Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 159: Tam thẩm, khóe miệng ngươi có phải hay không căng gân? (length: 7656)

Tin tức chiêu tế truyền đi mấy ngày nay, cửa Thẩm gia đều sắp bị đạp hỏng, hết người này đến người khác ra sức chào bán con cái nhà mình. Đương nhiên, Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái là chiêu tế cho cháu gái, "Hảo tiểu t·ử" trong miệng mấy thím, mấy dì đương nhiên không phải loại thanh niên đáng tin cậy. Mấy người được giới thiệu không phải cả ngày trong thôn bị mèo trêu chó ghẹo thì cũng là hạng người lười biếng, hoặc tính tình chẳng ra gì, hoặc là đ·á·n·h vợ.
Còn có một số kẻ đến với ý định 'ăn nhờ ở đậu', dù sao Thẩm Thư Ngọc mỗi tháng đều có trợ cấp, chuyện lớn như băng ai mà không biết. Không chỉ có trợ cấp, mấy tháng nàng còn có kiện hàng, sang năm trưởng thành còn có một phần c·ô·ng tác. Chưa nói đến ngoại hình Thẩm Thư Ngọc ra sao, chỉ những điều kiện này thôi cũng đã rất mê người. Được làm con rể đến ở rể tuy không mấy dễ nghe nhưng có thể ăn no mặc ấm lại không cần làm lụng, cuộc s·ố·n·g này nghĩ thôi đã thấy đẹp, những kẻ chỉ muốn ngồi hưởng thụ thành quả này đều giục người lớn trong nhà đến dạm hỏi.
Một đám người khen tiểu bối nhà mình cứ như tát nước vào mặt, tr·ê·n trời dưới đất khó kiếm được hảo tiểu t·ử.
Sân Thẩm gia vô cùng náo nhiệt, mấy thím, mấy dì vây quanh Thẩm lão thái. Trần bà t·ử cuối thôn nói: "Quế Phương, ta với cô cũng là bao nhiêu năm tỷ muội già, Thư Ngọc nha đầu cũng là ta nhìn lớn lên. Lão bà t·ử ta vẫn luôn coi nó như cháu gái ruột, vẫn mong nó tìm được người biết nóng biết lạnh, cô xem có phải đúng dịp không? Nhà mẹ đẻ con dâu ta có thằng cháu, lớn lên cao to lại có sức lực. Thằng bé chắc chắn lại nghe lời, ta thấy rất xứng với Thư Ngọc nha đầu, ngày mai ta dẫn đến cho cô xem mặt nhé?"
Thẩm lão thái hỏi: "Thằng bé năm nay bao nhiêu tuổi?"
Trần bà t·ử vỗ đùi: "Ôi, cũng tầm 30, hơn Thư Ngọc nha đầu mấy tuổi thôi. Con gái con lứa lấy chồng ấy mà, phải tìm người hơn vài tuổi, hơn vài tuổi nó mới biết thương người."
Thẩm lão thái chẳng bao giờ tin cái kiểu "lớn tuổi mới biết thương người" ấy, bà nắm lấy trọng điểm hỏi: "Tầm 30 là 32, 33 hay là 38, 39? Sao mãi vẫn chưa tìm được vợ? Có vấn đề gì chăng?"
Sắc mặt Trần lão bà mụ có một tia không tự nhiên, bà ta vẫn ra sức khen: "Thì... 39 thôi, chưa đến 40, thằng bé cao to thế thì có tật xấu gì. Chỉ là nó kén chọn thôi, người bình thường nó không thèm, kén qua kén lại nên mới lớn tuổi thế này. Chuyện Thư Ngọc nha đầu, ta nói với nó rồi, nó vừa lòng Thư Ngọc nha đầu lắm."
Lý Thải Hà ngồi bên cạnh c·ắ·n hạt dưa trợn mắt: "Tôi nói phúc đến nhà bà ấy, cháu nhà mẹ đẻ con dâu nhà bà đã 40 rồi còn gì. Nói khó nghe chút, toàn là 'lão nam nhân' trong xóm ngoài làng, bà không biết x·ấ·u hổ mà còn giới t·h·iệu cho cháu tôi à?"
Trần bà t·ử tức giận: "Cái gì mà 40, tôi bảo 39, 39, sao lại thành lão nam nhân?"
Một bà dì cũng đến chào hàng cháu mình chen vào: "Trần bà t·ử này, cô quá đáng vừa thôi, Thư Ngọc nha đầu mới mười bảy. Cô mở miệng ra là giới t·h·iệu lão nam nhân cho nó, đây không phải châm chọc nó sao? Trai trẻ đầy ra đấy, việc gì nó phải chọn lão nam nhân? Quế Phương này, tôi nói cô biết cháu nhà tôi năm nay 25 tuổi. Mặt mũi khôi ngô, vóc dáng cao bằng Gia Bảo nhà cô, tháng trước nhờ người quen xin vào nhà máy làm c·ô·ng nhân rồi, thằng bé có tiền đồ đấy. Nó mà về làm con rể nhà cô, nhất định Thư Ngọc nha đầu sẽ được hưởng phúc."
Lý Thải Hà hừ hừ hừ phun vỏ hạt dưa: "Thím ba này, lời này nghe cứ như cháu nhà bà vui vẻ lắm khi được làm con rể nhà tôi ấy. Cháu tôi vớ được mối hời lớn lắm hay sao? Với điều kiện của cháu tôi, nó không cần dựa vào ai cũng s·ố·n·g tốt được."
"Tôi không có ý đó!"
"Tôi nghe chính là ý đó."
"Cô..."
Rõ ràng là muốn bám lấy cháu mình để được s·ố·n·g tốt, lại còn nói cháu bà ấy như thể vớ được mối hời lớn lắm.
Lý Thải Hà nghe mấy lời khó lọt tai thì cãi lại, khiến mấy bà thím tức giận bỏ về.
Mấy bà thím thấy sắp đến giờ cơm trưa cũng vội vã về nhà nấu nướng rồi về luôn.
Lý Thải Hà có chút tức giận: "Mẹ, mẹ xem họ giới t·h·iệu toàn những người gì đâu không, chúng ta là chiêu tế, đâu phải chiêu a miêu a c·ẩ·u."
Thứ gì cũng muốn giới t·h·iệu cho cháu, thật đáng ghét.
Thẩm lão thái lại rất bình tĩnh, bà đã sớm liệu đến điều này: "Có gì đâu, nếu có thanh niên tốt thì mình hỏi thăm chi tiết, thấy không được thì coi như nói chuyện phiếm, nghe cho vui tai thôi."
Trương Thúy Thúy nghĩ giống bà chồng, muốn chiêu được con rể ưng ý đâu dễ như vậy, không được lần này thì lần sau.
Lưu p·h·án Thê im lặng, mấy hôm nay bà ta ở nhà nghe mấy bà lão cùng bà chồng chào hàng con cháu mà mấy lần thiếu chút nữa bật cười. Thẩm Thư Ngọc, con bé xúi quẩy ấy bình thường ngang ngược càn rỡ, cãi nhau với bà ta toàn làm bà ta thiệt. Giờ thì trên chuyện chiêu tế này, bà ta cuối cùng cũng được thấy nó bẽ mặt.
Thẩm Thu ngồi đối diện thấy Lưu p·h·án Thê khóe miệng giật giật, muốn cười nhưng lại nhịn, cô ta lấy cái dùi đóng giày ra, ân cần nói: "Tam thẩm, miệng thím có bị co giật không? Hay là để cháu châm cho vài nhát, cháu học được chút y t·h·u·ậ·t của đại phu chân đất, chữa cái tật co giật miệng của thím chắc đủ dùng."
Cái dùi đóng giày vừa to vừa dài, nếu bị cô ta đ·â·m thì chắc chắn rất đau, nghĩ đến hình ảnh cô ta dùng dùi đóng giày đ·â·m cả nhà lão Ngô, Lưu p·h·án Thê không khỏi r·u·n rẩy. Bà ta lấy tay che miệng: "Không... Không cần đ·â·m, miệng Tam thẩm không sao."
Đáng k·h·i·n·h, cô ta muốn cười, chắc là phải về phòng mà cười.
Lưu p·h·án Thê sợ bị đ·â·m, vỗ m·ô·n·g: "Ta còn có quần áo phải giặt, ta đi giặt đây."
Thẩm Thu tiếc nuối cất dùi đóng giày, khuê nữ ngày nào cũng mang dùi bên người, Lý Thải Hà hết cách: "Con gái con đứa mà ngày nào cũng mang dùi đóng giày theo người thì ra thể thống gì?"
Thẩm Thu có lý do: "Giày con dễ bị hở đế, mang dùi theo, con có thể sửa giày dép bất cứ lúc nào."
Lý Thải Hà: "..."
Thẩm Thư Ngọc không hề hay biết nhà mấy ngày nay náo nhiệt ra sao, mấy hôm nay cô đi sớm về khuya, lúc về đến nhà cũng tám chín giờ tối. Thẩm lão thái không muốn cho cháu nghe thấy mọi người giới t·h·iệu những người kỳ quái ra sao. Nấu cơm xong, bà bưng bát ra gốc cây đại thụ trong thôn chờ, phần lớn những người được giới thiệu đều không ra gì, nhưng cũng có mấy người nghe không tệ. Thẩm lão thái cố ý đi nghe ngóng, hỏi thăm xong xuôi thì cũng yên lòng. Thẩm Thư Ngọc thấy bà nội bận lên bận xuống thì tắm rửa xong ra đấm vai bóp lưng cho bà: "Nãi, chuyện chiêu tế cứ tung tin ra là xong chuyện, mấy người họ giới t·h·iệu ấy, nội không cần cố ý đi hỏi thăm người ta ra sao đâu, con bây giờ còn chưa muốn lấy chồng."
Thẩm Thư Ngọc tay khỏe lại biết b·ó·p vai, Thẩm lão thái rất hưởng thụ, bà híp mắt cười: "Nãi biết con không vội, nhưng nếu có hậu sinh ưu tú thì mình cũng nên cân nhắc một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận