Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 503: Giật tiền a (length: 7794)

Thẩm Thư Ngọc giao dịch xong đi gọi điện thoại, quân đội phòng thường trực người nhấc máy nghe điện thoại, rồi đi tìm Cố Kiện Đông. Trở về nói cho Thẩm Thư Ngọc: "Thẩm lão sư, Cố đoàn trưởng đang mở hội, không biện p·h·áp nghe điện thoại."
"Vậy ngươi nói cho Cố Kiện Đông ta hai ngày nữa hồi quân đội."
Thẩm Thư Ngọc về nhà, các chị dâu đều ở trong phòng đọc sách, trong nhà ba đứa hài t·ử quá ồn ào. Thẩm lão đầu sợ quấy rầy đến bọn họ, mang th·e·o ba đứa hài t·ử đi ra ngoài chơi.
Thẩm Gia Bảo thấy Đại muội muội trở về, liền đặt sách vở xuống: "Đại muội muội, may trước ngươi bảo chúng ta đọc sách, bằng không chỉ có một tháng thời gian ôn tập căn bản không kịp."
Thẩm lão thái ở sân nhặt đậu: "Ba đứa các ngươi tiểu t·ử nghe ta và ngoan bảo không sai. Nhìn xem, hiện tại các ngươi so với đại gia hỏa đi ở phía trước đầu, tr·ê·n vạch xuất p·h·át thắng một mảng lớn."
"Dạ, về sau đều nghe Đại muội muội." Người ta còn đang tìm sách giáo khoa ôn tập. Bọn họ đã hiểu rõ kiến thức trong sách giáo khoa, chẳng phải là so với người khác thắng một mảng lớn sao.
Dương Phương Phương cùng Ngụy Phương Thảo cũng định t·h·i đại học, có chỗ nào không hiểu. Chị em dâu lẫn nhau giảng giải cho đối phương, không khí trong nhà này, Thẩm lão thái bọn họ vui như mở cờ. Nếu là bọn nhỏ đều có thể t·h·i đậu đại học thì còn gì tốt hơn, tiền đồ xán lạn. Nếu là t·h·i không đậu cũng không có quan hệ, tối t·h·iểu đã cố gắng, tương lai già đi, cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
"Ngoan bảo, ngươi định t·h·i đại học không?"
"Thi, chờ t·h·i đậu ta muốn dẫn gia gia nãi nãi đi đại học nhìn xem."
"Tốt, vậy nãi nãi sẽ chờ ngoan bảo t·h·i đậu rồi đi đại học nhìn xem, có đứa cháu gái lớn hiếu thuận như vậy, mấy lão đầu kia, lão thái thái bên ngoài không biết hâm mộ chúng ta nhiều cỡ nào."
Tin tức t·h·i đại học vừa ra tới, Thẩm Tuyết cùng Chu Cảnh Trần cũng đang tìm sách giáo khoa, Thẩm Tuyết còn về Thẩm gia một chuyến. Tìm Lưu p·h·án Thê muốn sách giáo khoa, Lưu p·h·án Thê ở cửa ra vào c·ắ·n hạt dưa, mắt cũng không buồn ngẩng lên: "Khóa gì bản, nhà ta làm gì có sách giáo khoa của ngươi, về nhà ngươi mà tìm, chớ phiền ta."
Sách giáo khoa Thẩm Tuyết từng học, mỗi một bản Lưu p·h·án Thê đều thu lại, một ngăn tủ đều là sách của nàng. Thẩm Tuyết ngại sách giáo khoa chiếm chỗ, chờ Lưu p·h·án Thê cùng Thẩm Tam bá bắt đầu đi làm, nàng đem sách vở toàn bán. Được năm mao tiền, nàng lấy ra mua hoa cài, Lưu p·h·án Thê lúc ấy trở về tức giận đến muốn đ·á·n·h nàng.
Thẩm Tuyết cũng nhớ đến một sự việc như vậy, nhịn không được oán trách nương nàng: "Nương, lúc ấy ngươi sao không ngăn ta lại, ta không hiểu chuyện chẳng lẽ ngươi cũng không hiểu chuyện sao?"
Nếu là nương nàng cho tiền tiêu vặt nàng tiêu, nàng căn bản sẽ không nghĩ đến việc bán sách, nếu thư không bán, bây giờ nàng về đến liền có thể lấy.
"Đầu óc toàn chứa nước bẩn, thần tiên tới cũng ngăn không được."
Thẩm Tuyết: "..."
"Nương, thành tích đến trường của ta vẫn luôn rất tốt, nếu ta mà t·h·i đại học, nhất định có thể t·h·i đỗ. Đến thời điểm ngươi sẽ có một đứa con gái là sinh viên, ngươi và cha cũng nở mày nở mặt, chờ ta tốt nghiệp. Quốc gia còn phân phối c·ô·ng tác, c·ô·ng tác vừa thể diện tiền lương lại cao, ta còn có thể an bài đệ đệ học trường tốt... Ngươi giúp ta hỏi mấy Đại ca mượn sách được không."
Thẩm Tuyết biết ba người anh họ có sách giáo khoa, bọn họ mỗi người mượn hai bản, nàng và Cảnh Trần sẽ có sách vở để học tập.
"Liên quan gì ta, ngươi muốn mượn thì tự mình đi hỏi bọn hắn, ngươi Lưu thẩm cũng không rảnh."
Lưu p·h·án Thê ba~ đóng cửa lại, Thẩm Tuyết chạm đầy mũi tro bụi, ỉu xìu về nhà. Chu Cảnh Trần thấy nàng hai tay t·r·ố·ng trơn trở về liền biết nàng không lấy được sách vở: "Không phải nói ngươi về nhà là có thể lấy được sách vở sao, sách đâu?"
"Cảnh Trần, hay là ngươi nghĩ ra ít biện p·h·áp đi, sách của ta bị ta bán rồi, trong nhà không có sách giáo khoa của ta."
"Vậy ngươi lấy tiền cho ta."
Thẩm Tuyết không muốn đưa tiền, nhưng nàng muốn t·h·i đại học, nếu là không có sách giáo khoa thì lại không được ôn tập. Lại không được ôn tập thì sẽ t·h·i không đậu đại học, nếu t·h·i không đậu đại học nói không chừng nàng phải ở mãi ở Thẩm gia Bá Đại Đội. Nàng không cam lòng, nàng Thẩm Tuyết muốn sống cuộc sống được người khác hâm mộ mới được.
"Một khối tiền đủ chứ."
Chu Cảnh Trần cười nhạo: "Một khối tiền nhiều nhất có thể mua một quyển, ngươi chỉ xem một quyển sách thôi à?"
"Cái gì? Một khối tiền nhiều nhất chỉ mua được một quyển, bọn họ cướp tiền à?"
"Tin tức t·h·i đại học vừa ra tới, mọi người đều tranh nhau mua sách giáo khoa, hiện tại tiệm sách và p·h·ế phẩm trạm căn bản không có sách để bán. Ngươi muốn mua chỉ có thể đến chợ đen, ta nghe ngóng, một khối tiền một quyển, đây là giá ngày hôm qua, hôm nay không biết có phải vậy không."
"Bọn họ sao dám bán đắt như vậy, đây chẳng khác gì cướp tiền, không được, ta muốn đi tố cáo bọn họ."
Một khối tiền nàng còn có thể mua một cân t·h·ị·t để ăn, một quyển sách đòi nàng một khối tiền đây chẳng phải là muốn m·ạ·n·g của nàng sao.
"Ngươi muốn tố cáo thì đi sớm đi, đợi lát nữa người ta thuộc hồng tụ chương đến tìm. Đúng rồi, trước khi ngươi tố cáo cần biết chợ đen ở đâu, ngươi còn phải chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc chợ đen đến tìm ngươi tính sổ."
"Chợ đen tìm ta tính sổ, bọn họ dựa vào cái gì mà tìm ta tính sổ, chính bọn họ bán đồ vật đắt như vậy. Đây chẳng phải là cướp tiền trắng trợn sao, dù sao ta mặc kệ, Cảnh Trần, ngươi cùng ta đi tố cáo bọn họ."
Chu Cảnh Trần mới không ngốc cùng Thẩm Tuyết đâu, hắn có b·ệ·n·h trong đầu mới đi tố cáo người chợ đen, người lăn lộn ở chợ đen đều là liều m·ạ·n·g. Ai dám đoạn đường sống của bọn họ, bọn họ liền cùng người đó liều m·ạ·n·g, Thẩm Tuyết chút chuyện đó đều không nghĩ thông suốt, còn khảo cái gì học, ở nhà nướng một đời khoai lang đi.
"Ngươi đ·i·ê·n ta không theo ngươi đ·i·ê·n."
Thẩm Tuyết ở trong phòng chửi rủa nửa ngày vẫn là không tình nguyện móc mười đồng tiền ra: "Ngươi ra chợ đen nhìn xem, mặc cả với bọn họ một chút, mua sách giáo khoa về."
Biết rõ đối phương cướp tiền bọn họ vẫn không thể không mua, Thẩm Tuyết trong lòng thật sự nghẹn khuất.
Nếu là nương nàng chịu giúp nàng mượn sách, nàng cần gì tiêu số tiền này, nàng đúng là bị hớ nặng rồi.
Chu Cảnh Trần muốn t·h·i đại học, muốn có một tương lai không giống người thường, cầm tiền lập tức đi ra ngoài, buổi tối mang sách vở trở về.
Thẩm Tuyết cầm lấy sách vở vừa thấy, trang bìa đều không có: "Sách này hết bao nhiêu tiền."
"Một khối năm một quyển."
"Cái gì, sách vở đều rách rồi, còn đòi một khối năm một quyển, bọn họ quá hắc tâm rồi, Cảnh Trần sao ngươi không cãi nhau với bọn họ một trận. Chúng ta có tiền cũng không thể coi tiền như rác chứ, chờ t·h·i đậu đại học chỗ tiêu tiền còn nhiều, số tiền trong tay phải chia ra mà tiêu."
"Cãi nhau gì chứ, đó là chợ đen, ngươi nói hơn hai câu là người ta ném ngươi ra ngoài ngay lập tức. Mấy quyển sách này nếu không phải ta tranh thủ nhanh thì có bỏ gấp đôi tiền cũng không mua được, đắt hàng mỗi người đều muốn cướp. Người ở chợ đen nói, đám này bán xong, phải đợi một thời gian mới có sách để bán, ngươi bảo đang đợi một thời gian. Người ta đều ôn tập được một nửa rồi, chờ đến lúc t·h·i, ngươi có phần thắng để so với người khác không? Sách vở trừ trang bìa rách, bên trong chữ có thể nhìn rõ ràng, có mấy quyển còn có cả b·út ký. Mua được là có lời, thôi được rồi, ngươi đừng nói nữa, ta phải xem sách."
t·h·i đại học sắp đến rồi, hắn không thể để Thẩm Tuyết ảnh hưởng, hắn muốn toàn tâm ôn tập, chờ t·h·i đậu đại học. Hắn chính là sinh viên được mọi người hâm mộ, tốt nghiệp, các đơn vị tốt đều muốn tranh giành, tương lai muốn gì có đó.
"Đại Nha, ngươi làm nhanh lên cơm, làm xong thì bảo chúng ta."
Chu Cảnh Trần nói như vậy, Thẩm Tuyết cũng không chê sách đắt nữa, chờ bọn hắn t·h·i đậu đại học thì có tốn hơn mười đồng cũng không đáng gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận