Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 465: Ăn cái rắm đâu (length: 7617)

Chu Cảnh Trần vẫn còn ở bệnh viện, Chu phụ Chu mẫu đến nhưng không thấy con trai mình đâu, đi bệnh viện thăm con trai, cũng chẳng có xe cộ. Bọn họ còn phải đi một quãng đường dài, cả hai người quá mệt mỏi nên chẳng muốn đi, thôi thì cứ kệ thằng con này, chậm vài hôm cũng không sao.
Buổi chiều, Chu Tiến cùng Đại Nha từ bên ngoài chơi về, Thẩm Tuyết kéo con trai đến trước mặt cha mẹ chồng: "Ba mẹ, đây là cháu đích tôn Chu Tiến của ba mẹ, Tiến nhi, lại đây, đây là gia nãi của con, gọi gia nãi đi."
Thẩm Tuyết không ít lần lải nhải trước mặt con trai rằng gia nãi là người Kinh Đô, có c·ô·ng tác, lại còn nhiều tiền nữa. Nó muốn ăn gì gia nãi đều sẽ mua cho nó, bây giờ thấy người thật rồi, Chu Tiến mắt đảo liên hồi. Ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Gia gia, nãi nãi, cuối cùng hai người cũng đến thăm Tiểu Tiến, tốt quá rồi, sau này Tiểu Tiến cũng có gia nãi che chở."
Bọn họ dù không t·h·í·c·h Chu Cảnh Trần đến đâu, thì Chu Cảnh Trần vẫn là con trai họ. Đứa bé trước mặt là cháu đích tôn, Chu phụ, Chu mẫu tuy rằng mặt mày lạnh tanh, nhưng cũng không kéo tay Chu Tiến lại ôm chân như người ta.
Đại Nha rụt rè gọi: "Gia gia, nãi nãi, con là Đại Nha ạ." Đại Nha cũng muốn ôm gia nãi như em trai nhưng do dự hồi lâu vẫn không dám tiến lên.
Thẩm Tuyết thương Chu Tiến, cho nó mặc toàn đồ tốt, hôm nay nó không nghịch đất nên quần áo cũng coi như sạch sẽ. Bây giờ nó lại còn ngoan ngoãn thế này, Chu phụ, Chu mẫu cũng chẳng thể ghét bỏ một đứa bé được.
Đại Nha thì khác, quần áo toàn miếng vá chồng miếng vá, lại còn gầy gò nhỏ thó nhát gan, Chu phụ, Chu mẫu liếc qua rồi không nhìn nữa.
Khuê nữ tượng mẹ, trong lòng họ ghét Thẩm Tuyết, nên tiềm thức cảm thấy con bé này không phải đứa trẻ tốt.
"Gia gia, nãi nãi, hai người có mệt không ạ? Tiểu Tiến đ·ấm lưng cho hai người ạ."
Chu Tiến nắm chặt tay, bắt đầu đ·ấm lưng cho gia gia nãi nãi, bàn tay nhỏ chậm rãi đ·ấm, đ·ấm đến trán Chu Tiến ướt đẫm mồ hôi.
Thẩm Tuyết đứng bên cạnh xem mà thấy cha mẹ chồng lòng dạ hiểm độc, con trai nàng còn bé tí, vậy mà bọn họ không biết x·ấ·u hổ để nó đ·ấm lưng.
Vương Phương Hồng nhìn mặt Chu Tiến, trong đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh tứ nhi t·ử hồi nhỏ.
Tứ nhi t·ử khi còn bé cũng đ·ấm lưng cho bà, bất quá bà t·h·í·c·h ba đứa con trai đầu hơn. Với tứ nhi t·ử thì bà không yêu nổi, lúc ấy bà cũng chẳng đối xử tử tế với tứ nhi t·ử, chỉ thấy nó khó ưa.
Loáng một cái bà đã sắp về hưu rồi, cháu đích tôn lớn nhất cũng sắp đến tuổi thành gia.
"Tiểu Tiến ngoan quá, lại đây, ăn kẹo này."
Vương Phương Hồng móc từ túi áo ra một nắm kẹo đưa cho Chu Tiến, Chu Tiến hai tay nâng lấy, cười đến ngoan ngoãn đáng yêu.
"Đại Nha nữa, nãi nãi cho con này."
Bà nãi nãi này không t·h·í·c·h Đại Nha là một chuyện, hai đứa bé là sinh đôi, không thể cho đứa này mà không cho đứa kia.
Ánh mắt ảm đạm của Đại Nha nghe thấy nãi nãi nói cho kẹo liền sáng lên.
"Cảm ơn nãi nãi ạ."
Kẹo còn chưa kịp cầm đến tay, Chu Tiến đứng bên cạnh đã cất hết kẹo của mình vào túi, rồi nhanh tay cướp luôn kẹo của Đại Nha.
"Nãi nãi, không cần cho Đại Nha đâu, Đại Nha là con gái, mẹ con bảo con gái không cần ăn ngon thế, có chút đồ ăn để lớn lên là được rồi."
Nó làm ra vẻ còn đẩy Đại Nha một cái, Đại Nha quen bị em trai vô duyên vô cớ đẩy ngã rồi. Tự mình phủi phủi bụi trên tay, vỗ vỗ m·ô·n·g rồi đứng lên: "Nãi nãi, em trai nói đúng, Đại Nha không cần ăn ngon đâu, kẹo cứ cho em trai ăn hết đi ạ."
Chu Tiến hừ một tiếng: "Không cần con cho, kẹo đều là của ta."
Chu Tiến chẳng còn chút dáng vẻ ngoan ngoãn vừa nãy, bây giờ nó bá đạo ngang n·g·ư·ợ·c hết sức.
Chu phụ, Chu mẫu vừa mới có chút hảo cảm với Chu Tiến cũng bốc hơi sạch, quả nhiên Thẩm Tuyết dạy dỗ con cái chẳng ra gì cả.
"Gia gia, nãi nãi, chỉ có kẹo thôi ạ? Tiểu Tiến còn muốn ăn bánh quy, còn muốn ăn bánh trứng gà, đường phèn, kẹo mạch nha nữa..."
Chu Tiến vừa ăn kẹo, vừa bẻ ngón tay đếm những thứ mình muốn ăn.
"Chỉ có kẹo thôi, không có gì khác cả." Cho nhiều kẹo thế còn chưa đủ, y như mẹ nó.
"Thẩm Tuyết, tối nay cô làm chút gì ngon ngon đi, ta với ba cô mệt rồi, cần bồi bổ thân thể."
Thẩm Tuyết chìa tay ra: "Mẹ, trong nhà không có gì ăn cả, mẹ cho con ít tiền, con ra đổi bột mì, mua ít trứng gà, về làm bánh trứng gà cho mẹ với ba, còn gói mấy cái sủi cảo nữa."
Vương Phương Hồng nén cơn bực bội trong lòng, tiền bà không muốn cho, không cho thì Thẩm Tuyết lại nấu canh rau dại cho họ ăn, đến muối còn không bỏ, bọn họ thật sự chịu hết n·ổi rồi.
Cầm năm hào đưa ra: "Đi đi, xem có mua được thêm gì thì mua về."
Có năm hào thôi, chỉ đổi được hai quả trứng gà, bà chồng còn bảo cô mua thêm ít đồ về, mua c·ứ·t ấy.
"Mẹ, năm hào chỉ đổi được một quả trứng gà thôi, một quả trứng gà không đủ cho Tiểu Tiến ăn nữa."
Vương Phương Hồng lại móc từ túi ra năm hào: "Một tệ đủ chứ?"
Ở n·ô·ng thôn đồ đạc đâu có đáng bao nhiêu tiền, cần gì nhiều thế, Thẩm Tuyết chỉ muốn tìm c·á·ch moi tiền trong túi bà thôi.
"Tạm đủ ạ."
Thẩm Tuyết đi ra rồi rất nhanh đã về, trong tay x·á·ch nửa cân bột mì, hai quả trứng gà.
Sủi cảo thì thôi đi, bà chồng chỉ cho có tí tiền đấy, còn đòi ăn sủi cảo, ăn đấm à.
Nhìn bà chồng cho tiền, Thẩm Tuyết làm bánh trứng gà, bất quá chỉ có năm cái. Năm cái bánh trứng gà lại mỏng lại nhỏ, Thẩm Tuyết một cái, Chu phụ, Chu mẫu mỗi người một cái, Đại Nha nửa cái, Chu Tiến một cái rưỡi, ăn hai cái là hết veo.
"Thẩm Tuyết, cô định làm mỗi mấy cái bánh ngô thế thôi à?"
"Mẹ, ở n·ô·ng thôn không giống như trong thành, ở n·ô·ng thôn phải tính toán chi li, có thế ngày tháng mới dài lâu. Tối nay có một cái bánh trứng gà để ăn đã là tốt lắm rồi, bình thường chúng con toàn ăn bánh ngô rau dại thôi."
Vương Phương Hồng: "..."
"Ta muốn đi ngủ, ta với ba cô tối nay ngủ đâu?"
Thẩm Tuyết chỉ vào g·i·ư·ờ·n·g sưởi: "Nhà con chỉ có một gian thôi, tối nay phải làm ba mẹ chịu khó ngủ chung với chúng con."
G·i·ư·ờ·n·g sưởi rộng, ba người lớn với hai đứa trẻ ngủ không vấn đề gì, cũng không chen chúc lắm. Mùa đông để tiết kiệm củi, cơ bản đều là nh·é·t chung một chỗ, đều ngủ như thế, mọi người cũng chẳng thấy lạ.
Chu phụ, Chu mẫu không chấp nhận được, họ với Thẩm Tuyết tổng cộng cũng gặp có mấy lần. Trong lòng đã ghét cô ta rồi, cùng cô ta chen chúc trên một cái g·i·ư·ờ·n·g, họ ngủ không nổi.
"Nếu chỉ có ta thì còn được, đằng này toàn nữ giới, chẳng phải còn có ba ngươi ở đây sao. Cả nhà ngủ chung một cái g·i·ư·ờ·n·g sưởi không tiện, hay là cô dẫn bọn trẻ ra ngoài tìm chỗ nào ngủ tạm đi."
Thẩm Tuyết nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi gật đầu tán đồng: "Đúng là không tiện, nếu vậy ba à, tối nay ba ra chuồng lợn ngủ nhé."
Chu phụ, Chu mẫu...
Hai người cùng nhau hít sâu vài hơi mới nhịn được không nổi giận: "Vậy thôi, chúng ta chấp nh·ậ·n ngủ chung, cũng không phải người ngoài."
Già rồi, bắt nam nhân bà ngủ chuồng lợn, giờ thì biết nói không phải người ngoài, ở nhà người ta còn muốn ra vẻ mẹ chồng nàng dâu, chẳng phải rước họa vào thân sao.
Chu phụ, Chu mẫu cứ tưởng họ đến đây, Thẩm Tuyết dù vô lý đến đâu cũng phải hiểu ý tứ mà chiêu đãi họ, dù sao họ là cha mẹ chồng, là trưởng bối.
Ai ngờ Thẩm Tuyết đến cả c·ô·ng phu bề ngoài cũng không thèm làm, ăn nói đặc biệt đáng ghét...
Bạn cần đăng nhập để bình luận