Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 41: Ai, đây mới là nương hảo đại nhi. (length: 7699)

Lời của Thẩm Thư Ngọc, ba anh em Thẩm Gia Bảo đều tin.
Cố Kiện Đông ném chỗ trái cây còn thừa, bắt đầu đổi chủ đề, "Gia Bảo, Gia Quốc, Gia Vệ, ta ở trên núi phát hiện rất nhiều tổ chim."
"Thật sao?"
"Thật đó, ngày mai ta dẫn các ngươi đi móc."
"Được, vậy chúng ta tan làm sẽ lên núi tìm ngươi."
Thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ, Thẩm Thư Ngọc liền không để ý tới bọn họ, đi đến ổ c·h·ó ôm củ cải trắng chơi.
Đại bá nương vừa về liền cho củ cải trắng ăn, tiểu gia hỏa ăn no căng tròn bụng, đang thiu thiu ngủ thì bị Thẩm Thư Ngọc bế bổng lên, nó cũng không giận, còn "uông" hai tiếng, như là chào hỏi Thẩm Thư Ngọc. Củ cải trắng còn nhỏ, một ngày hai mươi bốn giờ, có hai mươi giờ đều đang thiu thiu ngủ.
Thẩm Thư Ngọc ôm vuốt lông không đến hai phút, tiểu gia hỏa lại ngủ rồi.
Thấy nó ngủ ngon, Thẩm Thư Ngọc cũng có chút mệt mỏi, liếc mắt nhìn phòng bếp, ba vị bá bá vẫn còn đang bận đông bận tây, xem ra cơm tối không thể nhanh như vậy được. Ôm củ cải trắng đi đến ghế nằm rồi nằm xuống, một người một c·h·ó cùng nhau vào mộng đẹp.
"Thư Ngọc, Thư Ngọc, dậy ăn cơm tối."
"Biết rồi ạ."
Thẩm Thư Ngọc mở mắt ra, đi rửa mặt, hai người đi đến nhà chính, nàng liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường trong nhà chính, đã chín giờ. Nhìn một chút thức ăn trên bàn, một đĩa khoai tây xào, một đĩa rau xanh, món chính là bánh ngô.
Khoai tây xào c·ắ·t khá tốt, từng cọng đều nhau, đại bá nàng vẫn có chút đ·a·o c·ô·ng trong người, chính là bữa cơm tối này có hơi lâu, từ bảy giờ làm đến bây giờ mới được ăn.
Cơm tối là Thẩm đại bá làm, hắn rất có cảm giác thành tựu, "Đều đói rồi à, mau ăn, mau ăn, lâu không nấu cơm, có chút lạ lẫm, các ngươi nếm thử xem mặn nhạt thế nào."
Mọi người đã đến đông đủ, đều cầm đũa ăn lấy ăn để, bữa cơm chiều này thật sự hơi muộn, bọn họ đã sớm đói đến bụng kêu ọc ọc rồi.
Đồ ăn đều bị ăn hết sạch, Thẩm lão thái cười ha ha khen con trai, "Lão đại, Lão nhị, Lão tam, cơm tối làm rất ngon. Mấy năm rồi nương chưa được ăn con trai nấu ăn, tối nay nương thật sự rất vui."
Bọn họ chỉ làm một bữa cơm, mà nương đã vui đến đỏ cả mắt, Thẩm đại bá, Nhị bá, Tam bá bắt đầu tự vấn lại bản thân. Bọn họ thật sự quá bất hiếu, đều không làm tròn trách nhiệm mà nhi t·ử nên làm, ba anh em vỗ n·g·ự·c: "Nương, sau này chúng con thay phiên nhau nấu cơm tối, để mỗi ngày nương đều được ăn đồ ăn do con trai nấu."
Thẩm lão thái vẻ mặt vui mừng, "Ai, đây mới là con trai ngoan của nương."
Thẩm Thư Ngọc: Nàng biết rõ ba vị bá bá đang tính toán gì mà.
Trương Thúy Thúy, Lý Thải Hà rất bội phục thao tác của bà bà, sau này các nàng sẽ không cần bận bịu chuyện cơm tối nữa, mà có thể ngồi chờ ăn.
Lưu p·h·án Thê lau miệng dính đầy dầu mỡ, trong lòng mắng Thẩm lão thái, cũng không biết bà già c·h·ế·t tiệt nghĩ cái gì, cư nhiên lại để con trai mình nấu cơm. Đều là các đại lão gia, lẽ nào lại cả ngày quanh quẩn bên bếp núc, nói ra cũng không thấy ngại m·ấ·t mặt hay sao.
Người nhà nàng cũng vậy, sao lại đồng ý chứ.
Về đến nhà, Lưu p·h·án Thê bắt đầu nói chuyện này với Thẩm Tam bá, "Đầu óc ngươi hồ đồ rồi à? Mẹ ngươi bảo ngươi nấu cơm mà ngươi cũng làm theo? Một đại lão gia cứ quanh quẩn trong bếp, ngươi không ngại m·ấ·t mặt à?"
"Mẹ ta bảo nấu cơm thì ta nấu, sao lại không? Đó là mẹ ruột của ta, lẽ nào nàng h·ạ·i ta chắc? Quanh quẩn trong bếp có gì mà m·ấ·t mặt? Chẳng phải mấy đầu bếp xào rau ở nhà hàng quốc doanh đều là đàn ông cả sao, họ còn được thể diện, đáng ngưỡng mộ là đằng khác. Hồi nhỏ cũng tại trong nhà khó khăn, nếu không thì nương đã tìm sư phụ cho chúng ta bái sư học nghề rồi..."
Mẹ bọn họ từng nói, họ có t·h·i·ê·n phú về trù nghệ, nếu không phải hoàn cảnh gia đình khó khăn, không có điều kiện bái sư, có khi giờ họ cũng thành đầu bếp rồi ấy chứ!
"Ta đã bảo ngươi rồi p·h·án Thê, ngươi đừng có cái tư tưởng đàn ông không được vào bếp ấy nữa, lão Thẩm gia chúng ta không giống Lưu gia các ngươi, coi đàn bà như trâu ngựa mà sai khiến. Ngươi á, có được cuộc sống hiện tại thì nên biết đủ đi, lúc trước nếu không phải mắt ta bị mù mới coi trọng ngươi, thì giờ ngươi còn lâu mới có ngày lành như vậy, nhìn em họ ngươi kìa, gả cho người ta, nhà chồng không coi nó ra gì cả, một ngày ăn tám trận đòn chưa nói, đến cơm cũng không cho ăn no, cuộc sống còn khổ hơn cả súc vật. So với em ngươi thì cuộc sống của ngươi đúng là tiên cảnh, vậy mà ngươi còn muốn ngồi lê đôi mách, dám nói mẹ ta, ta thật không biết phải nói gì cho phải nữa."
"Ta..."
"Đừng có ta với ngươi gì cả... Mau c·h·óng nằm xuống đi, ta còn muốn có con trai."
Thẩm Tuyết vừa định vào phòng, liền nghe thấy tiếng kêu rên của mẹ nàng, còn có tiếng thở của cha nàng. Hai người phu thê hòa thuận, người khác hẳn là vui mừng cho cha mẹ, Thẩm Tuyết chỉ cảm thấy cha mẹ không biết x·ấ·u hổ, còn muốn cái chuyện kia. Nhất là cha nàng, ngày ngày mong có con trai, nằm mơ cũng lải nhải muốn con trai.
Có con gái không được sao?
Thẩm Thư Ngọc, Thẩm Gia Bảo bọn họ ăn no xong đều t·h·í·c·h ngồi ngoài sân hóng mát một lát, mấy anh em huynh muội tình cảm tốt, có những chuyện trò chuyện mãi không hết. Thẩm Tuyết nghĩ ngợi, mang một chiếc ghế ra ngồi, dạo này nàng với ba người anh họ càng ngày càng xa cách, nàng cố ý hòa hoãn quan hệ, cũng không nói lời khó nghe gì.
Thẩm nhị nãi nãi sang chơi, Trương Thúy Thúy niềm nở đón tiếp, "Nhị thẩm đến rồi đấy à, mau ngồi, mau ngồi, vừa nãy chúng con còn định sang nhà bác tán gẫu đây này."
Lý Thải Hà lấy ra một túi nhỏ hạt dưa, hạt dưa vẫn là cháu gái lớn cho, lúc này đem ra ăn đúng dịp, "Nhị thẩm, Nhị thúc có nói chuyện của Tưởng Hoa Hoa giải quyết thế nào không ạ?"
Lý Thải Hà quan tâm nhất vẫn là chuyện này.
Thẩm Thư Ngọc kéo ghế đến gần nhị nãi nãi, hai cái tai dựng đứng lên, nàng cũng muốn biết diễn biến tiếp theo của vụ này, đang hóng dưa giữa chừng mà không biết kết cục ra sao thì trong lòng cứ bứt rứt không yên.
Thẩm nhị nãi nãi bốc một nắm hạt dưa, c·ắ·n liên tục mười mấy hạt dưa, mới từ tốn nói, "Ta sang đây là muốn nói chuyện này với các cháu đây. Cái con Tưởng Hoa Hoa kia không chịu thừa nh·ậ·n có quan hệ gì với Lý Lão Thật cả, ngoài Phương Hòa Bình ra thì cũng không có ai khác nhìn thấy, bắt nó cũng không có cách nào. Mà chuyện này cũng không thể làm ầm ĩ lên ở c·ô·ng xã được, để người đại đội khác chê cười đại đội mình thì còn ra gì nữa. Tưởng Hoa Hoa không biết cho Lão đại nhà họ Phương uống phải bùa mê thuốc lú gì, Lão đại nhà họ Phương về nhà làm ầm lên, c·h·ế·t s·ố·n·g đòi cưới Tưởng Hoa Hoa bằng được. Còn nói là người ta bây giờ không cần lễ hỏi gì, nhà họ Phương có cưới được là may rồi. Bàn thẩm bị Phương lão đại chọc tức ngất đi, bây giờ chân trần đại phu đang đến nhà họ Phương chữa bệnh đấy."
"Đã tận mắt thấy Tưởng Hoa Hoa với Lý Lão Thật tư thông với nhau rồi, mà hắn vẫn còn muốn cưới loại người đó về nhà, Lão đại nhà họ Phương không sợ sau này nuôi con tu hú à?"
Thảo nào Bàn thẩm bị tức ngất đi, nếu là con trai bà thì Trương Thúy Thúy cảm thấy chắc chắn mình cũng tức c·h·ế·t mất.
"Nhà họ Phương bây giờ loạn hết cả lên rồi, ông già nhà ta còn chưa kịp ăn cơm đã bị Phương Lão Tam gọi sang rồi, nghe nói là muốn phân gia, Phương t·h·iết Ngưu muốn chia nhà cho con trai cả, nói là phân gia nhưng thật ra là đuổi mỗi Phương Lão Đại ra ngoài s·ố·n·g riêng, tiền bạc, gạo thóc, nồi niêu xoong chảo gì Phương t·h·iết Ngưu cũng không chia cho con trai cả một thứ gì hết!"
"Cái gì cũng không cho? t·h·iết Ngưu đây là không trông chờ vào con trai cả để dưỡng lão sao?"
"Còn trông chờ gì nữa chứ? Vì cái thứ p·h·á hoại đó, mà đến cha mẹ ruột, anh em ruột còn suýt không nh·ậ·n ra nhau, sau này nó còn tận tâm được mới là lạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận