Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 317: Xuất phát (length: 7571)

"Thím, các đại nương yên tâm, vợ ta đối ta khá tốt, rất thương ta."
Các thím, các đại nương có chút không tin, thằng bé Kiện Đông này tâm tư đơn thuần, không hiểu con bé Thư Ngọc có thể giỏi thay đổi đến mức nào.
Bây giờ còn thấy lạ Kiện Đông, không chừng về sau sẽ bắt nạt Kiện Đông, cách xa tít mù khơi như vậy, Kiện Đông mà bị ấm ức, các nàng cũng không biết làm sao, cũng không thể qua đó được.
Vì thế mọi người dời mục tiêu, lại đây vây quanh Thẩm Thư Ngọc, kéo tay nàng: "Thư Ngọc à, Kiện Đông không giống với con, nó là đứa trẻ đơn thuần, một lòng một dạ vì con, đừng có bội tình bạc nghĩa nghe chưa."
Nhìn xem, để Thẩm Thư Ngọc nghe rõ hơn chút, đại nương còn dùng cả thành ngữ 'bội tình bạc nghĩa'.
Thẩm Thư Ngọc: "..." Cố Kiện Đông thế nào lại không giống nàng chứ, Thẩm Thư Ngọc không hiểu, nhưng vẫn gật đầu: "Dạ dạ, con biết ạ."
"Biết con không quen làm việc nhà, nhưng Kiện Đông nó muốn làm đại sự, việc nhà đôi khi làm không xuể... Đừng oán giận nha, không nói đến giặt quần áo nấu cơm, chai xì dầu đổ thì con đỡ một chút, con thấy có được không Thư Ngọc?"
Thẩm Thư Ngọc: "Dạ dạ dạ."
"Kiện Đông nó tính tình tốt, Thư Ngọc con cũng đừng bắt nạt nó, thường ngày quan tâm nó nhiều một chút, nếu có tức giận, tuyệt đối không được đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ..."
Thẩm lão thái thấy giờ giấc không còn nhiều, kéo đại tôn nữ ra: "Được rồi, sắp đến giờ hai đứa ra ga rồi."
Người lớn nói hết lời, cuối cùng đến phiên đám nhóc c·ẩ·u Đản, Kim Bảo, Nhị Nha vây quanh anh Kiện Đông, chị Thư Ngọc của bọn nó, rưng rưng nước mắt: "Chị Thư Ngọc, anh Kiện Đông, bọn em rất luyến tiếc anh chị."
"Chị Thư Ngọc, anh Kiện Đông, anh chị đừng đi có được không ạ?"
"Đúng vậy ạ, đừng đi có được không ạ?" Bọn nhỏ không nghĩ nhiều vậy, chỉ muốn anh chị mà chúng t·h·í·c·h có thể ở lại bên cạnh chúng mãi.
Thẩm Thư Ngọc, Cố Kiện Đông lần lượt xoa đầu bọn nó: "Sau này anh chị sẽ còn trở lại, các em ở nhà ngoan ngoãn nhé."
Thẩm Kim Bảo lấy kim một, Kim Nhị, kim tam sau lưng nh·é·t vào lòng bọn họ: "Chị Thư Ngọc, anh Kiện Đông, hai anh chị đi bộ đội, Kim Bảo cũng không có gì tốt cho anh chị cả... Anh chị mang kim một, Kim Nhị, kim tam đi nhé, chúng nó tuy nhỏ nhưng cũng có thể giữ nhà, anh chị đừng chê."
Thằng bé lúc nào cũng muốn cho là cho luôn, không chút luyến tiếc, Thẩm Thư Ngọc, Cố Kiện Đông dở k·h·ó·c dở cười.
"Kim một, Kim Nhị, kim tam em cứ nuôi giúp anh chị trước đã, quân đội không tiện nuôi ngỗng."
Kim Bảo nghĩ nghĩ: "Dạ, em sẽ nuôi bọn nó thật trắng trẻo mập mạp."
Nói chuyện xong với bọn nhỏ, Thẩm Thư Ngọc và Cố Kiện Đông lên xe b·ò. Bọn họ đi quân đội, củ cải trắng dĩ nhiên cũng muốn đi quân đội, nó chơi rất thân với mấy con c·ẩ·u trong thôn và cả thôn bên cạnh... Biết Bạch ca có tiền đồ, có thể ra ngoài mở mang nên đều ra cửa thôn chờ nó, đợi xe Thẩm Thư Ngọc đến đầu thôn thì thấy một đám uông uông đội.
Thẩm Thư Ngọc nghĩ bụng củ cải trắng nhà mình quan hệ tốt thật, ra ngoài mà có cả anh em tiễn.
Củ cải trắng ngồi tr·ê·n xe b·ò lắc lư cái đầu đen, ngoác cái miệng rộng cười toe toét với chúng.
"Uông uông~" Về hết đi, đợi Bạch ca k·i·ế·m ra c·ẩ·u dạng sẽ kéo anh em lên hết.
"Gâu gâu gâu uông~"
Hơn chục con c·h·ó cùng nhau sủa, thanh âm lớn quá, Tiểu An trong lồng ngực Lưu p·h·án Thê bị dọa kh·ó·c.
Củ cải trắng lập tức kêu chúng đừng sủa nữa, uông Uông đội lập tức yên lặng.
Trương Thúy Thúy cười: "Đám c·ẩ·u này hiểu chuyện ghê."
Nếu không phải nhà không đủ gạo nuôi c·h·ó, Trương Thúy Thúy cũng muốn nuôi một con chó ta cho rồi, hiền lành lại Cố gia, cho nó miếng cơm nó đã xem con là nhất tr·ê·n đời rồi.
Xe b·ò đi rất chậm, bọn nhỏ chạy theo sau xe, uông Uông đội cũng th·e·o không xa không gần.
Thẩm Thư Ngọc phất tay kêu bọn họ về đi, cũng không được.
May mà bọn họ không đuổi theo bao xa.
Đến ga còn sớm, Thẩm Thư Ngọc tìm chỗ ngồi, phần lớn đồ đạc đã gửi đi, Thẩm Thư Ngọc và Cố Kiện Đông chỉ x·á·ch hai cái gói to, đựng toàn đồ ăn với quần áo.
Củ cải trắng rất tốt kỳ với nhà ga, nếu không có dây thừng buộc chắc thì có lẽ nó đã chạy đi đâu rồi cũng nên.
Thẩm lão thái và đại tôn nữ thì thầm nhỏ: "Ngoan bảo, tiền để cẩn thận chưa, xe lửa đủ hạng người, ngủ cũng không được ngủ say quá đấy."
"Con cất kỹ rồi, gia." Sổ tiết kiệm để trong không gian rồi, không đâu an toàn hơn không gian của nàng cả.
Ở tr·ê·n xe lửa muốn ngủ say là không thể nào, chưa kể tiếng xe lửa, chỉ tiếng người nói chuyện cũng không yên được.
"Ngoan bảo, nhớ viết thư điện báo về nhà nha, thiếu gì thì cứ nói với gia nãi, gia nãi gửi cho con."
"Con nhớ rồi gia."
Thẩm đại bá vỗ vai Cố Kiện Đông: "Phải chăm sóc Thư Ngọc cẩn thận đó."
"Đại bá yên tâm ạ."
"Thư Ngọc à, ở nhà con cứ yên tâm, có bọn bác đây, ở bộ đội có gì thì viết thư về."
"Đại bá, đại bá nương, làm phiền hai bác chiếu cố gia nãi giúp con ạ."
"Con nói gì khách sáo vậy, bọn bác chăm sóc cha mẹ là t·h·i·ê·n kinh địa nghĩa."
Ba anh em Thẩm Gia Bảo đều lau nước mắt: "Đại muội muội, rảnh thì về chơi nha."
"Dạ."
Thẩm Thu luyến tiếc chị hai của mình, nếu được thì cô bé đã bám lấy chị rồi, để chị mang theo lên quân đội, cô bé sẽ chăm sóc chị.
Xe lửa trễ ba tiếng, Thẩm Thư Ngọc và Cố Kiện Đông phải đến gần bảy giờ mới lên được tàu.
Thẩm Thư Ngọc gọi ở cửa sổ xe: "Gia nãi, đại bá, đại bá nương... mọi người về đi ạ!"
"Hai đứa phải tự chăm sóc mình cẩn thận, nhớ viết thư về nhà đó."
Xe lửa chạy càng lúc càng xa, Thẩm lão thái không ngừng lau nước mắt, Thẩm lão đầu quay đi vụng trộm lau mắt, đại tôn nữ là do hai ông bà nuôi lớn, trong lòng không nỡ còn hơn cả người khác.
"Thôi được rồi, bà già kia bà khóc gì, con bé đi bộ đội thôi, có phải đi luôn đâu mà bà khóc."
"Ông còn nói tôi, thế ông vừa quay đi làm gì, tưởng tôi không thấy à?"
Ông già đáng c·h·ế·t, chỉ cho mình lau nước mắt, còn không cho bà lau.
Giường nằm thoải mái hơn ghế ngồi cứng nhiều, Thẩm Thư Ngọc ngồi tr·ê·n giường, cảm xúc ly biệt cứ quẩn quanh trong đầu, Thẩm Thư Ngọc rưng rưng nước mắt. Cố Kiện Đông nghĩ có phải hắn ích kỷ quá không, chỉ nghĩ đến chuyện được ở bên vợ, không nghĩ vợ xa nhà sẽ khó chịu thế nào. "Vợ à, sau này em muốn về lúc nào thì về, nếu em đợi không quen hoặc không muốn đợi, anh lập tức quay lại."
"Em không sao, chỉ là lần đầu xa gia nãi nên hơi khó chịu."
Củ cải trắng cũng có chút buồn, nó lớn lên ở Thẩm gia, đó là nhà nó mà.
Nó rúc vào đùi Thẩm Thư Ngọc, không nhúc nhích, Cố Kiện Đông dỗ dành hết cái này đến cái kia.
Trước khi lên xe Cố Kiện Đông đã dặn củ cải trắng không được chạy lung tung hay sủa bậy, từ lúc lên xe đến giờ củ cải trắng đều rất ngoan, chỉ tò mò nhìn xung quanh, thỉnh thoảng giở trò làm nũng dỗ Thẩm Thư Ngọc vui vẻ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận