Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 388: Chúng ta trở về cũng được (length: 7581)

Chu Cảnh Trần, Thẩm Tuyết vừa trở về, vốn định ăn một tháng, nhưng chưa đến nửa tháng lương thực trong nhà họ Chu đã bị ăn sạch, sắc mặt ai nấy đều không tốt.
Ba anh em trai của Chu đại ca cũng không ở nhà nhạc phụ nữa, đều dẫn theo vợ con trở về.
Trong nhà không có lương thực đồng nghĩa với việc họ phải bỏ tiền ra mua, điều này ảnh hưởng đến lợi ích của họ, Chu đại ca và các chị dâu đều có ý kiến.
"Cảnh Trần, lương thực trong nhà bị ngươi và vợ ngươi ăn hết rồi, chuyện này giải quyết thế nào?"
Chu Cảnh Trần nào biết giải quyết thế nào, hắn chỉ biết x·i·n· ·l·ỗ·i: "Đại ca, Đại tẩu, Nhị ca, Nhị tẩu, Tam ca, Tam tẩu, thật x·i·n· ·l·ỗ·i..."
Thẩm Tuyết đấm hắn một quyền: "Ngươi áy náy cái gì, chúng ta có nợ bọn họ đâu? Chúng ta ở n·ô·ng thôn ngày khổ như vậy, ba mẹ ngươi với các anh chị dâu mỗi ngày ở Kinh Đô một bước lên trời, chúng ta ăn nhiều hai bát cơm thì sao?
Ăn nhiều hai bát cơm mà các ngươi cứ như thẩm phán phạm nhân vậy, sao thế, chúng ta làm cái gì thương t·h·i·ê·n h·ạ·i lý chuyện à?
Các ngươi ai nấy đều có tiền lương, không có lương thực thì cầm tiền đi mua, muốn mua thì cứ mua thật nhiều vào, có bao lớn chút chuyện, mà bày vẻ mặt cho ta xem?"
Thấy nàng làm vậy, ba chị em dâu nhà họ Chu đều muốn đ·á·n·h cho một trận, và họ đã làm như vậy. Ba chị em dâu liếc nhau, cùng nhau ra trận, ấn nàng xuống đất đ·á·n·h.
Ba người đ·á·n·h Thẩm Tuyết một người, Thẩm Tuyết chẳng chống cự được; không bị họ k·é·o tóc thì cũng bị họ đ·á·n·h, Thẩm Tuyết đau không chịu nổi.
Nàng bị đ·á·n·h, Vương Phương Hồng t·h·iếu chút nữa bật cười, nàng là bà bà, con dâu đ·á·n·h nhau! Một bà bà như nàng đứng bên cạnh cười thì nói ra cũng không hay, nàng ý tứ một chút can ngăn: "Các ngươi làm cái gì vậy, có chuyện gì không thể nói cho đàng hoàng, cứ phải đ·á·n·h nhau, thôi, thôi, đứng lên, đừng có làm loạn nữa."
Nàng k·é·o chỉ cho có lệ, Thẩm Tuyết càng đau hơn.
"Cảnh Trần, mau kéo các chị dâu ngươi ra."
Thẩm Tuyết trong lòng h·ậ·n nghiến răng nghiến lợi, ba cái bà tám này, ba người bắt nạt nàng một người, ai mà đ·á·n·h thắng được chứ? Chu Cảnh Trần biết trước sau gì nàng ở nhà cũng sẽ bị đ·á·n·h một trận, ba chị dâu đều đang giận tr·ê·n đầu. Hắn đi lên can ngăn, nhưng ba người anh trai hắn khẳng định không để yên cho Chu Cảnh Trần.
Chu đại tẩu và mấy người kia đ·á·n·h mệt mới dừng tay, Thẩm Tuyết một câu cũng không nói, đứng lên ôm thương tích về phòng k·h·ó·c. Chẳng bao lâu cả khu nhà đều biết chuyện Thẩm Tuyết bị ba chị dâu ấn ra đ·á·n·h.
Người nhà họ Chu: "..."
Thẩm Tuyết bị họ đ·á·n·h, đến tối đợi họ đi ngủ, liền xông thẳng vào phòng họ, đem con cái họ k·é·o ra đ·á·n·h một trận, nửa đêm, tiếng k·h·ó·c của trẻ con vang lên không ngớt.
Việc này khiến Chu ba tức đến ngất xỉu.
Ba người anh trai của Chu Cảnh Trần cũng chẳng khá hơn là bao, ai có thể ngờ Thẩm Tuyết lại có thể đ·i·ê·n cuồng đến vậy, nửa đêm không ngủ được đi k·é·o con họ ra đ·á·n·h.
Đ·á·n·h đủ lũ trẻ, Thẩm Tuyết vỗ vỗ tay về phòng ngủ, Chu gia người gà bay c·h·ó sủa thế nào nàng cũng mặc kệ.
Thẩm Tuyết ở nhà họ Chu thêm hơn hai mươi ngày, hai mươi ngày này mỗi ngày đều gây chuyện, khiến cho người nhà họ Chu đều phát điên.
Vương Phương Hồng giục bọn họ mua vé để trở về, Thẩm Tuyết đồng ý: "Chúng ta trở về cũng được, nhưng bà phải mua cho con hai túi sữa bột, hai bộ quần áo, sữa mạch nha, đường đỏ, kẹo sữa thỏ trắng gì đó cũng mua cho con, còn phải cho chúng con 500 đồng nữa."
"500 đồng? Sao cô không đi ăn cướp đi, cô có biết 500 đồng là bao nhiêu không, cô đã thấy 500 đồng tiền bao giờ chưa mà há miệng ra đòi?"
"Tôi chưa thấy thì giờ bà cho tôi chẳng phải tôi sẽ thấy à? Các người mỗi tháng lương nhiều như vậy, tiêu cũng không hết, không cho chúng tôi thì cho ai, mẹ bà ở trong thành sống sung sướng, bà có biết ở n·ô·ng thôn khổ thế nào đâu.
500 đồng nghe có vẻ nhiều, nhưng tiêu vào thì cũng chẳng đáng bao nhiêu. Đây là tôi làm con dâu còn thông cảm các người k·i·ế·m tiền không dễ, mới đòi 500 đồng thôi đấy. Nếu là người khác thì phải đòi hơn ngàn rồi, có đứa con dâu tốt như tôi các người nên cười t·r·ộ·m đi."
Cười t·r·ộ·m? Có con dâu như này thì bà chỉ có nước mỗi ngày k·h·ó·c ròng thôi. 500 đồng mà cô ta cũng dám mở miệng ra đòi. Tiền lương của con trai, con dâu vốn dĩ không nộp cho bà, bà với chồng còn phải trợ cấp cho chúng nó. Mỗi tháng tiền lương trừ chi tiêu ra, căn bản chẳng còn bao nhiêu, tiền tiết kiệm trong nhà cũng chỉ có 500 đồng thôi.
Lần trước đã cho Thẩm Tuyết 200 đồng, thằng Chu Cảnh Trần vô dụng kia cũng chẳng đòi lại được. Bây giờ trong nhà chỉ còn 300 đồng, cô ta mở miệng đòi 500 đồng thì Vương Phương Hồng nhất định không cho. "Không có, một xu cũng không."
"Không cho đúng không, không cho thì tôi không về."
Vương Phương Hồng cũng không phải kẻ ngốc, bà chỉ được giới t·h·i·ệ·u trông coi nhà có hai mươi ngày thôi, nếu quá t·h·i·ê·n số kia thì phiền phức lắm, đến lúc đó bà không muốn về thì cũng có người ép bà về.
"Cô thích về hay không thì tùy, dù sao trong nhà bây giờ cũng hết lương thực rồi."
Nếu bọn họ không đi thì người nhà họ Chu cũng không định mua lương thực, mua về làm gì, mua về chẳng mấy ngày lại bị bọn họ ăn hết.
Bà bà không đáp ứng yêu cầu của mình, Thẩm Tuyết cũng không tức giận, cũng không làm ầm ĩ, nàng sai Chu Cảnh Trần đi mua vé. Thừa lúc bố mẹ chồng đi làm, Thẩm Tuyết vào phòng bố mẹ chồng, lấy hết số tiền tiết kiệm giấu dưới gầm g·i·ư·ờ·n·g. Đồ trong tủ cũng lấy đi không ít.
Chu Cảnh Trần không hề biết những việc làm tốt của nàng, về đến nhà thấy nàng đã thu dọn hành lý xong xuôi, bao lớn bao nhỏ đựng không ít đồ. "Trong kia là cái gì mà nhiều đồ thế?"
Thẩm Tuyết nói dối không chớp mắt: "Ba mẹ chuẩn bị cho chúng ta đấy."
Sợ bố mẹ chồng về, Thẩm Tuyết xách đồ cẩn thận, một giây cũng không dám nán lại, lo lắng vội vàng đến nhà ga. Hai người ở nhà ga đợi hơn hai tiếng, tàu đến.
Bước lên tàu một khắc kia, Thẩm Tuyết mừng rỡ vô cùng, nàng bây giờ đã khác xưa, đến Kinh Đô mở mang tầm mắt rồi. Trong tay lại có nhiều tiền như vậy, đợi về nhất định phải khoe khoang lác léo với người trong thôn.
Chu Cảnh Trần cảm thấy mấy bao của mình có hơi nặng, s·ờ vào hắn cảm thấy không ổn lắm: "Tiểu Tuyết, trong kia đựng cái gì thế?"
"Radio!"
"Radio á? Em đ·i·ê·n rồi, đó là cái radio của ba mẹ, sao em lại lấy?" Chu Cảnh Trần lớn tiếng hơn.
"Suỵt, anh nhỏ tiếng thôi, trông cái radio cho cẩn thận vào, đừng để người ta lấy mất đấy nhé.
Radio của ba mẹ thì sao, anh là con trai ruột của họ, con trai ruột, con dâu ruột ở n·ô·ng thôn chịu khổ, ngày tháng nhàm chán buồn tẻ, mượn cái radio của họ dùng một chút thì sao, đợi lần sau đến, chúng ta t·r·ả lại radio cho họ là được chứ gì." Thẩm Tuyết không cho là đúng, nếu không phải cái sô pha kia nặng quá thì nàng còn muốn lấy cả sô pha đi cơ.
"Thế còn mấy cái bao khác đựng cái gì?" Chu Cảnh Trần cảm thấy không chỉ có mỗi cái radio.
"Cũng chẳng có gì, chỉ là một ít đồ ăn thôi, đợi về đến nhà anh sẽ biết, trông cái radio cho cẩn thận."
Người nhà họ Chu tan làm trở về không thấy Thẩm Tuyết, Chu Cảnh Trần đều vui mừng, hai cái s·á·t tinh kia cuối cùng cũng đã đi rồi, nhưng Vương Phương Hồng không vui được lâu. Bà vào phòng, thấy phòng bừa bộn cả lên, trong lòng có dự cảm không lành, s·ờ xuống gầm g·i·ư·ờ·n·g. Tiền tiết kiệm của họ biến mất, vừa mở tủ quần áo ra, cái tủ quần áo vốn chật c·ứ·n·g giờ cũng vơi đi quá nửa, quần áo tốt đều bị lấy đi, Vương Phương Hồng cảm thấy trời đất như sụp đổ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận