Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 459: Ngươi nhìn ngươi nói nói gì vậy (length: 7470)

Đưa cha mẹ chồng lên xe lửa, cuộc sống của Thẩm Thư Ngọc và Cố Kiện Đông rất nhanh trở lại bình lặng, cuối năm, Cố Kiện Đông bận rộn diễn tập, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, đến cả cơm cũng không có thời gian về nhà ăn.
Thẩm Thư Ngọc thường xuyên đem cơm đưa đến trước mặt Cố Kiện Đông, hắn mới nhớ ra mình chưa ăn cơm.
Cố Kiện Đông đợi lát nữa còn muốn họp, vừa định mở miệng nói không ăn, Thẩm Thư Ngọc nghiêm mặt, "Cố Kiện Đông, chính ngươi đều nói thân thể là tiền vốn làm cách m·ạ·n·g, ngươi bận rộn đến đâu cũng phải ăn cơm."
Cố Kiện Đông cho rằng nàng tức giận, vội vàng cầm hộp cơm lên xới cơm, vừa ăn vừa len lén liếc nàng, chờ xới xong cơm trong cà mèn, ngoan ngoãn cất hộp cơm, hai tay để lên đầu gối: "Thư Ngọc, ta ăn no rồi, ngươi đừng nóng giận, về sau ta mỗi ngày đều đúng giờ ăn cơm. Ngươi nếu tức giận, đ·á·n·h ta một trận, tuyệt đối đừng để trong lòng ấm ức, không tốt cho sức khỏe."
Thẩm Thư Ngọc vốn dĩ không giận, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, Thẩm Thư Ngọc bật cười, "Ta biết ngươi bận, nếu ngươi không có thời gian về nhà ăn, ta làm xong, sẽ mang đến cho ngươi ăn, biết chưa? Ta còn nấu canh, uống hết cả canh này đi."
Cố Kiện Đông thấy tức phụ không giận, cầm bát lên, rột rột hai ba ngụm uống sạch canh.
Bế Tiểu Trạch đang chơi tr·ê·n mặt đất lên xoay hai vòng, Cố Kiện Đông đặt nhi t·ử xuống, "Thư Ngọc, ta phải đi làm việc, tối nay không cần chờ ta, chắc tầm nửa đêm ta mới về."
"Được; chiều ta lại mang cơm cho ngươi."
Thẩm Thu cũng cả ngày không thấy mặt chồng, nàng đi làm ở cung tiêu xã, đường về mất thời gian, nên không có thời gian mang cơm đi được.
Giang Tự Cường buổi trưa ăn ở nhà ăn, buổi chiều nếu rảnh, anh sẽ tranh thủ về nhà nấu cơm tối, Thẩm Thu về là có thể ăn ngay.
Một mình ăn không có hứng thú, Thẩm Thu thường mang thức ăn sang nhà Đại tỷ, ăn cơm cùng Đại tỷ.
Hai chị em có nhau bầu bạn, những lúc chồng bận, các nàng cũng không thấy nhàm chán.
Thẩm Thu dạo này nghén khá nặng, chỉ t·h·í·c·h ăn chua, Thẩm Thư Ngọc muối một vò củ cải chua, Thẩm Thu cũng ăn hết.
Thẩm Thư Ngọc lại muối cho nàng một vò nữa.
"Đại tỷ, bên em có táo gai, hay là lát nữa chúng ta làm táo gai bọc đường đi."
"Được thôi; em muốn ăn thì mình làm, nhưng em không được ăn nhiều, ăn mấy cái cho đỡ thèm thôi."
Trong nhà có đường trắng, Thẩm Thư Ngọc làm táo gai bọc đường, rắc đường trắng không hề tiếc.
Táo gai bọc đường mới làm xong ăn ngon nhất, Thẩm Thu liền ăn liền 5, 6 cái, Thẩm Thư Ngọc cũng ăn 6, 7 cái.
Còn lại hơn hai mươi cái để dành Cố Kiện Đông và mọi người về ăn, củ cải trắng thấy không có phần mình thì cứ đứng lỳ trong bếp không chịu đi, Thẩm Thư Ngọc bèn cho nó một cái, ăn xong nó vẫy đuôi chạy ra ngoài.
Thẩm Thư Ngọc và Thẩm Thu ở quân đội sống cuộc sống thoải mái dễ chịu, ở Thẩm gia Bá Đại Đội, Thẩm Tuyết lại có những ngày không như ý.
Từ khi nàng mang thai lần hai, nhi t·ử Chu Tiến ngày nào cũng làm ầm ĩ với nàng, đòi đ·u·ổ·i đệ đệ đi, thừa lúc Thẩm Tuyết ngủ, Chu Tiến còn đá vào bụng Thẩm Tuyết, hành động này khiến Thẩm Tuyết đau lòng đến x·u·y·ê·n tim.
Đau lòng thì đau lòng, nàng đau con, Thẩm Tuyết sẽ không thừa nh·ậ·n nhi t·ử mình có lỗi gì, chỉ là nhi t·ử còn nhỏ không hiểu chuyện thôi, lớn lên rồi sẽ biết thương mẹ.
Sợ nhi t·ử lại đá bụng mình, tối nào Thẩm Tuyết cũng trói tay chân con trai lại mới yên tâm ngủ.
Đêm nay Thẩm Tuyết trước khi đi ngủ vẫn cứ th·e·o lệ thường trói tay chân con trai, Chu Tiến giãy giụa không ngừng, "Con không cần trói, con không cần trói."
"Tiểu vào ngoan, trói lại ngủ cho ngon." Không trói nhi t·ử lại, Thẩm Tuyết thật sự không yên tâm ngủ được, đứa nhỏ tuy chưa lớn, nhưng nó đá một cái vào bụng, nàng cũng thấy không thoải mái, nếu chẳng may đứa con của nàng bị nó đá bay mất thì bao nhiêu tội nàng phải chịu.
"Con không muốn, mụ x·ấ·u xí, con ghét mụ, con ghét mụ, mụ quả nhiên là vẫn t·h·í·c·h em trai hơn, mụ vì em trai mà trói con. Chờ con lớn lên, con cũng trói mụ lại, đồ x·ấ·u nương, ghét mụ."
Thẩm Tuyết chẳng để ý đến lời con nói, Chu Cảnh Trần ngủ bên cạnh lặng lẽ tránh xa con trai, răng còn chưa mọc đủ mà đã nói ra những lời này, lớn lên còn phải Thẩm Tuyết nàng sinh nhi t·ử thật độc ác, chẳng khác gì Thẩm Tuyết.
"Mẹ, con ngoan mà, tối nay mẹ đừng trói con được không, dây trói con đau lắm, con đau." Chu Tiến nước mắt rơi lã chã, Thẩm Tuyết bắt đầu đau lòng con trai, "Vậy con hứa với mẹ là tối không được đá bụng mẹ."
"Con sẽ không đá bụng mẹ nữa, chờ em trai ra đời, con cùng mẹ chăm sóc em."
"Vậy mới ngoan, con trai ngoan của mẹ."
Thẩm Tuyết nhìn những vết hằn đỏ do dây trói tr·ê·n tay chân con trai, đau lòng, đêm nay quyết định không trói con trai nữa.
"Mẹ ơi, Đại Nha ngủ cũng không yên, mẹ trói nó lại đi." Chu Tiến không nhìn n·ổi cảnh chị gái sống tốt, tức giận chỉ vào Đại Nha, con bé đáng ghét, bao nhiêu lần hắn bị mẹ trói, nó chẳng giúp hắn lấy một lần, có người chị như thế thật đáng ghét.
"Mẹ ơi, con tối không đá ai đâu, mẹ đừng trói con mà." Bị trói thì buổi tối em trai sẽ lén đ·á·n·h nàng.
Thẩm Tuyết nghĩ rằng mình không thể bất c·ô·ng, trói Tiểu vào bao nhiêu đêm rồi, cũng nên trói Đại Nha mới phải, cầm lấy dây muốn trói Đại Nha.
Chu Cảnh Trần lên tiếng, "Đại Nha có làm gì sai đâu mà cô trói nó."
"Tôi..."
"Mẹ thiên vị, mẹ thương Đại Nha, không thương con, lớn lên con không nuôi mẹ." Chu Tiến bắt đầu khóc lóc ăn vạ.
"Cảnh Trần, anh xem con kìa, dỗ nó đi." Thẩm Tuyết hết cách với con trai.
Chu Cảnh Trần chẳng muốn để ý đến đứa con này, "Cô còn khóc nữa tôi ném cô ra ngoài đường, tối cô ngủ ngoài đó luôn đi."
Chu Tiến im lặng, đỏ hoe mắt nhìn mẹ.
"Anh xem anh kìa, lúc nào cũng quát mắng con làm gì, nó vẫn còn nhỏ, anh chấp nhặt với một đứa trẻ, anh có ra dáng người cha không hả."
Người ta làm cha làm mẹ đều xem con là bảo bối cưng chiều, Chu Cảnh Trần thì ngược lại, càng làm cha đầu óc càng không tỉnh táo, không bênh con trai, toàn bênh Đại Nha, nàng chưa thấy ai như thế bao giờ.
Con trai sau này là trụ cột trong nhà, phải yêu thương che chở nó mới đúng, con trai của nàng sau này còn làm nên chuyện lớn, Đại Nha còn phải nhờ đệ đệ cho nó được s·ố·n·g sung sướиg đó.
"Cô còn biết nó còn nhỏ cơ đấy, nhìn xem cô nuông chiều nó thành ra cái gì rồi, bé tí tuổi đã đòi trói cô lại, bảo không nuôi cô. Cô cứ chiều nó như thế đi, đến lúc nó lớn, việc đầu tiên là đ·u·ổ·i bà mẹ vô dụng như cô ra khỏi nhà cho coi."
Dù sao anh cũng không quan trọng, một ngày nào đó anh sẽ rời khỏi đây, anh cũng không trông mong gì vào đứa con này mà dưỡng già, có trông cũng không trông cậy được.
"Anh nói gì vậy, Tiểu vào do tôi mang nặng đẻ đau, lớn lên sao nó không hiếu thuận tôi được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận