột không đấy?"
Thẩm Tuyết lảng mặt đi, không muốn nhìn vết thương tr·ê·n người Đại Nha, mặt có chút m·ấ·t tự nhiên "Được rồi được rồi, sau này tôi không đ·á·n·h nó nữa là được chứ gì."
"Cô mang nó đi bôi t·h·u·ố·c." Chu Cảnh Trần không trông chờ con trai lớn lên có tiền đồ rồi nuôi hắn, nhưng con gái vẫn có thể trông chờ được, chỉ cần đối xử tốt với nó, nó lớn lên có thể móc tim móc phổi ra cho mình.
"Bôi t·h·u·ố·c gì, t·h·u·ố·c đắt lắm, ở n·ô·ng thôn trẻ con có dễ c·h·ế·t thế đâu, cứ để vài hôm vết thương tự lành."
Thẩm Tuyết không muốn tiêu tiền, có tiền để dành mua kẹo cho con trai ăn còn hơn.
"Nếu cô không cho Đại Nha bôi t·h·u·ố·c, tôi sẽ lấy roi đ·á·n·h Chu Tiến đấy."
Thẩm Tuyết: "..." Cứ như con trai không phải con đẻ ấy, người ta thì thương con trai, đằng này ngày nào cũng che chở Đại Nha.
"Được được, tôi đưa Đại Nha đi bôi t·h·u·ố·c, thật là, Đại Nha cũng là con gái tôi, tôi không thương nó sao."
Thẩm Tuyết vừa định ôm Đại Nha, Đại Nha đã sợ hãi r·u·n lên, làm Thẩm Tuyết càng thêm bực, con bé này chẳng thân với nàng gì cả, nuôi tốn cơm.
Nếu không phải nó biết làm việc, lớn lên còn gả được lấy một k·hoản sính lễ, Thẩm Tuyết đã chẳng muốn nuôi nó rồi.
Nuôi con gái thà nuôi hai thằng con trai còn hơn.
"T·r·ố·n cái gì mà t·r·ố·n, ta là mẹ con, ta h·ạ·i con làm gì, lại đây mẹ ôm nào, mẹ đưa con đi bôi t·h·u·ố·c, đúng là nợ con."
"Con... Con muốn cha đưa con đi." Đại Nha nhỏ giọng nói.
"Cha không rảnh, mẹ đưa con đi." Chu Cảnh Trần chẳng muốn ra ngoài, ra ngoài nhìn mấy người nhà quê này hắn thấy phiền, thà ở nhà ngủ còn sướng hơn.
Chu Tiến bị cha đ·ạ·p cho một cái, chẳng ai dỗ dành, Chu Tiến cứ nằm lì ra đất không chịu đứng lên, nghe thấy mẹ còn muốn đưa Đại Nha đi bôi t·h·u·ố·c, liền gào to, "Mẹ ơi, không cho mẹ đưa cái đứa ở đợ Đại Nha đi bôi t·h·u·ố·c, không cho."
Ngày nào Thẩm Tuyết cũng nói với Chu Tiến rằng Đại Nha là con ở đợ, lâu dần Chu Tiến cũng thấy chị gái mình là con ở đợ.
Thẩm Tuyết không thấy con mình nói thế có gì sai, "Tiểu Bảo ngoan nào, mẹ đưa nó đi bôi t·h·u·ố·c rồi về ngay, về rồi mẹ cho con ăn ngon."
Đại Nha bướng bỉnh lắc đầu, "Mẹ ơi, con không phải con ở đợ."
"Ừ ừ, con không phải con ở đợ, con là con gái ngoan của mẹ." Thẩm Tuyết gật đầu lấy lệ.
Chu Cảnh Trần muốn ngủ ngon là không được, giờ còn con trai cần nuôi, một mình cô làm không đủ, "Cảnh Trần, anh đừng nằm ở nhà nữa, đi làm đi, mau đi làm kiếm tiền đi."
Chu Cảnh Trần nằm ỳ ra có lý do chính đáng, "Ta là người sẽ làm thị trưởng, anh xem có ai làm thị trưởng lại đi làm c·ô·ng không? Truyền ra còn ra thể thống gì, tự cô đi làm đi, ta ở nhà nghiên cứu xem thế nào để mau làm thị trưởng để các người được s·ố·n·g cuộc s·ố·n·g tốt."
Thẩm Tuyết nghĩ cũng có lý "Vậy thôi được, anh ở nhà nghiên cứu đi, con trai thì anh để mắt đến."
"Biết rồi." Chu Cảnh Trần mặc kệ con, nằm xuống ngủ.
Thẩm Tuyết đưa Đại Nha đến trạm xá khám b·ệ·n·h, nhân viên trạm xá nhìn thấy vết thương tr·ê·n người Đại Nha không nhịn được muốn nói Thẩm Tuyết mấy câu, "Có ai làm mẹ như cô không, cô xem cô đ·á·n·h Đại Nha ra cái dạng gì rồi."
Trẻ con trong thôn đứa nào mà chẳng bị người nhà đ·á·n·h, không nghe lời là đ·á·n·h, không nghe lời là đ·á·n·h, nhưng không có cha mẹ nào ra tay nặng như Thẩm Tuyết.
Thẩm Tuyết mở miệng là cãi, "Tôi thương con thế nào cô chẳng biết, sao tôi nỡ đ·á·n·h Đại Nha, v·ế·t t·h·ư·ơ·n·g là Đại Nha tự nghịch ngợm ngã mà thôi."
Nhân viên trạm xá: "..." Tưởng người ta ngốc chắc.
"Đại Nha con nói có đúng không?" Thẩm Tuyết lén véo Đại Nha một cái.
Đại Nha bị mẹ véo đau điếng nhưng không dám kêu, yếu ớt gật đầu.
Bôi t·h·u·ố·c xong, Thẩm Tuyết cũng mặc kệ nó "Quần áo trong nhà còn chưa giặt, nhớ giặt đấy."
Lưu p·h·án Thê đi giặt quần áo, thấy Đại Nha bé tí đã lôi chậu gỗ ra, người nhỏ, chậu lại nặng, không nhấc nổi, chỉ kéo lê trên đất.
Dù là kéo thôi cũng tốn sức, mồ hôi chảy ròng ròng, mặt mày đỏ bừng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận