Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 328: Cái gì đều sẽ một chút (length: 7579)

Cố Kiện Đông bảo người ta may cho mình xong bộ quần áo mới, còn nắm củ cải trắng chạy hết một vòng. Gu thẩm mỹ của hắn là đỉnh của chóp, nên quần áo may kiểu dáng nhìn rất đẹp. Đi ra đi bộ một vòng, mấy chiến hữu khác đều hỏi tới tấp xem y phục này mua ở đâu.
"Y phục này á, mua không được đâu, vải vóc là vợ ta mua cho ta, quần áo là do chính ta may đó."
Hắn là muốn khoe khoang chuyện nàng dâu mua vải cho hắn, chứ hắn cũng không thấy chuyện một đại nam nhân biết may vá có gì hiếm lạ, hắn nghĩ nam nhân tốt nên cái gì cũng biết, có thế mới nâng đỡ được một mảnh t·h·i·ê·n cho tức phụ.
Mọi người không quan tâm chuyện nàng dâu hắn mua vải vóc cho, mà khi nghe quần áo là chính hắn may, ai nấy đều biểu lộ vẻ mặt như vừa nghe được chuyện ly kỳ, hết sức kinh ngạc.
Đại bộ ph·ậ·n người đều cho rằng việc nam chủ ngoại nữ chủ nội là lẽ thường, chuyện kim chỉ đáng lẽ là việc của nữ nhân, sao lại có nam nhân làm những thứ này.
Mọi người nghĩ tới khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị của Cố phó đoàn trưởng đang cầm cây kim nhỏ xíu, từng mũi từng mũi may quần áo một cách nghiêm túc thì ai nấy đều cảm thấy thật thần kỳ.
Ai mà ngờ được người tay cầm súng lại còn biết cầm kim chỉ cơ chứ.
"Ối... Cố phó đoàn trưởng đúng là toàn năng nha, còn biết may quần áo nữa, tay nghề thật là khéo léo."
Cố Kiện Đông: "Cái gì cũng biết một chút, vợ ta t·h·í·c·h thế."
"Cố phó đoàn trưởng đúng là được nàng dâu thương thật, còn t·r·ả tiền mua vải vóc cho. Vợ ta thì khác, một mảnh vải cũng không nỡ cho ta k·é·o về, ngày nào cũng bắt ta mặc quân trang."
Cố Kiện Đông: "Vợ ta x·á·c thực thương ta, cái gì cũng mua cho ta, bản thân thì nhịn ăn nhịn mặc, không nỡ mua quần áo cho mình, tiền đều đổ hết lên người ta."
Thẩm Thư Ngọc: "..." Ta nào có như vậy chứ.
Trong những ánh mắt ước ao ghen tị mà mọi người quẳng tới, Cố Kiện Đông dắt củ cải trắng về nhà. Buổi tối lại náo loạn Thẩm Thư Ngọc cả đêm, ngày thứ hai đầy mặt cảnh xuân đi thao trường huấn luyện.
Mà chuyện chính Cố Kiện Đông biết may quần áo cũng truyền khắp gia chúc viện, nhìn xem Cố phó đoàn trưởng nhà người ta, rồi lại nhìn nhà mình, thật là người so với người làm người ta tức c·h·ế·t.
Mấy ngày nay, mâu thuẫn trong các gia đình ở gia chúc viện cũng không ít, Vương Xuân Miêu tẩu t·ử nhà bên cạnh Thẩm Thư Ngọc cũng không t·h·i·ếu cãi nhau với nam nhân nhà mình.
Hôm nay, Chu doanh trưởng vừa về đến nhà vừa ngồi xuống đã bị nàng ta cằn nhằn, "Anh xem anh kìa, vừa về đến nhà đã như ông tướng nằm ườn ra đấy, trong nhà còn cả đống s·ố·n·g ra đó, có biết giúp đỡ gì không? Thế nào tôi là đàn bà thì tôi phải làm hết việc này à, hay là anh thấy tôi ở nhà sướng quá nên không cần làm gì, ngày nào cũng hưởng phúc?"
Chu doanh trưởng bị bà ta lải nhải làm cho đầu muốn nổ tung, "Tôi đây đã nào đắc tội gì cô mà không dứt cơn hả, còn việc gì cần làm nữa? Tôi làm là được chứ gì."
Trước kia khi hắn vừa về đến nhà, bà nương này sẽ ân cần hỏi han hắn có mệt không, rồi nhanh c·h·óng bưng thức ăn lên, bảo hắn ăn mau còn nghỉ ngơi cho khỏe. Thế mà mấy ngày nay, bà ta cứ hằm hè với hắn. Quần áo p·h·á cũng không thèm vá cho hắn, lại còn bắt một đại nam nhân như hắn tự vá, hắn đâu phải là Cố phó đoàn trưởng đâu mà biết may vá, có phải là làm khó hắn không chứ.
Nhìn hắn cầm chổi quét nhà, Vương Xuân Miêu chê hắn quét không sạch nên giật lấy chổi, "Thôi thôi thôi, có mỗi chút việc vặt này cũng làm không xong, anh xéo qua một bên cho tôi nhờ."
Chu doanh trưởng: "..."
Vương tẩu t·ử làm xong việc nhà mình thì lại tìm Thẩm Thư Ngọc để tán gẫu, "Nhà tôi á, đúng là cái gì cũng không làm được. Trông chờ hắn làm việc gì thì chỉ thấy mệt thêm ra, đúng là nhà cô Cố phó đoàn trưởng tốt với cô nhất, việc nhà việc cửa đều gánh hết."
Mỗi cặp vợ chồng đều có cách chung sống riêng của mình, Thẩm Thư Ngọc nghe nàng oán trách Chu doanh trưởng thì chỉ cười cười, "Vương tẩu t·ử, nhà chị có hạt giống rau không, tôi muốn đổi với chị một ít."
Sân nhà Cố Kiện Đông đều đã dọn dẹp xong, có hạt giống là có thể gieo trồng ngay được.
"Có chứ, hạt giống tôi giữ lại không ít, để tôi bảo thằng bé mang ra cho."
Nàng k·é·o dài giọng gọi, "Cường Quốc, ra ngăn k·é·o lấy hạt giống rau mang lại đây."
Chu Cường Quốc nghe mẹ hắn phân phó thì rất nhanh lấy hạt giống rau ra, "Mẹ, thím, hạt giống rau con lấy rồi đây ạ."
Thẩm Thư Ngọc lấy hai viên kẹo sữa cho Chu Cường Quốc, Chu Cường Quốc vui vẻ nói cảm ơn, "Cảm ơn thím, thím tốt quá, sau này thím là thím ruột của con đó. Có chuyện gì thím cứ sai bảo con."
Vương tẩu t·ử cười mắng con trai, "Thím mà rủ mày ở lại ăn cơm, có khi mày chả thèm nh·ậ·n cả mẹ ruột ấy chứ."
"Hì hì, đâu có đâu." Chủ yếu là Cố Thúc với Cố thẩm nhà người ta đâu có cần hắn làm cái thằng con nuôi t·i·ệ·n nghi này.
Chu Cường Quốc t·h·í·c·h củ cải trắng, miệng ngậm kẹo, chạy đến gần hàng rào để trêu củ cải trắng, củ cải trắng được nuôi rất tốt, con nào con nấy béo ú, lông đen nhánh, mượt mà. Ai nhìn cũng t·h·í·c·h vuốt ve bộ lông của nó, nó lại hiền lành, chỉ cần cảm nh·ậ·n được người khác không có ác ý thì ai vuốt ve nó cũng không sao cả.
Vương tẩu t·ử mở tờ báo ra, bên trong có hơn mười loại hạt giống, cái gì cũng có, "Thư Ngọc này, cô định trồng rau gì? Cải trắng, hẹ, ớt, cà chua, cà tím, bí đỏ, hành... đều có hết."
Tr·ê·n tờ báo không ghi loại hạt giống gì, Vương tẩu t·ử chỉ cần nhìn hạt giống là có thể nh·ậ·n ra ngay đó là hạt giống gì. Còn Thẩm Thư Ngọc thì chẳng nh·ậ·n ra hạt giống gì cả, nàng cảm giác hạt nào nhìn cũng giống nhau.
Thẩm Thư Ngọc lấy mỗi thứ một ít, nàng định trồng tất cả các loại, đổi món mà ăn, dù sao sân cũng rộng, đủ chỗ mà trồng.
Ở s·á·t vách tường nàng còn có thể trồng thêm ít hoa nữa, hoa thì nàng chưa mua, hôm nào phải ra ngoài một chuyến mới được, dù sao có xe đ·ạ·p cũng thuận t·i·ệ·n.
Thẩm Thư Ngọc mang không ít dưa chua đến, nàng cầm hai hũ cho Vương tẩu t·ử.
Vương tẩu t·ử chỉ ngửi mùi thôi là biết dưa chua này làm ngon lắm rồi, "Vừa lúc thằng Quốc Cường nhà tôi lại muốn ăn dưa chua hầm miến, có dưa chua của cô, tôi khỏi phải đi mua."
"Mấy hũ dưa chua này là bà nội tôi làm cho tôi mang đến đó, chị muốn ăn thì cứ qua lấy."
"Vậy tẩu t·ử đây không kh·á·c·h khí với cô nữa."
Thẩm Thư Ngọc ở nhà cũng không có việc gì làm, có loại t·ử, nàng cầm cái cuốc bắt đầu bận việc trồng rau.
Đến khi Cố Kiện Đông trở về thì nàng đã gieo xong hết hạt giống, đang bắt đầu bón phân tưới nước.
Cố Kiện Đông xắn tay áo tiếp nh·ậ·n cái gáo múc nước trong tay nàng, "Chút việc này em không cần phải làm đâu, có việc gì thì đợi anh về, anh làm cho."
Có hắn tiếp nh·ậ·n, Thẩm Thư Ngọc cũng vui vẻ được rảnh tay, ở bên cạnh dùng ánh mắt lấp lánh nhìn hắn.
"Thư Ngọc, em đừng nhìn anh như thế." Bị tức phụ nhìn như thế, hắn lại muốn về phòng ngủ .
Thẩm Thư Ngọc không chỉ dùng ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, còn chọc chọc vào cơ bắp của hắn, ngón tay cứ qua lại đùa nghịch, ánh mắt Cố Kiện Đông càng lúc càng thâm sâu, hắn dứt khoát ném cuốc, trực tiếp ôm người vào trong phòng: "Thư Ngọc, là em mời anh đó nha."
Thẩm Thư Ngọc không ngờ hắn lại không nhịn được như vậy, "Cố Kiện Đông, còn chưa ăn cơm nữa."
Cố Kiện Đông vùi đầu bắt đầu làm việc, "Vậy chúng ta bắt đầu ăn bây giờ."
Thẩm Thư Ngọc: "..." Nàng nói không phải cái loại ăn cơm này.
Thể lực hai người vốn vẫn luôn rất tốt, từ sáu giờ làm việc đến chín giờ, còn củ cải trắng đáng thương ở phòng kh·á·c·h thì đói đến phải k·h·ó·c kêu gào.
Củ cải trắng: Làm việc thì làm ơn để ý đến c·ẩ·u con này một chút được không hả!
Cố Kiện Đông ăn no nê mới nhớ ra là phải nấu cơm tối, h·ố·n·g hảo Thẩm Thư Ngọc, hắn vừa mới ra khỏi phòng đã nhìn thấy củ cải trắng đang ỉu xìu nằm ở phòng kh·á·c·h, dùng ánh mắt u oán nhìn hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận