Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 279: Ngụy Phương Thảo (length: 7957)

Thẩm Gia Quốc sợ đối tượng của mình không được tự nhiên, rửa tay rồi vào bếp cùng nhau làm việc.
Cũng không có bao nhiêu món ăn, một mình Lý Thải Hà rất nhanh liền có thể làm xong, nhưng có hai đứa con hỗ trợ, Lý Thải Hà cũng rất cao hứng.
Lưu p·h·án Thê và Trương Thúy Thúy ở nhà chính cắn hạt dưa, Lưu p·h·án Thê nhỏ giọng nói: "Chị dâu cả, chị thấy cái cô thanh niên trí thức Ngụy này thế nào?"
"Nhìn rất tốt, rất chịu khó, Gia Quốc nhìn thấy cũng quý mến nó."
Thanh niên trí thức ở viện những thanh niên trí thức kia, các nàng không nói là trăm phần trăm đều hiểu rõ từng người, nhưng ở trong một đội lớn làm việc, đã nhiều năm như vậy, người thế nào là thanh niên trí thức cũ, các nàng cũng biết được khoảng bảy tám phần.
Nếu đổi lại trước kia Lưu p·h·án Thê mới không quan tâm cô thanh niên trí thức Ngụy ra sao đâu, dù sao cũng không phải sống cùng nhà nàng.
Hiện tại nàng mang thai con trai, con trai còn nhỏ có chuyện gì vẫn là muốn dựa vào anh em chiếu cố, nếu người vợ này là loại ngang ngược càn quấy thì chắc chắn không cho người nhà mình giúp đỡ anh em họ.
Cho nên nàng hy vọng cháu trai có thể cưới được một người vợ tốt.
Ngụy Phương Thảo ở trong bếp đợi đến có chút nóng, bị Thẩm Gia Quốc kéo ra ngoài: "Đại muội và muội Tiểu Thu đều ở trong phòng, muội vào trong chơi cùng các em."
Thẩm Gia Quốc cảm thấy đều là con gái, hẳn là có thể trò chuyện được.
Thẩm Thư Ngọc và Thẩm Thu ở trong phòng nghe được giọng của họ thì gọi vọng ra: "Tỷ Phương Thảo, mời vào ngồi."
Ngụy Phương Thảo đi vào, Thẩm Thu kéo nàng lên giường lò, Thẩm Thư Ngọc cầm một lọ hoàng đào và một ít bánh quy ra: "Tỷ Phương Thảo, vẫn chưa được ăn cơm, tỷ ăn chút gì lót dạ trước đi."
"Cảm ơn Thư Ngọc." Ngụy Phương Thảo bình thường nhìn thấy Thẩm Thư Ngọc hai người chỉ gật đầu, mỉm cười, coi như chào hỏi.
Nàng không cùng Thẩm Thư Ngọc nói chuyện bao giờ, tưởng rằng Thẩm Thư Ngọc không dễ ở chung, bây giờ vừa tiếp xúc, p·h·át hiện mình đã nghĩ lầm.
Thẩm Thu là người nói nhiều, cô ấy cùng ai cũng trò chuyện được, cô ấy tò mò nhất là anh của mình và Ngụy Phương Thảo làm sao mà xem nhau vừa mắt.
Cô ấy nghĩ vậy rồi hỏi như vậy luôn: "Tỷ Phương Thảo, tỷ và anh trai ta làm sao mà xem nhau vừa mắt vậy? Là anh ấy t·h·í·c·h tỷ trước hay là tỷ t·h·í·c·h anh ấy trước?"
Thẩm Thư Ngọc t·h·í·c·h nhất nghe quá trình yêu đương ngọt ngào của các cặp tình nhân trẻ, mắt cô ấy lấp lánh nhìn Ngụy Phương Thảo, chờ nàng mở miệng.
Ngụy Phương Thảo có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Là ta t·h·í·c·h anh trai của muội trước..."
Ngụy Phương Thảo t·h·í·c·h Thẩm Gia Quốc, vừa xuống n·ô·ng thôn nhìn thấy hắn, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã t·h·í·c·h rồi.
Thế nhưng nàng vừa mới xuống n·ô·ng thôn, nàng lại là con gái, không tiện nói t·h·í·c·h hắn ngay được.
Nếu không thôn dân sẽ cảm thấy nàng vì muốn tránh lao động, dùng phương thức này, l·ừ·a gạt người, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.
Hơn nữa nàng nghe ngóng được, thôn dân đều t·h·í·c·h con dâu chịu khó có hiểu biết, mà nàng thì cỏ dại và mầm đều không phân rõ, nàng sợ người nhà họ Thẩm không t·h·í·c·h nàng, cũng sợ Thẩm Gia Quốc cảm thấy mình là cô gái yếu đuối.
Nàng giấu kín tình cảm t·h·í·c·h hắn ở trong lòng, nàng không biết dùng lò đất, nàng học, không biết làm việc nhà n·ô·ng, nàng học...
Thời gian trôi qua, nàng cũng t·h·í·c·h ứng với cuộc sống ở n·ô·ng thôn, làm việc nhà n·ô·ng không nói là thành thạo hết, thì cũng không còn vụng về nữa.
Đương nhiên, nàng học những điều này cũng không phải vì người nhà họ Thẩm, vì Thẩm Gia Quốc, nàng xuống n·ô·ng thôn, không còn là cô con gái được ba mẹ nâng niu trong lòng nữa. Nàng là thanh niên trí thức xuống n·ô·ng thôn, việc nhà n·ô·ng là kỹ năng sinh tồn nàng cần phải học, dù sao nếu nàng cái gì cũng không biết, cái gì cũng không học, thì không thể sống ở n·ô·ng thôn được, ở đây không ai có nghĩa vụ nuông chiều mình, không ai có nghĩa vụ giúp mình.
Bình thường bắt đầu làm việc, Ngụy Phương Thảo đều sẽ th·e·o bản năng tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Gia Quốc, chỉ cần nhìn thấy hắn, lòng nàng luôn cảm thấy rất an tâm, ngẫu nhiên đội trưởng phân công bọn họ làm việc cùng nhau, Ngụy Phương Thảo có thể nói với Thẩm Gia Quốc thêm một câu, Ngụy Phương Thảo đều có thể vui vẻ mấy ngày.
Thẩm Gia Quốc bắt đầu làm việc thì chỉ dồn tâm trí vào việc nhà n·ô·ng, cứ cầm cuốc xẻng liêm đ·a·o lên là hắn chỉ muốn làm xong việc rồi về nhà ăn cơm, tuyệt nhiên không hề biết có cô gái t·h·í·c·h mình.
Hắn có sức của một đám người, làm việc cũng nhanh, có đôi khi Ngụy Phương Thảo cùng làm việc với hắn, Ngụy Phương Thảo làm không xong, hắn là một chàng trai lớn, cũng không tiện tự mình tan việc, bỏ mặc nàng ở đó, hắn nhanh chóng làm xong việc còn lại rồi phủi mông rời đi.
Theo lý thuyết, tình ý của Ngụy Phương Thảo rất rõ ràng, con gái khi nhìn người mình t·h·í·c·h, đúng là liếc mắt đưa tình.
Nhưng Thẩm Gia Quốc cứ là không nhìn thấy, chỉ cảm thấy cô gái này hình như không thông minh lắm.
Có lẽ đến khi đầu óc thông suốt ra là lúc Thẩm Gia Quốc dùng liêm đ·a·o không cẩn t·h·ậ·n c·ắ·t vào tay, Ngụy Phương Thảo ân cần đi tìm thảo dược cho hắn, nghiền nát ra rồi giúp hắn đắp vết thương, hai người vừa nhìn nhau, xong, rơi vào bể tình.
Mới đầu Thẩm Gia Quốc không biết mình bị làm sao, buổi tối ngủ đầu óc toàn là cô thanh niên trí thức Ngụy, còn tưởng rằng đầu óc mình có vấn đề, còn đi trạm xá kê đơn t·h·u·ố·c, trạm xá rất có chuyên môn, vừa nghe hắn kể b·ệ·n·h, liền nghiêm túc đề nghị hắn tiếp xúc nhiều hơn với cô thanh niên trí thức Ngụy kia, nói chuyện nhiều vào.
Thẩm Gia Quốc là người nghe lời bác sĩ, bắt đầu tìm Thẩm Nhị Trụ để ông ta phân công họ làm việc cùng nhau.
Thường xuyên qua lại thì bắt đầu để ý đến Ngụy Phương Thảo, biết vì sao trong đầu mình toàn là nàng, hóa ra là mình đã t·h·í·c·h người ta rồi.
Thẩm Gia Quốc không có kinh nghiệm, cũng không biết thế nào là tốt với con gái; sau khi lo xong việc của mình thì âm thầm giúp nàng làm việc.
Nghe nói con gái đều t·h·í·c·h kem dưỡng da, hắn liền vui vẻ vay tiền của em gái rồi đi cung tiêu xã mua kem dưỡng da tặng cho nàng.
Hắn ngốc nghếch, vẫn luôn không chịu bày tỏ lòng mình, mãi đến khi Ngụy Phương Thảo mở lời trước...
Thẩm Thư Ngọc và Thẩm Thu nghe chuyện ngon lành thì bị giọng gọi ăn cơm của Thẩm Gia Quốc cắt ngang câu chuyện của Ngụy Phương Thảo, Thẩm Thu ôm nàng: "Tỷ Phương Thảo, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi chúng ta lại nói tiếp."
Bữa tối làm xong, có món t·h·ị·t thỏ chua cay, còn có miếng t·h·ị·t khô mà Ngụy Phương Thảo mang tới, Lý Thải Hà c·ắ·t nửa miếng đem ra xào cải trắng, canh là canh trứng, món chính là cháo khoai lang đỏ.
Bữa tối nay chiêu đãi con dâu tương lai coi như rất phong phú, trứng gà xem như món mặn, cộng lại cũng có ba món mặn.
Thẩm lão thái và Lý Thải Hà đều gắp thức ăn cho nàng: "Phương Thảo, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, sau này đều là người một nhà, đừng kh·á·c·h khí."
Ngụy Phương Thảo có chút x·ấ·u hổ gật đầu: "Đại nương, thím, các người cũng ăn đi ạ."
Thẩm Gia Quốc biết nàng ở khu thanh niên trí thức ăn không ngon, hôm nay trong nhà có t·h·ị·t thỏ, không ngừng gắp t·h·ị·t cho nàng ăn, Ngụy Phương Thảo ăn đến nấc cục, ăn no căng bụng, trời cũng đã tối, dù sao vẫn chưa kết hôn, không nên ở lại đến quá muộn, Lý Thải Hà trở lại bếp lấy cho nàng một ít tương đặc, một ít dưa muối tự làm.
Thẩm Gia Quốc đưa nàng đến khu thanh niên trí thức rồi gãi gãi đầu: "Phương Thảo, ta về nha."
Chờ hắn về đến nhà, vẻ mặt cười ngây ngô hỏi Thẩm lão thái và mọi người: "Nãi, nương, người yêu của con được không ạ?"
Chỉ cần là cô gái mà cháu trai t·h·í·c·h, Thẩm lão thái liền không chê: "Được, được, là đứa trẻ tốt, đã yêu đương với người ta thì phải ở với nhau thật tốt, không được chọc người ta giận."
Lý Thải Hà cũng cười: "Lời nãi con nói không sai, phải ở thật tốt, đối xử tốt với người ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận