Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 450: Trần Mỹ Ny (length: 7547)

Cố Trường Phong, Tô Nguyệt Như lần này đến chính là muốn cùng đại tôn tử thật tốt thân cận một chút, buổi tối ngủ, Thẩm Thư Ngọc đều không đem nhi tử ôm trở về phòng mình, để cho nó ngủ cùng cha mẹ chồng.
Dù sao hiện tại nàng cũng không cho nhi tử b·ú sữa nữa, buổi tối khi nào đói bụng thì đứng lên pha sữa bột cho nó là được.
Đứa nhỏ này không làm ầm ĩ, nửa đêm khi đói bụng đều chỉ hừ hai tiếng, Tô Nguyệt Như ngủ tương đối nông nên đại tôn tử chỉ cần hừ hai tiếng là nàng liền tỉnh.
Vợ tỉnh thì Cố Trường Phong cũng tỉnh theo, cùng vợ cùng nhau cho đại tôn tử ăn.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, ta còn nhớ khi Kiện Đông còn nhỏ, chúng ta cũng chăm sóc nó như vậy, chớp mắt một cái mà chúng ta đã ôm cả tôn tử rồi."
"Khi Kiện Đông còn nhỏ làm gì có sữa bột mà uống, chỉ có sữa mẹ thôi, vất vả lắm, ngươi muốn giúp cũng không giúp được gì." Khi đó không có sữa bột, chỉ có thể b·ú sữa mẹ, một buổi tối dậy ba bốn lần, cơ bản là vừa chợp mắt được một lát thì nhi tử lại đói bụng.
Cho con b·ú, trượng phu muốn giúp cũng không giúp được gì.
"Đúng, đúng, em vất vả rồi, em là đại c·ô·ng thần của nhà chúng ta."
Tô Nguyệt Như cười nói: "Ai thèm làm đại c·ô·ng thần của các người chứ, chỉ cần anh đừng coi những gì em bỏ ra là chuyện đương nhiên thì em đã thấy thỏa mãn rồi."
"Sao có thể thế được, không có em thì làm gì có gia đình chúng ta ngày hôm nay, chuyện đúng đắn nhất mà Cố Trường Phong ta làm trong đời này chính là cưới em."
Tô Nguyệt Như được trượng phu dỗ dành đến cao hứng, tr·ê·n mặt toàn là tươi cười: "Đều vợ chồng già rồi còn nói mấy lời này làm gì."
Cái nhà này không cách âm lắm, những lời cha mẹ chồng nói ở vách bên kia, Thẩm Thư Ngọc và Cố Kiện Đông đều nghe rõ mồn một.
Thẩm Thư Ngọc nhỏ giọng nói với người đàn ông bên cạnh: "Anh xem ba kìa, dỗ mẹ giỏi chưa."
Cố Kiện Đông đã có một thời gian không được gần gũi vợ mình, bàn tay vốn dĩ đã không an phận, nghe Thẩm Thư Ngọc nói vậy thì cười có chút ngốc nghếch: "Thư Ngọc, vậy anh bắt đầu nhé."
Thẩm Thư Ngọc còn chưa kịp phản ứng hắn muốn làm gì: "Bắt đầu cái gì?"
Cố Kiện Đông lật người, đè nàng xuống dưới: "P·h·ục v·ụ em cho em vui vẻ!"
Thẩm Thư Ngọc: "..."
Chồng mình đã chủ động thì Thẩm Thư Ngọc cũng không thể thờ ơ được, phải biết rằng từ tr·ê·n xuống dưới Cố Kiện Đông nàng đều t·h·í·c·h, đặc biệt là da t·h·ị·t của hắn, s·ờ cực kỳ thích.
Vách bên cạnh có cha mẹ chồng nên cả hai đều không dám gây ra động tĩnh quá lớn, đều đang cố gắng kiềm chế chính mình.
Chỉ là Cố Kiện Đông quá biết cách khiến Thẩm Thư Ngọc suýt chút nữa không kìm được tiếng của mình.
Thẩm Thư Ngọc níu c·h·ặ·t lấy tai hắn, nhìn chằm chằm hắn: "Cố Kiện Đông, anh thành thật chút đi, em muốn ngủ."
Trong tình huống này, việc Thẩm Thư Ngọc trừng mắt nói với Cố Kiện Đông chẳng khác nào vợ đang ám chỉ hắn điều gì đó.
Cố Kiện Đông làm việc điên c·uồ·n·g như một con thú, "Thư Ngọc, hôm nay c·u·ộc s·ố·n·g có làm em hài lòng không?"
Thẩm Thư Ngọc: "..."
"Tạm được! Tiếp tục phát huy nhé."
Thẩm Thư Ngọc còn phải đi làm nên không để Cố Kiện Đông ồn ào đến quá muộn, nửa đêm hai người liền đi ngủ.
Trước khi ngủ, Cố Kiện Đông luôn rất chu đáo lau rửa cho vợ mình một lần, để Thẩm Thư Ngọc hôm sau thức dậy không cảm thấy dính dính.
Nàng và Cố Kiện Đông đều bận rộn công việc nên Tiểu Trạch được giao cho cha mẹ chồng chăm sóc giúp.
Cố Trường Phong và Tô Nguyệt Như mừng rỡ khôn xiết, họ sợ nhất là làm phiền nhi tử và con dâu, bây giờ có thể trông đại tôn tử thì hai vợ chồng ở nhà vui vẻ hớn hở.
Tiểu Trạch trước đây chưa từng gặp gia gia, bây giờ ở cùng gia gia được hai ngày, Tiểu Trạch cũng bắt đầu quấn lấy gia gia, đi đâu cũng muốn gia gia ôm.
Đôi khi Tô Nguyệt Như cũng không ôm được đại tôn tử.
Tô Nguyệt Như cười véo véo má đại tôn tử: "Tiểu vô lương tâm, gia gia dắt cháu cưỡi ngựa gỗ, thế là cháu chỉ thích gia gia, bà nội cũng dắt cháu đi chơi đấy nhé."
Tiểu Trạch cười hì hì, há hốc mồm, bẹp một cái hôn bà nội, hôn đến mặt Tô Nguyệt Như đầy nước miếng, Tô Nguyệt Như lau nước miếng, vẻ mặt tươi cười: "Tiểu Trạch của chúng ta vẫn là t·h·ư·ơ·n·g bà nội nhất, lát nữa bà nội làm đồ ăn ngon cho đại tôn có được không."
Thẩm Thư Ngọc đến văn phòng, việc đầu tiên là cầm tờ báo của văn phòng lên xem, hiện tại muốn biết thông tin chính sách gì đều phải xem qua báo.
Thẩm Thư Ngọc trước đây không có thói quen xem báo, làm việc lâu ngày các đồng nghiệp rảnh rỗi đều xem báo g·i·ế·t thời gian, Thẩm Thư Ngọc cũng thấy nhàm chán nên xem cùng, xem dần, xem dần rồi quen, Thẩm Thư Ngọc hiện tại đi làm việc đầu tiên chính là xem báo.
Hiện tại tr·ê·n báo không có thông tin giải trí gì, báo đăng đều là tin tức quan trọng.
Lúc mới bắt đầu xem Thẩm Thư Ngọc còn cảm thấy có chút tẻ nhạt, xem nhiều rồi cũng thấy rất có ý.
Hiện tại tr·ê·n báo đã mơ hồ có manh mối về việc khôi phục t·h·i đại học, nếu người nào không mẫn cảm với thế cuộc thì sẽ không nhìn ra được gì.
Nhưng Thẩm Thư Ngọc đã đọc qua nguyên cốt truyện nên có thể hiểu được nội dung tr·ê·n báo.
Thẩm Thư Ngọc đang xem báo ở văn phòng thì thầy Lưu cùng văn phòng đi tới: "Thẩm lão sư, lớp của cô có một em học sinh đang sốt cao, tôi bảo em ấy về nhà mà em ấy không chịu, cô ra xem sao, đứa bé kia sắp sốt đến hồ đồ rồi, không thể lơ là được."
Thầy Lưu còn định bế em đó đến quân y viện luôn nhưng không biết em ấy làm sao mà không cho thầy ấy đến gần, cứ ôm sách mơ mơ màng màng nói muốn học, muốn học.
Thẩm Thư Ngọc bỏ tờ báo xuống, chạy nhanh đến phòng học, đến phòng học, p·h·át hiện các học sinh đang vây quanh thành một vòng.
"Có chuyện gì vậy, ai đang sốt cao?"
Các học sinh thấy cô giáo đến liền chủ động nhường ra một lối đi: "Thẩm lão sư, là Trần Mỹ Ny, Trần Mỹ Ny đang sốt cao, mặt đỏ như đ·í·t khỉ vậy."
Thẩm Thư Ngọc đến gần nhìn thì thấy Trần Mỹ Ny đang gục xuống bàn, tay vẫn cầm b·út, miệng còn đang học thuộc bài, Thẩm Thư Ngọc s·ờ trán của em ấy thì thấy nóng đến phát sốt.
Thẩm Thư Ngọc không dám chậm trễ chút nào, ôm Trần Mỹ Ny lên định chạy đến quân y viện thì ai ngờ em bé này nắm c·h·ặ·t lấy mép bàn không chịu buông tay, miệng vẫn lẩm bẩm: "Em muốn đọc sách, em muốn đọc sách..."
Thẩm Thư Ngọc: "Mỹ Ny, Thẩm lão sư biết em muốn đọc sách, Thẩm lão sư bây giờ dẫn em đến bệnh viện, nhanh, buông tay ra, nếu không muộn mất, sẽ lỡ cả việc học."
Trần Mỹ Ny buông tay, mặc Thẩm Thư Ngọc ôm.
Thẩm Thư Ngọc ôm đứa trẻ chạy đến quân y viện thì biết nhiệt độ đã lên đến 39 độ rồi.
Ở quân y viện có y tá chăm sóc nên Thẩm Thư Ngọc đạp xe một chuyến, gọi phụ huynh của đứa bé đến, người đến là Trần Thắng, ca ca của Trần Mỹ Ny.
Thẩm Thư Ngọc nhìn chàng trai trước mặt, trông chừng mười ba mười bốn tuổi, quần áo vá chằng vá đụp, tr·ê·n giày vải cũng lộ ra hai ngón chân.
Thẩm Thư Ngọc lại nhìn Trần Mỹ Ny, quần áo và giày của Mỹ Ny không có lấy một miếng vá nào.
Nếu không nhìn thấy ca ca của em ấy thì Thẩm Thư Ngọc vẫn nghĩ nhà Trần Mỹ Ny khá giả.
Dù sao tr·ê·n người không có lấy một miếng vá nào thì ở thời đại này, gia đình như vậy là có điều kiện rồi.
Trần Thắng bị lão sư của muội muội mình nhìn thì tay siết c·h·ặ·t lại, cúi đầu nhìn chân mình, muốn giấu đi những ngón chân đang lộ ra, chàng trai x·ấ·u hổ mặt đỏ lên.
"Thẩm... Thẩm lão sư, muội muội của em... em ấy không sao chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận