Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 301: Bóng đèn củ cải trắng (length: 7488)

Kỳ thật không phải Cố Kiện Đông cạo đầu đinh ra vẻ mình hung dữ, mà là khí thế toát ra từ người hắn dọa người. Cố Kiện Đông ôm hài tử vốn đã có chút khẩn trương, vì vậy cả người hắn càng lộ vẻ đặc biệt lạnh lùng.
Hài tử vừa nhìn thấy hắn liền oa oa khóc, Cố Kiện Đông ngượng ngùng cười, đi chuẩn bị nước cho củ cải trắng tắm rửa.
Củ cải trắng một mực chờ hắn tắm cho, Thẩm Thư Ngọc đã chuẩn bị nước xong, củ cải trắng có thể vào thẳng thùng tắm.
Cố Kiện Đông cầm cục xà phòng chuyên dụng tắm cho củ cải trắng đi ra, xoa xoa tắm rửa cho nó, củ cải trắng nhe răng vẻ mặt hưởng thụ.
Đợi bọn họ rửa mặt xong, ai về phòng nấy đóng cửa lại, mới là thời gian riêng của Cố Kiện Đông và Thẩm Thư Ngọc. Đương nhiên giữa hai người bọn họ còn có một cái bóng đèn - củ cải trắng.
Cố Kiện Đông ở quân đội thật sự là ngày nhớ đêm mong Thẩm Thư Ngọc, lúc này hai người ở trong phòng, Cố Kiện Đông đưa tay kéo Thẩm Thư Ngọc ôm vào lòng, giọng trầm thấp: "Thư Ngọc, ta rất nhớ nàng."
Thẩm Thư Ngọc tự nhiên ôm eo hắn, cọ cọ vào cổ hắn: "Ta cũng nhớ chàng, Cố Kiện Đông, nhớ rất nhiều."
Thẩm Thư Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, Cố Kiện Đông như là sinh trưởng ngay trên đầu quả tim nàng, nhìn hắn từ góc độ nào, khuôn mặt hắn đều hoàn hảo không thể chê bai.
Đặc biệt là ánh mắt hắn, song mâu như chứa đựng cả bầu trời sao, khóe mắt hắn có một vết sẹo rất nhạt. Nếu không nhìn kỹ thì không phát hiện ra, cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn nghị của hắn, ngược lại còn tăng thêm một chút dã tính.
Một chút dã tính này rất hấp dẫn người, như Thẩm Thư Ngọc là không hề có sức chống cự. Thẩm Thư Ngọc nâng tay nhẹ nhàng sờ vết sẹo nơi khóe mắt hắn: "Cố Kiện Đông, vết sẹo này từ đâu mà có?"
Cố Kiện Đông giọng khàn khàn, như đang cố kiềm chế điều gì: "Khi còn nhỏ bị một tiểu cô nương nghịch ngợm nào đó đẩy ngã, đụng vào cạnh bàn."
Thẩm Thư Ngọc tưởng hắn đang nói bạn chơi cùng hồi nhỏ nên không để ý nhiều.
Cố Kiện Đông lại như nhớ ra điều gì, khẽ cười trầm thấp, nụ cười này, Thẩm Thư Ngọc không dám nhìn hắn, người này không biết lúc hắn cười rộ lên có bao nhiêu mê người, nếu không phải đã kết hôn, Thẩm Thư Ngọc đã muốn trực tiếp nhào tới hắn rồi.
Cũng may Cố Kiện Đông không biết ý tưởng của nàng, nếu biết chắc chắn sẽ bày ra bộ dạng mặc người chém giết.
Không khí đến nước này, nếu không hôn một chút thật có lỗi với bầu không khí này.
Cố Kiện Đông hơi cúi đầu, Thẩm Thư Ngọc cũng tự nhiên nhắm mắt, vì quá khẩn trương, cả hai ôm nhau rất chặt, còn chưa kịp hôn thì Thẩm Thư Ngọc đã cảm thấy thiếu oxy.
Ngay lúc hai người sắp ngọt ngào thì củ cải trắng nhảy lên một cái, một cái đầu chó xuất hiện giữa hai người, Cố Kiện Đông đụng phải cả miệng lông. Thẩm Thư Ngọc cũng vậy.
Cố Kiện Đông, Thẩm Thư Ngọc: "..."
Những người nuôi thú cưng đều biết, trong nhà có một con thú cưng thì hai người muốn có không gian riêng là không thể nào. Căn bản không có khả năng, thú cưng tinh lực tràn trề, chốc chốc lại nhảy vào lòng ngươi, chốc chốc lại nhảy lên đầu ngươi...
Khi ngươi và đối tượng đang ngọt ngào, nó sẽ cưỡng ép chui vào, toe toét miệng ngây ngô cười với các ngươi.
Nó cười ngốc nghếch, vẻ mặt ngơ ngác, ngươi căn bản không nỡ nổi giận với nó, nếu ngươi tức giận nó thì ngươi sẽ cảm thấy mình cố tình gây sự.
Vậy nên, nuôi thú cưng chỉ có thể sủng ái chúng thôi.
Vì thế, Cố Kiện Đông biến thành tay trái ôm Thẩm Thư Ngọc, tay phải ôm củ cải trắng, cả nhà ba người ở trong phòng cười ngây ngô.
Cố Kiện Đông rất thích khoảng thời gian ở cùng Thẩm Thư Ngọc, dù hai người không nói chuyện nhiều, Cố Kiện Đông vẫn cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Thẩm Thư Ngọc thì cảm thấy ở cùng Cố Kiện Đông, lòng tham của nàng càng kiên định.
Cố Kiện Đông đến tận ba giờ đêm mới về phòng mình ôm củ cải trắng về, hắn chọn đúng thời cơ đóng cửa lại, sau đó lại qua nhà Thẩm Thư Ngọc tâm sự thêm một lúc.
Sáng hôm sau, Thẩm Thu qua gọi Đại tỷ rời giường, thấy miệng Đại tỷ hơi sưng, còn than thở: "Đại tỷ, có phải tối qua tỷ quên đốt lá ngải cứu rồi không? Miệng tỷ bị muỗi đốt sưng hết lên. Muỗi bây giờ độc lắm, tỷ nhớ phải đốt lá ngải cứu đấy."
Thẩm Thư Ngọc nghĩ thầm miệng này của mình đâu phải bị muỗi đốt, là bị đại khuyển cắn, còn cắn rất hăng, nàng thiếu chút nữa là không chống đỡ nổi.
Thẩm Thư Ngọc đi rửa mặt không thấy Cố Kiện Đông, củ cải trắng cũng không thấy, hỏi Thẩm Thu mới biết Cố Kiện Đông đã sớm cùng người trong nhà ra đồng làm việc, củ cải trắng cũng vui vẻ đi theo.
Lưu Nguyệt Viên vừa đến phòng điện báo đã nhìn thấy miệng nàng, cô bạn thân liền nháy mắt ra hiệu: "Sao, vui vẻ không?"
Thẩm Thư Ngọc sờ mũi: "Rất vui vẻ."
"Người yêu của nàng có ca ca hay em trai gì không, không thì anh họ em họ cũng được." Thấy đối tượng của bạn tốt thế này, Lưu Nguyệt Viên quyết định sau này tìm đối tượng phải tìm loại giống như đồng chí Cố Kiện Đông.
Cao to vạm vỡ, lại rắn rỏi, nhìn đã thấy đáng tin, sau này sinh con chắc chắn cũng xinh xắn.
Thẩm Thư Ngọc: "Không có, nhà anh ấy chỉ có một mình anh ấy là con trai, anh em họ hàng cũng không có."
Lưu Nguyệt Viên có chút thất vọng: "Vậy...anh ấy có anh em nào chơi thân mà chưa có đối tượng không?"
"Có chứ, nhưng đều ở trong quân đội, các người cũng không gặp được nhau."
"Thôi vậy." Đồng chí Lưu Nguyệt Viên có chút ỉu xìu, ở cái tuổi này nàng cũng muốn lấy chồng rồi.
Em họ nhỏ hơn nàng một tuổi đã lập gia đình, nàng ngay cả đối tượng còn chưa có, ở nhà bị bố mẹ cằn nhằn không ít.
Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ đến cái kẻ lừa gạt tình cảm của nàng, không được, tối nay nàng phải đến bệnh viện đánh cho hắn một trận mới được.
"Thư Ngọc, người yêu của nàng về thì chắc hai người sắp cưới hả?"
"Đúng là muốn cưới, nhưng ngày thì chưa định, để hết vụ thu hoạch này rồi tính, đến lúc đó mời các cậu ăn kẹo cưới."
Ngày nàng kết hôn, chắc chắn nàng phải xin nghỉ, phòng điện báo sẽ chỉ còn lại một mình Lưu Nguyệt Viên, nàng không xin nghỉ được, cho nên Thẩm Thư Ngọc không nói mời nàng đi ăn cỗ cưới.
Lưu Nguyệt Viên tự mình cũng biết điều này, hết cách, ai bảo phòng điện báo chỉ có hai người bọn họ chứ.
Nhưng cái vị trí này có hai người là đủ rồi.
Cố Kiện Đông trở về, cả ngày Thẩm Thư Ngọc đi làm rất vui vẻ, công việc này tuy không mệt cũng không bận.
Nhưng mà đi làm mà, chỉ cần là đi làm thì luôn cảm thấy chỗ này chỗ kia không thoải mái.
Cố Kiện Đông làm việc cả buổi sáng, buổi chiều hắn còn phải ra nhà Đỗ Trường Thiên lấy máy khâu và radio. Ba giờ hắn ra khỏi nhà, đến nhà Đỗ Trường Thiên hơn bốn giờ. Hai anh em nói chuyện một hồi, Cố Kiện Đông đem đồ lên xe đạp, thấy thời gian cũng sắp đến giờ tan tầm, hắn liền đạp xe đến đón Thẩm Thư Ngọc, hai người cùng nhau về nhà.
Thẩm Thư Ngọc thấy xe đạp của hắn chở đồ thì biết là máy khâu và radio.
"Có nặng quá không, để em cột bớt một cái ra đằng sau xe em đi."
"Không cần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận