Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 475: Triệu Hổ (length: 7552)

"Bà ơi, ta chỉ muốn cho Tiểu Trạch đi nhiều hơn hai bước thôi, không phải bắt nạt cháu ngoan của bà."
"Tiểu Trạch khóc rồi kìa, nhìn bộ dạng bé nhỏ đó xem, làm người ta đau lòng biết bao, đợi Tiểu Trạch biết đi rồi, tự nhiên là biết thôi."
Thẩm lão thái ôm chặt lấy tằng tôn vào lòng, đuổi đại tôn nữ đi, nàng ôm tằng tôn đi dạo khắp nơi, Tiểu An, Tiểu Yến Nhi đi theo hai bên.
Thẩm Thư Ngọc đang đánh răng ở sân, có một đại thúc đứng ở cửa gõ cửa, Thẩm Thư Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, có chút lạ mặt, nàng không biết, ngược lại Thẩm Xuân Linh chạy chậm đi ra ngoài, "Triệu đại ca, có chuyện gì sao?"
Triệu Hổ gãi đầu một cái, đưa đồ vật trong tay cho Thẩm Xuân Linh, "Xuân Linh muội t·ử, hôm qua ta lên núi bắt được hai con thỏ, ta ăn không hết, mang một con đến cho cô nếm thử."
Thẩm Xuân Linh vội đẩy con thỏ trả lại, "Triệu đại ca, anh cầm về đi, tôi không thể nhận, tôi muốn ăn t·h·ị·t thì tự đi mua."
Hai người ở cửa lời qua tiếng lại, Trương Thúy Thúy, Lý Thải Hà, Lưu p·h·án Thê đều đến gần Thẩm Thư Ngọc, ba chị em dâu không ngừng tặc tặc lưỡi...
Thẩm Thư Ngọc lau bọt mép, "Đại bá nương, người kia là ai vậy ạ?"
"Là Triệu Hổ con trai thứ ba của Triệu Thúc ở cuối thôn, trước đây vẫn luôn làm c·ô·ng an ở nơi khác, bây giờ thân thể Triệu đại gia không được khỏe nên hắn điều về.
Anh em Triệu Hổ vẫn chưa cưới vợ, lần này điều về, nghe nói Nhị cô của cháu l·y· ·h·ô·n, vẫn luôn k·i·ế·m cớ để gặp Nhị cô, hôm nay không phải có thỏ hoang, ngày mai sẽ là gà rừng, không thì cũng là trứng gà bánh ngọt, ân cần ghê cơ."
"Chúng ta thấy Triệu Hổ chắc là có ý với Nhị cô cháu đó, có điều Nhị cô cháu hình như không thích hắn lắm."
"Thật ra, chúng ta đều thấy Nhị cô cháu có thể suy nghĩ đến Triệu Hổ này, người ta là đồng chí c·ô·ng an, có c·ô·ng tác, nuôi gia đình chắc chắn không lo, người cũng hiếu thuận, cha lại không được khỏe; hắn vừa mới điều về, nghe nói nếu hắn làm thêm một hai năm nữa thì người phía tr·ê·n sẽ cố ý cất nhắc, giờ hắn điều về rồi, lãnh đạo trực tiếp đổi, việc cất nhắc e là tiêu."
"Chưa kết hôn? Ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà chưa kết hôn, Triệu đại gia chịu sao?"
Thảo nào Thẩm Thư Ngọc không có ấn tượng với người này, thì ra trước giờ hắn vẫn luôn làm c·ô·ng an ở nơi khác. Trông Triệu Hổ thúc cũng không tệ, lại có c·ô·ng tác ổn định, chắc là của hiếm ở thôn quê mới đúng.
"Chắc chắn là không chịu rồi, Triệu đại gia nhà cháu ngày nào cũng lải nhải, thành ra bệnh trong lòng của ông ấy rồi. Triệu Hổ nhà cháu không biết làm sao, dù bị lải nhải thế nào cũng không chịu cưới vợ.
Hắn bận c·ô·ng tác, lại ít khi về nhà, Triệu đại gia nhà cháu ngoài sốt ruột cũng hết cách. Lần này về thấy Nhị cô cháu, như mở cờ trong bụng, lần nào thấy Nhị cô cháu, mắt cũng sáng long lanh."
Bốn người bọn họ vừa giặt đồ vừa buôn chuyện về hai người ngoài cửa, Thẩm Xuân Linh luôn từ chối, Triệu Hổ thấy vậy như muốn giận, để con thỏ xuống rồi xoay người chạy, nhất định phải cho Thẩm Xuân Linh ăn con thỏ này.
Thẩm Xuân Linh muốn cầm con thỏ đuổi theo, nhưng nếu đuổi theo, người khác thấy cô và Triệu Hổ giằng co, không chừng lại đồn thổi lung tung.
Thôi vậy, dù sao con thỏ này hắn đã muốn cho thì cô lấy ra làm món thỏ cay cho đại chất nữ vậy, vừa hay đại chất nữ thích ăn món này.
Triệu Hổ vừa đi, Trương Thúy Thúy và mấy người kia liền nháy mắt ra hiệu rồi tiến lên, "Nhị tỷ, Triệu Hổ lại tặng đồ đến kìa."
Thẩm Xuân Linh gật đầu, "Tôi đã bảo không cần mà hắn cứ muốn cho."
Thẩm Thư Ngọc quan tâm đến cảm xúc của Nhị cô mình, "Nhị cô ghét, khó chịu với hắn không, nếu hắn gây phiền phức cho cô, cháu đi đ·á·n·h cho một trận."
Sức của đại chất nữ lớn cỡ nào thì Thẩm Xuân Linh biết rõ, Triệu Hổ tuy cũng có chút võ vẽ, nhưng trước mặt đại chất nữ, chút tài mọn đó có đáng gì, nếu bị đại chất nữ đ·á·n·h, hắn còn lành lặn được sao?
"Không đến mức ghét, dù gì cũng là người cùng thôn từ nhỏ lớn lên, vẫn còn chút tình nghĩa bạn bè, không cần đ·á·n·h!"
Ba chị em dâu nhìn nhau, xem ra là có hy vọng rồi.
Không biết họ có cơ hội uống rượu mừng của Nhị cô không nữa.
Thật lòng mà nói, họ vẫn mong Nhị cô tìm được một người, dù sao cô còn trẻ, không thể cô đơn cả đời được, đôi khi bên cạnh có một người đàn ông biết quan tâm mình vẫn tốt hơn nhiều.
Thẩm Xuân Linh chuyển chủ đề, "Thư Ngọc, trưa nay Nhị cô làm cho cháu món thỏ cay nhé, hình như lâu rồi cháu chưa ăn đúng không?"
"Dạ, cháu thèm món thỏ cay của Nhị cô lắm, cháu đã muốn ăn từ lâu rồi."
Thẩm Xuân Linh bận rộn làm thịt thỏ, thấy Nhị cô không muốn nói nhiều về đề tài này nữa, Trương Thúy Thúy và mọi người cũng bận rộn.
Thẩm lão thái dẫn mấy đứa bé đi dạo một vòng rồi nhanh chóng trở về, về cùng ba cô con dâu bàn chuyện mua sắm chuẩn bị đồ Tết.
Phân gia thì đồ Tết các nhà tự mua, nhưng đi mua thì đi cùng nhau. Ba mươi Tết và mùng một Tết phải ăn cùng nhau, đồ ăn cho đêm ba mươi và ngày mùng một Tết phải bốn nhà cùng nhau chuẩn bị, mỗi nhà thêm hai món, bàn bạc xong thì sẽ không mua trùng lặp.
Người nhà muốn ăn gì, Trương Thúy Thúy và mấy người cũng phải hỏi ý kiến con trai, con dâu, nếu có món nào muốn ăn, mua được cho họ thì sẽ mua, đương nhiên nếu không mua được thì cũng hết cách.
Vào dịp Tết, Thẩm Gia Bảo bọn họ đều muốn ăn t·h·ị·t, đòi ăn t·h·ị·t viên, khâu n·h·ụ·c, Trương Thúy Thúy nói, "Mấy đứa xem lão nương có giống khâu n·h·ụ·c không?"
Chiều đến vẫn mua một miếng t·h·ị·t về, nói là muốn rán khâu n·h·ụ·c.
"Bảo bối ngoan, con xem, bà nội mua nhiều đồ chưa nè, còn thiếu gì không?"
Thẩm lão thái cùng con dâu ra ngoài một chuyến, về lưng lủng lẳng đầy đồ, Thẩm lão thái tranh được một miếng mỡ lá h·e·o, mừng rỡ, nói lát nữa sẽ rán mỡ lợn, bé ngoan của bà sẽ có tóp mỡ ăn.
Bây giờ thiếu chất béo, có tóp mỡ để ăn là hạnh phúc nhất, bà rán tóp mỡ thơm nhất, Thẩm Thư Ngọc đã bắt đầu thèm thuồng.
"Bà ơi, không thiếu gì cả."
Họ mang về không ít thứ, kẹo bánh trái cây các kiểu đều có, hôm nay bà còn mua giấy đỏ ở cung tiêu xã nữa, thật sự là không thiếu gì cả.
Thẩm Thư Ngọc muốn ăn cá, gọi ba người anh họ, bốn anh em cầm xô đi ra ngoài, Tiểu An, Tiểu Yến Nhi ngồi trên lưng Thẩm Gia Bảo, Thẩm Gia Vệ, Thẩm Gia Quốc cõng Tiểu Trạch sau lưng, Tiểu Trạch hay kéo tai cữu cữu nghịch, nghịch đến thích thú.
Trên đường gặp Kim Bảo và bọn họ, Thẩm Thư Ngọc bảo bọn họ về nhà lấy xô, cùng ra bờ sông bắt cá.
Có Thư Ngọc ở đó, họ tin là sẽ bắt được cá, bọn trẻ Kim Bảo chạy bay về nhà lấy xô.
Chu Tiến thấy có nhiều trẻ con chạy ra bờ sông như vậy, hắn đảo mắt rồi cũng đi theo bờ sông.
Thẩm Thư Ngọc xuống sông không lâu đã bắt được cá, nhưng cá hơi nhỏ, chỉ to bằng nắm tay của Tiểu Trạch.
Thẩm Thư Ngọc nhân lúc khom lưng chuyển đá tìm cá, lén nhỏ hai giọt linh tuyền thủy từ đầu ngón tay xuống, năm phút sau, lần lượt có cá chui ra ngoài.
Bọn trẻ hưng phấn kêu lên, "C·ẩ·u Đản, dưới chân mày có cá kìa, mau bắt đi."
"T·h·iết Đản, sau lưng mày có cá."
"Thạch Đầu, bên cạnh Thạch Đầu có một con cá lớn, tao thấy rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận