Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 354: Ta nhi tử nhưng là di truyền chúng ta thông minh kình (length: 7590)

Thẩm Tuyết sinh được một cặp song sinh, tự cảm thấy cuộc sống của mình rất hạnh phúc, nàng có thể cảm giác được Cảnh Trần càng ngày càng t·h·í·c·h nàng. Cái gì cũng nghe nàng, chính là cha mẹ chồng nàng không biết đối nhân xử thế cho lắm, nàng đã sinh cho lão Chu gia một cặp song sinh, mà cha mẹ chồng một chút biểu hiện cũng không có, điều này khiến Thẩm Tuyết có chút tức giận.
Không đến chiếu cố nàng ở cữ coi như xong, đến một chút biểu hiện cũng không có, đây là còn cách khá xa, chứ nếu ở gần, nàng thế nào cũng phải làm ầm ĩ lên.
Nàng không nói được cha mẹ chồng, thì nàng nói với chồng, "Cảnh Trần, ba mẹ anh rốt cuộc là có ý gì, có phải hay không không t·h·í·c·h hai đứa cháu này?
Em đã nói với anh rồi, con trai chúng ta lớn lên sau này sẽ có tiền đồ lớn, bọn họ bây giờ đối với cháu trai không tốt, sau này đừng mong con trai ta hiếu thuận họ, cũng đừng nghĩ dính ánh sáng của con trai ta."
Còn tiền đồ lớn, Chu Cảnh Trần cảm thấy quá đáng, với cái kiểu chiều con như thế của nàng, sau này con không thành p·h·ế vật cũng đã là may mắn.
Điểm này Chu Cảnh Trần trong lòng rất rõ ràng, bất quá hắn không định nhúng tay vào việc dạy con, nàng muốn sủng con thì tùy, con càng p·h·ế, tương lai hắn càng có thể chỉ trích Thẩm Tuyết không dạy con tốt; rồi phủi m·ô·n·g một cái l·y· ·h·ô·n.
Hắn chiếu lệ hỏi, "Sao em biết con có tiền đồ? Lại là mơ thấy hả?"
"Đương nhiên, giấc mơ của em chân thật lắm, em mơ thấy chuyện gì thì y như rằng, con trai của chúng ta sau này sẽ làm quan lớn, ai cũng phải nịnh bợ nó." Thẩm Tuyết rất kiêu ngạo.
Chu Cảnh Trần trợn mắt, hắn giờ chẳng tin vào mấy giấc mơ bậy bạ của nàng nữa, nàng thề sống thề c·h·ế·t nói Thẩm Thư Ngọc t·h·í·c·h nàng, t·h·í·c·h đến c·h·ế·t đi s·ố·n·g lại. Không có hắn, Thẩm Thư Ngọc căn bản s·ố·n·g không được, hắn chỉ cần ngoắc tay, nói vài câu, Thẩm Thư Ngọc sẽ dâng hết tiền, tất cả nhân mạch cho hắn.
Kết quả thì sao? Thẩm Thư Ngọc hoàn toàn không coi hắn ra gì, cũng chẳng bị khí chất văn hóa tr·ê·n người hắn hấp dẫn, ngược lại nhìn hắn rất khó chịu. Thấy hắn là xuống t·ử thủ, thấy hắn là xuống t·ử thủ, hắn bây giờ còn sống yên ổn là nhờ hắn chịu đ·á·n·h, chứ người khác, sớm đã bị cái t·h·iết quyền của Thẩm Thư Ngọc đ·á·n·h cho không còn thở rồi.
"Cảnh Trần, anh làm cái gì mặt đó, anh không tin em à, con trai em di truyền sự thông minh của chúng ta, lớn lên thông minh, có thể t·h·i đại học, có thể làm quan lớn, có thể cho chúng ta hưởng p·h·ú q·u·ý."
Bây giờ Thẩm Tuyết cảm thấy không trông chờ được gì ở Chu Cảnh Trần, dựa vào con trai nàng cũng có thể hưởng p·h·ú q·u·ý, chỉ là ngày đó còn phải đợi hơi lâu, dù sao con trai nàng còn nhỏ.
"Tin, tin chứ, em nói gì cũng đúng, sau này con trai chúng ta nhất định sẽ có tiền đồ."
T·h·i·ê·n gia, Chu Tiến mà giống hắn thì còn đỡ, chứ giống Thẩm Tuyết thì thôi rồi, cái óc h·e·o ngốc nghếch vô biên của Thẩm Tuyết, con mà di truyền của nàng, đi học sợ là đọc cũng không hiểu, còn có thể tự lừa mình nữa chứ.
"Thế Đại Nha thì sao, hai đứa đều là song sinh, Chu Tiến có thể làm quan lớn, Đại Nha chắc chắn không kém đi."
Vừa nhắc tới khuê nữ, Thẩm Tuyết đã gh·é·t bỏ không thôi, "Nó là con gái thì có tiền đồ gì, lớn lên đến tuổi thì tìm cho nó một nhà giàu có, gả đi là xong. Việc của nó là phải giúp đỡ em trai, chăm sóc em trai là chính, sau này em trai có tiền đồ, nó làm chị cũng được nhờ."
"Dù gì em cũng là mẹ, phải đối xử với Đại Nha tốt một chút, phải dạy Tiểu Tiến kính chị hai, nếu không sau này tình cảm chị em không tốt; Tiểu Tiến mà không coi nó là chị, Đại Nha nhờ được gì?"
Dù gì Đại Nha cũng là con gái hắn, Thẩm Tuyết bấ·t c·ô·ng q·uá rõ ràng, một ánh mắt cũng không chịu cho Đại Nha, Chu Cảnh Trần cũng không nhìn nổi.
"Biết rồi, biết rồi." Bảo nàng thương khuê nữ là không thể nào, nàng sẽ không như mẹ nàng, hồ đồ mà chiều một đứa con gái, chiều con gái thì có ích gì, gả đi rồi cũng là người ta.
Chu Cảnh Trần thấy nàng như vậy biết là chẳng lọt tai rồi, không nghe thì cũng đừng trách hắn. Đợi sau này khuê nữ lớn lên h·ậ·n nàng, còn thằng con thì là một đứa p·h·ế vật chẳng có gì hay, đến lúc phải nhờ con gái nuôi thân, mà nó không thèm để ý tới nàng thì nàng mới biết là mình sai.
Hai người đang nói chuyện, Đại Nha kh·ó·c, Chu Cảnh Trần hiếm khi ôm Đại Nha một lúc.
"Đại Nha đói bụng, em cho con bú đi."
"Đói gì mà đói, sáng bú rồi, mới có bao lâu, nó chỉ t·h·í·c·h kh·ó·c thôi, chẳng hiểu chuyện bằng em trai nó."
Sữa phải để cho con trai uống, chứ cho Đại Nha uống hết thì con trai nàng uống gì?
Chu Cảnh Trần nhìn đứa con trai bụ bẫm trong lòng nàng, lại nhìn đứa con gái gầy gò trong lòng mình, hắn trầm mặc một hồi, rồi đặt Đại Nha lên g·i·ư·ờ·n·g, cầm lấy roi bắt đầu đ·á·n·h Thẩm Tuyết, "Mày không cho Đại Nha bú hả, mày không cho Đại Nha bú hả?"
Thường x·u·y·ê·n bị Thẩm Tuyết đ·á·n·h, Chu Cảnh Trần cũng hiểu, Thẩm Tuyết đ·á·n·h hắn là vì quá yêu hắn, vậy hắn đ·á·n·h Thẩm Tuyết cũng là vì quá yêu Thẩm Tuyết, ai dám nói gì hắn. Lý do của hắn vững như bàn thạch, dù sao Thẩm Tuyết vẫn luôn đối xử với hắn như vậy.
Thẩm Tuyết đột nhiên bị Chu Cảnh Trần đ·á·n·h, nàng không hề tức giận, chỉ sợ đ·á·n·h trúng con trai, nàng đặt con trai lên g·i·ư·ờ·n·g, rồi đứng yên tại chỗ cho Chu Cảnh Trần đ·á·n·h. Chu Cảnh Trần càng đ·á·n·h mạnh, nàng càng cao hứng, mẹ nàng nói, ra tay càng nặng, chứng tỏ đối phương càng yêu mình, hôm nay nàng đã được Cảnh Trần yêu cả một ngày rồi.
Vui thì vui thật, nhưng đau cũng là thật, Thẩm Tuyết bị đ·á·n·h đến k·h·ó·c thét, nhưng nghe tiếng cũng không thấy vẻ khó chịu.
Vân Quế thẩm ở vách bên nghe được động tĩnh, không biết dùng từ gì để hình dung hai người này, thật ra thì, đây là lần đầu tiên bà biết có người bị đ·á·n·h mà vui.
Tr·ê·n tay toàn là vết thương lớn nhỏ, Thẩm Tuyết còn hay khoe với bà là chồng yêu nàng!
"Chu Cảnh Trần, đúng rồi đó, lấy roi quất mạnh vào..."
Nàng vừa kêu đau, vừa mở miệng bảo Chu Cảnh Trần đ·á·n·h nàng mạnh hơn chút nữa.
Chu Cảnh Trần: "..."
Thẩm Thư Ngọc đi ngang qua: "..."
Hai người này thật biết chơi!
Thẩm Thư Ngọc đứng ở cửa lấy từ trong túi ra một nắm hạt dưa, vừa ăn vừa xem ngon lành, Vân Quế thẩm đi ra, "Thư Ngọc, cháu đứng đây làm gì, hai người này có vấn đề về đầu óc, cháu đừng xem."
Nhỡ bị lây b·ệ·n·h thì sao!
Nghe được lời của Vân Quế thẩm, Chu Cảnh Trần và Thẩm Tuyết mới p·h·át hiện Thẩm Thư Ngọc ở cửa.
Chu Cảnh Trần ném roi đi, gượng gạo giải thích, "Thẩm Thư Ngọc đồng chí đừng hiểu lầm, ta không có thói quen đ·á·n·h người, người đọc sách chúng ta luôn luôn động khẩu chứ không đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ, vừa nãy ta với Tiểu Tuyết chỉ là đang đùa thôi."
Dù biết Thẩm Thư Ngọc không t·h·í·c·h mình, Chu Cảnh Trần vẫn muốn giải thích, hắn dù sao cũng là thanh niên có văn hóa từ Kinh Đô đến, không giống đám người quê mùa trong thôn.
Nhỡ Thẩm Thư Ngọc ghét Cố Kiện Đông mà p·h·át hiện ra hắn tốt thì sao, hắn không thể hủy hoại hình tượng của mình.
Nếu có thể ở bên Thẩm Thư Ngọc, Chu Cảnh Trần hắn muốn gì mà chẳng có...
Bạn cần đăng nhập để bình luận