Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 373: Lâm Thạch Đầu 2 (length: 7484)

Trương Hồng Hoa cười với mọi người, "Mọi người đừng hiểu lầm, trẻ con nó thích làm quá lên thôi, ta cũng vì quá tức giận hai đứa nhỏ thừa lúc ta không có ở nhà lại bắt nạt em trai của chúng nó. Mọi người xem xem Diệu Tổ nhà ta này, trên mặt trên người toàn là vết thương, đều là Thạch Đầu và Nữu Nữu đánh. Tuy nói chúng nó không phải do ta sinh ra, nhưng nuôi lâu như vậy ta cũng coi chúng nó như con đẻ, bình thường Diệu Tổ cũng một tiếng anh hai tiếng chị gọi. Anh chị cùng nhau ức hiếp em trai, thử hỏi có người mẹ nào không tức giận."
Lâm Nữu Nữu cuống đến đỏ cả mắt, "Là Lâm Diệu Tổ xé sách mới của anh hai, còn chửi tụi con trước."
"Con coi con kìa, còn bé tí tuổi đầu đã biết nói dối, anh con có đi học đâu mà có sách mới?"
"Sao lại không có, Thẩm lão sư cho anh con." Sách vở đã bị Lâm Diệu Tổ xé nát bươm, chỉ còn lại một quyển còn tốt, mấy quyển kia nhìn không ra nữa rồi. Lâm Thạch Đầu nhìn mẹ kế và Lâm Diệu Tổ.
"Phải, Trương di đối với chúng con rất tốt, vết thương trên người con và em gái con đều là do tự té."
Lâm Thạch Đầu chậm rãi vén áo lên, lộ ra những vết thương đập vào mắt, Lâm Nữu Nữu không hiểu ca ca làm vậy để làm gì, nhưng ca ca làm gì nàng làm nấy, cũng vén áo lên, cũng toàn là vết thương đập vào mắt.
Đám người Lâm gia đến xem náo nhiệt đều giật mình, "Trời ạ, hai đứa nhỏ sao mà lắm thương tích vậy?"
"Còn phải nói, chắc chắn là mẹ kế làm chuyện tốt, con nhà ai lại tự mình ngã đến thế?"
Thẩm Thư Ngọc và Vương tẩu t·ử đều ở trong đám người, Vương tẩu t·ử nói thẳng tạo nghiệp, "Trương Hồng Hoa, hai đứa nhỏ không phải do cô sinh nên cô không xót đúng không, chúng nó làm sai cái gì mà cô đối xử tệ bạc vậy?"
Sợ mọi người nhìn không rõ, Lâm Thạch Đầu không sợ lạnh cởi hết áo, trên người lớn nhỏ đếm không xuể vết thương, có mấy vết thương còn đang rỉ m·á·u.
"Trương Hồng Hoa, cô nói xem mấy vết thương trên người Thạch Đầu là sao?"
"Còn sao nữa, chắc chắn là cái con mẹ kế này ng·ượ·c đãi con, nhiều thương tích thế kia, không lẽ con nít tự lấy roi quất mình?"
"Chắc chắn là Trương Hồng Hoa làm, con nhà tui kể là thường x·u·y·ê·n thấy nó đánh Thạch Đầu với Nữu Nữu ở nhà."
"Con nhà tui cũng bảo vậy."
"Đây là cái thù cái oán gì mà đánh con nít ra nông nỗi này..." Đám người đến xem náo nhiệt kia, phần lớn các ông chồng đều có cấp bậc cao hơn Lâm Hải.
Trước kia không biết Trương Hồng Hoa quá đáng với hai đứa nhỏ như vậy thì thôi, giờ biết rồi không thể làm ngơ được, có người còn đi báo cáo sự tình.
Trương Hồng Hoa luống cuống, "Thương tích trên người tụi nó đâu có liên quan gì đến tôi, tôi đối với tụi nó còn tốt hơn Diệu Tổ đó. Thương tích trên người chúng nó đều do ở n·ô·ng thôn bị, mọi người cũng biết ở n·ô·ng thôn sống không dễ, ba nó lại vắng nhà, người ta thấy không ai chống lưng thì bắt nạt cũng thường thôi. Giờ t·h·i·ê·n khí lạnh, tôi còn định mai may áo bông cho tụi nó nữa đây..."
Trương Hồng Hoa bắt đầu kể công đối tốt với con riêng, con chồng.
Mọi người đồng loạt trợn mắt khinh bỉ, "Hôm hai đứa đến quân đội, Vương tẩu t·ử dẫn đi nhà tắm tắm rửa, lúc đó có bao nhiêu người thấy, trên người hai đứa nhỏ làm gì có vết sẹo nào, giờ mới tính chuyện may áo bông cho con, sớm đâu không thấy?"
Thạch Đầu vừa c·ở·i áo ra bị lạnh cóng cả người run lẩy bẩy, Thẩm Thư Ngọc c·ở·i áo khoác quân đội của mình khoác lên người Thạch Đầu, áo khoác quân đội của người lớn rộng thùng thình, có thể trùm kín hai đứa nhỏ như chăn bông, Thẩm Thư Ngọc kéo Nữu Nữu xích lại gần anh hai một chút, giúp hai đứa khoác áo cho kín.
Lâm Nữu Nữu không biết Thẩm Thư Ngọc là ai, Lâm Thạch Đầu thì nhận ra, "Thẩm lão sư, con không lạnh." Nói rồi định cởi áo khoác quân đội ra trả cho Thẩm Thư Ngọc.
"Cô không lạnh, các cháu cứ mặc đi, đừng để bị lạnh."
Lâm Hải từ thao trường trở về, thấy một đám phụ nữ tụ tập buôn chuyện trước nhà, Lâm Hải lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành, "Hồng Hoa, chuyện gì vậy?"
Thấy chồng về, Trương Hồng Hoa bớt luống cuống, Lâm Diệu Tổ tức giận chỉ vào Lâm Thạch Đầu và Lâm Nữu Nữu, "Tại tụi nó đó, tụi nó đ·á·n·h con, còn nói mẹ đối xử không tốt với tụi nó."
Lâm Hải quát thẳng mặt hai đứa, "Thạch Đầu, Nữu Nữu, hai đứa làm anh làm chị sao lại đ·á·n·h em, ra thể thống gì, thường ngày ba dạy hai đứa thế nào hả? Trương di đối với hai đứa có tệ đâu, ngày nào cũng hỏi han ân cần, quan tâm hai đứa hơn cả em trai nữa, hai đứa đúng là không hiểu chuyện."
"Lâm phó doanh trưởng, Thạch Đầu với Nữu Nữu là con anh hả?"
Câu này của Thẩm Thư Ngọc khiến Lâm Hải ngớ người, "Đương nhiên là con tôi rồi."
"Là con anh mà anh đã không hỏi rõ đầu đuôi đã bênh con riêng, mắng con mình không hiểu chuyện, hai đứa nhỏ người đầy thương tích kia kìa! Thạch Đầu thì đến tuổi đi học mà không được đi, Nữu Nữu bé tí teo, cái áo còn chả có sức vắt mà anh bắt con giặt quần áo bằng nước lạnh cóng tay, phải đến mức nào mới được gọi là hiểu chuyện?"
Trương Hồng Hoa không biết Thẩm Thư Ngọc, không biết cô là vợ của Cố Kiện Đông, định mở miệng chửi thì bị Lâm Hải chặn họng, thừa lúc cô ta chưa kịp chửi bới. "Ha ha, Thẩm lão sư nói đùa, tôi là ba ruột của tụi nó, làm sao mà không thương con được."
Lâm Thạch Đầu rụt rè liếc nhìn ba một cái, "Phải, ba đối với tụi con tốt lắm, ba bảo trẻ con phải chịu khó chịu khổ từ bé, làm nhiều việc ăn ít cơm thì xương cốt mới lớn được. Ba bảo không cần mặc quần áo dày làm gì, để gió thổi cho quen, lớn lên mới không dễ bị cảm. Ba bảo trẻ con ngủ g·i·ư·ờ·n·g sưởi không tốt, ngủ ngoài chuồng củi mới thoáng mát, như thế buổi tối mới ngắm sao được... Ba con làm mọi thứ đều là vì tốt cho tụi con thôi, con với em gái đều hiểu mà."
Lâm Thạch Đầu nghiêm túc nói với mọi người ba tốt với chúng như thế nào, trời lạnh thế mà Lâm Hải toát cả mồ hôi, nhất là khi nhìn thấy các lãnh đạo trong đám người, mồ hôi càng túa ra nhiều hơn.
Trương Hồng Hoa chỉ hận không thể xé xác hai đứa con riêng, con chồng này ra, bảo sao con ngoài giá thú không thân, toàn nói năng vớ vẩn, chẳng khác nào bảo người ta hiểu lầm hay sao.
Bình thường cô ta với Lão Lâm cũng đâu có đối xử tệ bạc gì, ở n·ô·ng thôn ăn còn chẳng đủ no, đến đây, ngày nào cô ta cũng cho hai đứa hai cái bánh ngô còn muốn thế nào nữa?
"Ôi trời, tôi k·hổ quá mà, người ta bảo mẹ kế khó làm, đúng là chẳng sai tí nào, sơ sẩy một tí là bị con đem ra nói ngay, tôi với Lão Lâm mà không tốt với tụi nó, liệu hai đứa có sống được đến giờ không, chắc c·h·ế·t đói lâu rồi ấy chứ. Thạch Đầu, Nữu Nữu, nếu các con không hài lòng với Trương di, thì cứ về nhà nói với Trương di, Trương di sẽ sửa, đừng có điêu toa bịa chuyện nói xấu Trương di trước mặt bao nhiêu người thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận