Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 114: Phòng rách nát, Thẩm Tuyết, Chu Cảnh Trần (length: 8074)

"Thôn có chút xíu đó, nàng có thể chạy đi đâu?"
Thẩm lão thái vừa chửi rủa vừa kêu hai đứa con trai, con dâu đi ra ngoài tìm.
Trừ Thẩm Thư Ngọc và Cố Kiện Đông, những người khác của Thẩm gia đều đi ra ngoài.
Đám thanh niên trí thức cùng người Thẩm gia đều đi tìm Chu Cảnh Trần và Thẩm Tuyết.
Hai nhóm người hô tên Chu Cảnh Trần, Thẩm Tuyết.
Thẩm gia Bá Đại Đội yên tĩnh nháy mắt trở nên náo nhiệt, từng nhóm năm tốp ba có thôn dân lại đây hỏi thanh niên trí thức cùng người Thẩm gia chuyện gì xảy ra. Vừa nghe tin thanh niên trí thức Chu và nha đầu Thẩm Tuyết không thấy, thôn dân vội vàng hỗ trợ cùng nhau tìm kiếm.
Thôn có lớn như vậy, mọi người qua lại tìm nhiều lần đều không thấy người. Thẩm lão thái còn phân phó con trai, cháu trai đi các đại đội xung quanh hỏi xem có ai nhìn thấy Thẩm Tuyết không. Hỏi một vòng, khi trở về đều lắc đầu, "Bọn họ đều nói không p·h·át hiện người."
Lưu p·h·án Thê suy sụp tinh thần, đứng cũng không vững, phải đỡ lấy cánh tay của Thẩm Tam bá mới miễn cưỡng không ngã xuống, "Cha nó, ngươi nói Tiểu Tuyết của ta có thể đi đâu, sao tìm không thấy nàng. Ta chỉ có mình nàng là khuê nữ, nàng mà có mệnh hệ gì, ta cũng không s·ố·n·g nổi."
Thẩm Tam bá lo lắng cho khuê nữ tuyệt đối không ít hơn Lưu p·h·án Thê, vỗ vỗ tay nàng, "Nói không chừng nàng chạy đến cái góc nào cố ý t·r·ố·n chúng ta, chúng ta đông người như vậy cơ mà, lát nữa thể nào cũng tìm được!"
"Nhưng mà các ngõ ngách trong thôn chúng ta đều tìm khắp rồi! Vẫn là không thấy bóng dáng Tiểu Tuyết."
Lý Thải Hà thuận miệng nói, "Nha đầu kia không chừng đã chạy lên tr·ê·n núi rồi."
"Đúng, Tiểu Tuyết có thể đã chạy lên tr·ê·n núi, cha nó, chúng ta lên núi tìm xem."
Lý Thải Hà vừa nói vậy, Lưu p·h·án Thê lôi k·é·o Thẩm Tam bá liền hướng con đường nhỏ lên núi đi.
Người Thẩm gia và thôn dân cũng đi th·e·o, lúc này đã hơn mười giờ rồi. Đèn pin chỉ có hai cái, may mà đêm nay trăng sáng, dù không có đèn pin chiếu cũng có thể thấy rõ chung quanh. Nhưng nếu lên núi thì không nhìn thấy gì, rừng cây rậm rạp đã che khuất hết ánh trăng.
Mọi người rất đông vừa đi vừa hô. "Nha đầu Thẩm Tuyết... Thanh niên trí thức Chu...
Tiểu Tuyết...
Thanh niên trí thức Chu..."
Mà lúc này Thẩm Tuyết đang ngồi tr·ê·n người Chu Cảnh Trần và đang cùng Chu Cảnh Trần triền miên, hoàn toàn không biết mọi người vì tìm bọn hắn mà đã lật tung cả Thẩm gia Bá Đại Đội.
"Cảnh Trần, ngươi... Nhẹ nhàng chút!"
Chu Cảnh Trần uống nước có thuốc của Thẩm Tuyết, đâu còn có thần trí, Thẩm Tuyết muốn nắm quyền chủ động, Chu Cảnh Trần một cái xoay người, Thẩm Tuyết thành tiểu bạch thỏ mặc người k·h·i· ·d·ễ. Từng tiếng xoẹt xoẹt vải vụn bị xé rách, y phục của hai người thành mảnh vải. Ở trong căn nhà gỗ p·h·á nát giữa sườn núi, truyền ra từng đợt âm thanh không thể miêu tả.
Mọi người đi đến gần, vành tai Vân Quế thím dừng bước lại, "Các người có nghe thấy tiếng gì không?"
"Có, tiếng gió thổi ào ào!"
"Không phải tiếng gió, hình như có người kêu!"
"Có người kêu à? Chúng ta đi xem."
Nếu là đêm khuya chỉ có một hai người lên núi, nghe được động tĩnh gì thì họ đã nhanh chân bỏ chạy. Đêm nay cả một đám người, già trẻ không thiếu, các thím cái gì cũng không sợ, th·e·o Vân Quế thím tìm theo hướng tiếng động.
Lưu p·h·án Thê không muốn đi nghe ngóng gì cả, nàng chỉ muốn nhanh chóng tìm được khuê nữ, mọi người đều hướng một hướng, nàng không có cách nào, chỉ có thể đi cùng.
Mọi người càng đi vào bên trong, âm thanh kia nghe càng rõ, chỉ là nghe thôi đã thấy âm thanh này rất không thích hợp. Âm thanh ân hừ này, trừ lúc đang làm chuyện đó, ai sẽ p·h·át ra âm thanh này chứ.
Lão t·h·i·ê·n gia, nghe động tĩnh này tình huống có vẻ kịch l·i·ệ·t lắm.
Cũng không biết hai cái đứa nào không biết x·ấ·u hổ lại làm loạn ở đây.
Đêm hôm khuya khoắt mà còn bày trò được, không sợ rắn rết à.
Vẻ mặt mọi người khác nhau, hai mặt nhìn nhau, trong mắt các thím, các bà bác đều bốc lên ngọn lửa bát quái. Mười mấy thanh niên cùng các ông lớn trừ x·ấ·u hổ vẫn là x·ấ·u hổ.
Lý Thải Hà từ trong tay bà bà tiếp lấy đèn pin, chạy ngay đến nhà gỗ, "Trong phòng tối om bọn họ làm việc cũng không t·i·ệ·n, ta đi chiếu đèn pin cho họ."
Mấy bà thím, quả nhiên là người dũng m·ã·n·h, cái gì náo nhiệt cũng muốn xem, việc này có thể tùy t·i·ệ·n xem sao, mặt Thẩm nhị bá đen lại, muốn giữ c·h·ặ·t nàng, nhưng không giữ được, chớp mắt, nàng đã chạy lên nhà gỗ. Trương Thúy Thúy bước nhanh, "Nhị đệ muội đợi ta một chút."
"Ai, làm việc ở đó thì có gì hay, chúng ta đi giúp họ đ·u·ổ·i muỗi."
Th·e·o sau mấy bà thím, bà bác cùng nhau tiến lên.
Một đám các ông lớn: "..."
Nhà gỗ p·h·á nát căn bản không có cửa, các nàng vừa tới, Lý Thải Hà lấy đèn pin chiếu một cái, liền nhìn thấy hai thân ảnh quấn lấy nhau. Thẩm Tuyết chuyên tâm cùng Chu Cảnh Trần làm chuyện ấy, không nghe thấy tiếng người bên ngoài đến. Bị ánh đèn c·h·ói mắt chiếu vào, Thẩm Tuyết h·é·t lên một tiếng, "A! Cút ra."
Vừa nhìn thấy cửa có nhiều người như vậy, Thẩm Tuyết bản năng muốn lấy quần áo che thân thể, với tay sang bên cạnh, đều là mảnh vải vụn, căn bản không che được, nàng chỉ có thể co ro ôm lấy mình.
Không chiếu đèn thì còn tốt, vừa chiếu thì Lý Thải Hà rối bời, cái mặt này, cái giọng này không phải Thẩm Tuyết thì còn ai vào đây!
Lưu p·h·án Thê, Thẩm Tam bá ở dưới nhà gỗ, hiển nhiên cũng nghe được tiếng của Thẩm Tuyết, biến sắc, vội vàng chạy lên nhà gỗ. "Tôi lạy hồn, mắt tôi không l·ã·o hóa chứ, cái người không mặc quần áo bên trong có phải là nha đầu Tiểu Tuyết không?"
"Bà chị dâu, chị không nhìn lầm đâu, chính là con gái thứ hai của Thẩm gia."
"t·h·i·ê·n ơi, vậy người bên cạnh nó là ai?"
"Hình như tôi thấy là thanh niên trí thức Chu!"
Thanh niên trí thức điểm thanh niên trí thức: "..."
"Nha đầu Tiểu Tuyết ngày nào cũng đi theo thanh niên trí thức Chu giúp hắn làm việc, lúc đó tôi đã thấy hai người có gì đó không ổn rồi. t·h·i·ê·n ơi, thì ra hai người thật sự không ổn, cứ quấn lấy nhau."
"Chúng ta vừa tới hình như thanh niên trí thức Chu đã ngủ rồi, chẳng lẽ mệt quá rồi, tuổi còn trẻ mà còn không dùng được hơn lão già nhà tôi."
Lưu p·h·án Thê đẩy đám người ra, xông vào nhà gỗ thì người bên trong đúng là khuê nữ nàng, Lưu p·h·án Thê thật sự cảm nhận được cái gì gọi là trời sập. Đại não t·r·ố·ng rỗng trong chốc lát, vội vàng đem khuê nữ bảo vệ ở phía sau.
"Tiểu Tuyết, sao con lại ở đây? Hai đứa đang làm gì vậy, con..."
Thẩm Tam bá chưa vào tới, nghe tiếng k·h·ó·c của Lưu p·h·án Thê cũng biết người bên trong không ai khác ngoài khuê nữ hắn.
c·h·ế·t lặng dựa vào ván gỗ t·à·n tường từ từ ngồi xuống, không nói một lời.
Thẩm đại bá, Thẩm nhị bá biết đệ đệ trong lòng không dễ chịu, hai người một trái một phải ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.
Quần áo Thẩm Tuyết đều xé thành vải vụn, Thẩm lão thái mặt trầm xuống kêu cháu đích tôn trở về nhà lấy cho nàng một bộ quần áo.
Mặc kệ Lưu p·h·án Thê hỏi thế nào, Thẩm Tuyết chỉ biết vùi đầu vào trong n·g·ự·c Lưu p·h·án Thê k·h·ó·c sướt mướt.
Nhìn vải vụn bừa bộn trên mặt đất, còn có Chu Cảnh Trần ngủ say như c·h·ế·t.
Trương Thúy Thúy, Lý Thải Hà, cũng không biết nói gì.
Một đứa Đại cô nương chưa chồng mà lại cùng người đàn ông khác lăn lộn một chỗ, làm ra chuyện không biết x·ấ·u hổ như vậy, mặt mũi Thẩm gia bọn họ đều đi th·e·o m·ấ·t hết rồi.
Chuyện làm p·h·á hài của hai người này, phải đem về đội giải quyết.
Thẩm Gia Bảo mang quần áo đến, Lưu p·h·án Thê để khuê nữ mặc quần áo vào, dìu nàng xuống núi. Chu Cảnh Trần ngủ say như c·h·ế·t, bị mấy thanh niên trí thức dùng mấy mảnh vải rách che đi những chỗ trọng yếu, khiêng xuống núi.
Trở lại đại đội, trời đã tờ mờ sáng, mọi người ngáp ngắn ngáp dài rồi ai về nhà nấy, ngủ một giấc thật ngon rồi mai còn có sức xem náo nhiệt.
Thẩm Tuyết lần đầu t·r·ải qua chuyện nam nữ, Chu Cảnh Trần lại là uống nước có thuốc và ở trong trạng thái không tỉnh táo cùng nàng làm chuyện đó, động tác tự nhiên là cực kì thô lỗ, tr·ê·n cổ và tr·ê·n cánh tay đều có những vết xanh tím...
Bạn cần đăng nhập để bình luận