Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 365: Ta mộng sẽ không gạt ta . (length: 7638)

Bọn nhỏ đứng ở bên g·i·ư·ờ·n·g lò sưởi, Thẩm Thư Ngọc nghĩ g·i·ư·ờ·n·g không được, lăn hai vòng trên kháng, từ từ đứng dậy, Thẩm lão thái còn chưa bắt đầu làm điểm tâm, Thẩm Thư Ngọc liền cùng bọn nhỏ đi ra ngoài chơi trước.
Ngồi xe trượt tuyết c·ẩ·u xe vài vòng bên ngoài, điểm tâm cũng vừa xong, Thẩm lão thái sợ đại tôn nữ đói bụng, kêu khuê nữ đi ra gọi nàng trở về ăn điểm tâm.
Thẩm Thư Ngọc ăn điểm tâm cũng nhanh, ăn hai cái bánh bột ngô, một chén cháo bắp ngô, "Nãi, ta ăn no rồi, ta đi ra ngoài chơi."
Thẩm Thư Ngọc trở lại thôn, tiếng cười của bọn nhỏ càng thêm vui vẻ, ngồi c·ẩ·u xe trượt tuyết t·r·ải qua nhà Thẩm Tuyết, Thẩm Tuyết cùng Chu Cảnh Trần ở trong phòng đều có thể nghe được tiếng cười của chúng.
Chu Cảnh Trần còn tốt, chỉ là trong lòng cảm thấy Thẩm Thư Ngọc ngây thơ, đều sắp làm nương người ta rồi mà mỗi ngày vẫn còn chơi khắp nơi cùng bọn nhỏ, may mà hắn còn chưa cưới, nếu cưới một người phụ nữ không để ý đến gia đình như vậy về, cuộc sống này còn ra thể thống gì?
Thẩm Tuyết cảm thấy tiếng cười này rất c·h·ói tai, mỗi ngày nàng đều phải lo lắng bữa ăn tiếp th·e·o nên ăn gì, rồi còn phải thắt c·h·ặ·t lưng quần, Thẩm Thư Ngọc n·g·ư·ợ·c lại hay, mỗi ngày cùng bọn nhỏ hi hi ha ha, chuyện gì cũng không cần lo, chuyện gì cũng không cần quản, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà nàng có thể sống thư thái vui vẻ như vậy?
Nàng đi ra cửa phun một bãi nước miếng, "Hừ, suốt ngày chỉ biết chơi, coi chừng ngã m·ấ·t đứa bé trong bụng đấy."
Chu Cảnh Trần nhìn thấy hành động này liền thấy phản cảm, "Tiểu Tuyết, dù sao ngươi cũng là người đọc qua cao tr·u·ng, đừng cả ngày giống như mấy người quê mùa kia, không phải n·h·ổ nước miếng thì vỗ đùi, thật m·ấ·t nhã nhặn."
"Lần sau sẽ không thế nữa." Nam nhân của nàng dù sao cũng là thanh niên trí thức đến từ Kinh Đô, nàng không thể làm Cảnh Trần m·ấ·t mặt được.
Nàng ghen tị Thẩm Thư Ngọc có tất cả, liền muốn nói với Chu Cảnh Trần về những điều không tốt của nàng: "Cảnh Trần à, lấy vợ phải lấy người như ta này, anh xem Thẩm Thư Ngọc vừa đi tùy quân không bao lâu đã bị Cố Kiện Đông đ·u·ổ·i về rồi, chắc chắn là Cố Kiện Đông không chịu n·ổi cái tính tiểu thư đỏng đảnh của Thẩm Thư Ngọc, nên mới đuổi nàng về quê.
Đã bị nam nhân đuổi về nông thôn rồi mà còn vênh váo trước mặt chúng ta cái gì? Còn tưởng rằng người khác không biết chuyện nàng bị nam nhân đuổi về.
Nói không chừng lát nữa Cố Kiện Đông còn l·y· ·h·ô·n với nàng ấy chứ."
"l·y· ·h·ô·n? Bọn họ có thể sẽ l·y· ·h·ô·n sao?" Nghe được hai chữ l·y· ·h·ô·n này, trong mắt Chu Cảnh Trần lóe lên một tia sáng, l·y· ·h·ô·n tốt, l·y· ·h·ô·n đi, Thẩm Thư Ngọc sẽ bị mọi người phỉ n·h·ổ, khi đó Thẩm Thư Ngọc yếu đuối nhất, hắn là một người đàn ông chu đáo, ở bên cạnh nàng quan tâm, chăm sóc nàng, chẳng lẽ Thẩm Thư Ngọc lại không bị sự dịu dàng và tài hoa của hắn mê hoặc sao?
"Chắc là sẽ thôi, có người đàn ông nào chịu nổi cái tính của nàng chứ, bất quá nàng không có cơ hội l·y· ·h·ô·n đâu." Thẩm Tuyết hừ hừ.
"Sao lại không có cơ hội?" Không l·y· ·h·ô·n thì làm sao hắn có thể lấy lòng Thẩm Thư Ngọc được, dù nói Thẩm Thư Ngọc có ngoại hình bình thường, người cũng cục mịch như Thẩm Tuyết, lại còn t·h·í·c·h đ·á·n·h người, nhưng người ta có tiền có quan hệ, xem trọng hai điểm này, hắn có thể miễn cưỡng đối xử tốt với Thẩm Thư Ngọc một chút.
"Cố Kiện Đông sống không được bao lâu nữa đâu, nàng không ly hôn được đâu, chỉ có thể c·h·ế·t chồng thôi."
Khi nói những lời này, Thẩm Tuyết rất vui sướng, Cố Kiện Đông kết hôn không bao lâu liền c·h·ế·t, đến lúc đó cô ta sẽ nói với mọi người trong thôn rằng Cố Kiện Đông bị Thẩm Thư Ngọc khắc c·h·ế·t.
Mấy bà cô nhiều chuyện kia rất t·h·í·c·h Cố Kiện Đông, đến lúc đó nước miếng của các bà ta còn phải phun c·h·ế·t Thẩm Thư Ngọc ấy chứ.
Chỉ cần tưởng tượng đến cái hình ảnh đó thôi là cô ta đã thấy vui rồi.
Sau này, cô ta sẽ là người có phúc khí mà mọi người ngưỡng mộ, còn Thẩm Thư Ngọc sẽ là sao chổi bị người gh·é·t bỏ, mang tiếng khắc chồng, cô ta không tin ai dám cưới Thẩm Thư Ngọc.
"Ngươi x·á·c định chứ?" Chu Cảnh Trần hoài nghi về lời Thẩm Tuyết nói.
"Đương nhiên là thật, giấc mơ của ta sẽ không gạt ta đâu." Thẩm Tuyết rất tin tưởng.
C·h·ế·t chồng thì tốt, có cái danh khắc chồng, thanh danh của nàng sẽ càng thối, sẽ càng có lợi cho hắn tiếp cận Thẩm Thư Ngọc.
Hai người mang những tâm tư khác nhau, mong chờ Thẩm Thư Ngọc c·h·ế·t chồng, những điều này Thẩm Thư Ngọc đều không biết. Mà tại quân đội bên này, Cố Kiện Đông nh·ậ·n được nhiệm vụ khẩn cấp của quân đội, ngay cả việc nói cho Thẩm Thư Ngọc biết anh đi làm nhiệm vụ cũng không kịp.
Hai ngày sau Thẩm Thư Ngọc gọi điện thoại cho Cố Kiện Đông, mới biết được anh đã đi làm nhiệm vụ, những nhiệm vụ như vậy quân đội sẽ không gọi anh ra, anh làm nhiệm vụ đều là những nhiệm vụ có độ khó nhất định và tính nguy hiểm, điều này làm Thẩm Thư Ngọc có chút lo lắng, "Cố Kiện Đông khi nào thì có thể trở về?"
Người lính trực điện thoại bên kia thật thà trả lời: "Cái này tôi không biết."
Không hỏi ra được gì, Thẩm Thư Ngọc liền cúp điện thoại, vì lo lắng cho Cố Kiện Đông, Thẩm Thư Ngọc buổi tối đều ngủ không đủ giấc, bụng còn có chút đau âm ỉ.
Thẩm lão thái liếc mắt một cái liền nhìn ra đại tôn nữ không ổn, "Ngoan bảo, con có phải không khỏe ở đâu không, sao sắc mặt con kém vậy?"
"Nãi, con không sao, chỉ là tối qua con ngủ không đủ giấc."
"Vậy con mau về phòng nằm đi, nếu có chỗ nào không khỏe thì phải nói với nãi đấy."
"Con biết rồi." Thẩm Thư Ngọc về phòng, vào không gian ngâm một t·h·ùng linh tuyền thủy, ngâm xong bụng không còn cảm giác đau âm ỉ nữa. Tối qua không ngủ nên rất buồn ngủ, Thẩm Thư Ngọc ngủ từ sáng đến tối mịt mới tỉnh, "Ngoan bảo tỉnh rồi à, nãi nấu canh gà cho con đấy, nãi bưng vào cho con uống nhé."
Thẩm lão thái bưng vào một chậu canh gà và một đ·ĩa bánh bột ngô.
"Nãi, mọi người ăn hết chưa?"
"Ăn hết rồi, thấy con chưa tỉnh nên nãi không gọi con dậy."
Thẩm Thư Ngọc ăn xong lại nằm xuống tiếp.
Mấy ngày tiếp theo vẫn không có tin tức gì của Cố Kiện Đông, bọn nhỏ tìm đến Thẩm Thư Ngọc chơi, Thẩm Thư Ngọc không có tâm trạng chơi với chúng.
Thấy cô không hứng thú lắm, Thẩm lão thái và những người khác đều an ủi cô: "Làm lính đều như vậy cả, cứ mỗi lần đi làm nhiệm vụ là đi mấy ngày, đợi thêm một thời gian nữa Kiện Đông sẽ trở về thôi."
Thẩm Thư Ngọc cũng biết vậy, nhưng lần này lòng cô có chút bất an, cô sợ Cố Kiện Đông gặp nguy hiểm gì đó, Thẩm Thư Ngọc ra sức nhớ lại nội dung cốt truyện gốc. Bởi vì Chu Cảnh Trần và Thẩm Tuyết là nam nữ chính, phần lớn đều miêu tả cuộc sống ngọt ngào của họ, còn có nữ phụ gây trở ngại cho họ, tên Cố Kiện Đông trong cốt truyện gốc hầu như không xuất hiện.
Thẩm Thư Ngọc không tìm được tin tức hữu dụng trong cốt truyện gốc, việc họ đi làm nhiệm vụ lại được bảo m·ậ·t, Thẩm Thư Ngọc chỉ có thể kiên nhẫn chờ tin tức của anh, sự chờ đợi này kéo dài ròng rã năm ngày.
Thẩm Thư Ngọc sắp phải về đơn vị rồi, trường quân đội sắp khai giảng, cô cũng phải trở về dạy bọn nhỏ đọc sách.
Thẩm lão thái đổi cho đại tôn nữ không ít đồ, để Thẩm Thư Ngọc mang đến quân đội ăn.
"Ngoan bảo, nãi chuẩn bị hơi nhiều đồ, sợ là khó cầm, để đại bá con đưa con đi."
Thẩm lão thái không yên lòng để đại tôn nữ tự mình đi quân đội, mặc kệ sức lực của đại tôn nữ có bao nhiêu, trong mắt bà, đại tôn nữ vẫn chỉ là một đứa trẻ, trẻ con đi xa nhà sao mà không lo lắng được chứ, phải gọi người lớn đi theo mới được.
Thẩm đại bá gật đầu, "Đúng, Đại bá đưa cháu đi."
"Nãi, không cần Đại bá đưa đâu ạ, cháu tự đi được." Ngồi xe lửa lại không thoải mái, đi đi về về rất mệt, Thẩm Thư Ngọc không muốn để Đại bá đưa.
"Ngoan bảo, đại bá con giờ cũng không có việc gì làm, đưa con đến quân đội cũng không chậm trễ việc gì đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận