Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 414: Ta liền nói liền không có như vậy làm cha nương (length: 7600)

Doanh trưởng Chu không bảo cha mẹ hắn trở về, sợ bọn họ buổi tối cãi nhau ầm ĩ, bây giờ hắn không ở ký túc xá, sau khi huấn luyện trở về thì ở nhà.
Hắn nghĩ là về nhà sẽ có cơm nóng ăn, kết quả về nhà không phải ăn cháo bắp ngô, thì là ăn bánh ngô, lượng còn thiếu, hắn là một đại nam nhân, căn bản ăn không đủ no.
Nếu mà mỗi ngày ở nhà ngồi, không cần làm gì khác, ăn không đủ no cũng có thể nhịn.
Nhưng hắn là quân nhân, mỗi ngày phải huấn luyện, nếu mà ăn không đủ no, thể lực không theo kịp, căn bản không gánh nổi.
"Nương, trong nhà không phải đã mua lương thực về rồi sao, các người làm nhiều một chút, bằng không ta ăn không đủ no."
"Đại ca, ngươi lại nói thật nhẹ nhàng, trong nhà lương thực căn bản không nhiều, nếu làm nhiều một chút thì không đến hai ngày đã ăn xong rồi, đến lúc đó ngươi lại nói chúng ta ăn nhiều, còn không t·r·ả tiền cho chúng ta mua lương thực."
"Con ạ, chúng ta ở nhà chính là ăn như vậy, ăn không đủ no chẳng phải vẫn như thường làm việc sao? Ngươi là đến quân đội sống quá tốt rồi, ăn không đủ no đã cảm thấy không chịu n·ổi, ngươi đói thêm mấy bữa, đói mấy bữa thành quen thôi."
Chu doanh trưởng: "..."
Tiếng nói chuyện của bọn họ rất lớn, Thẩm Thư Ngọc và Tô Nguyệt Như ở vách bên cạnh đều nghe thấy.
Tô Nguyệt Như nghe lời này không nhịn được trợn trắng mắt "Doanh trưởng Chu không ở nhà, bọn họ tha hồ ăn, doanh trưởng Chu về thì một chén nhiều bọn họ cũng không nỡ nấu, không biết doanh trưởng Chu có phải con ruột của bọn họ không."
Các nàng ở vách bên cạnh, nhà bên cạnh nấu ăn gì, có mùi hương bay sang đây, các nàng đại khái cũng biết bọn họ ăn gì.
Không nói bữa nào cũng có t·h·ị·t, nhưng hôm nay ăn thì ngày mai cũng có.
Thẩm Thư Ngọc cũng không hiểu nổi Chu gia hai người già kia có tâm địa gì.
Cái tâm này t·h·i·ê·n đến tận trời, nhưng lại hút m·á·u con trai cả không ngừng.
Vương tẩu t·ử về nhà mẹ đẻ coi như về đúng lúc.
Doanh trưởng Chu trở về nhà ở, vách bên cạnh buổi tối không ồn ào, nhưng không quá hai ngày, Thẩm Thư Ngọc ở vách bên cạnh nghe được một tin lớn, doanh trưởng Chu không phải con ruột của Chu gia.
"Nương, Nhị đệ nói là thật sao? Ta không phải con do người cùng cha sinh ra?"
Trên mặt Chu lão thái thái có vẻ bối rối, "Ngươi nói bậy gì đấy, ngươi không phải ta sinh, ta có thể nuôi ngươi lớn như vậy sao?"
"Người đến giờ còn gạt ta, Nhị đệ chính miệng nói, ta không phải con do người sinh ra."
Chu lão đầu hút t·h·u·ố·c, "Ngươi nghe nhầm rồi, ngươi chính là đứa con đầu lòng của ta và nương ngươi."
Chu lão nhị biết mình lỡ lời, t·r·ố·n ở nơi hẻo lánh làm chim cút.
Doanh trưởng Chu x·á·ch hắn tới trước mặt mình, "Ngươi nói, ta trở về nghe rõ ràng ngươi và vợ ngươi nói ta không phải con ruột, ý là gì?"
"Đại ca, ngươi nghe nhầm rồi, ta chưa từng nói lời này." Chu lão nhị lắc đầu phủ nh·ậ·n.
Chu lão nhị không biết nói d·ố·i, có hay không nói d·ố·i, doanh trưởng Chu vừa nhìn liền biết, lại nhìn vẻ mặt của cha mẹ mình, doanh trưởng Chu kỳ thật trong lòng đã có đáp án.
Đệ đệ muội muội cùng cha mẹ đều giống nhau, chỉ một mình hắn, không giống cha cũng không giống nương, khi còn nhỏ cha mẹ luôn nói hắn là Lão đại trong nhà, phải chăm sóc kỹ lưỡng đệ đệ muội muội, nếu đệ đệ muội muội bị thương, cha mẹ luôn luôn không phân biệt đúng sai đ·á·n·h mắng hắn.
Cha mẹ hiếm khi quan tâm hắn, hắn nghĩ là mình là Lão đại trong nhà, Lão đại phải hiểu chuyện, cha mẹ trong lòng kỳ thật cũng quan tâm hắn chỉ là không biểu lộ ra mà thôi.
Thì ra tất cả đều là hắn nghĩ, hắn hoàn toàn không phải con của bọn họ, bọn họ sao có thể quan tâm mình chứ.
"Các người không nói, ta sẽ về quê hỏi các thúc gia trong nhà, bọn họ chắc chắn sẽ nói cho ta biết."
Chu lão thái thái rõ ràng luống cuống, hắn mà về hỏi, chẳng phải hắn sẽ biết chân tướng sao.
Bây giờ bọn họ nói, còn có thể tùy bọn họ nói thế nào.
Chu lão thái thái phảng phất già đi mấy tuổi, ngồi ở trước cửa vỗ đùi khóc lóc "Lão đại, nếu con muốn biết thì nương ta cũng không gạt con, kỳ thật con là do cha mẹ nhặt về.
Lúc ấy ta và cha con lên núi đốn củi, nghe có tiếng trẻ con kh·ó·c, ta và cha con men theo âm thanh tìm, ở phía sau một tảng đá lớn thấy một đứa bé con, chính là con lúc đó.
Lúc ấy trời rất lạnh, còn có tuyết rơi đấy, ta và cha con tìm xung quanh một vòng cũng không tìm thấy ai, nghĩ chắc con bị bỏ rơi rồi.
Ta và cha con nghĩ nếu chúng ta nhìn thấy con thì đó là trời cao an bài, trời đang rất lạnh, nếu ta và cha con không ôm con về, con chắc chắn không s·ố·n·g nổi.
Ta và cha con vừa thương lượng, đem con mang về nhà, sau này con chính là con trai ruột của chúng ta, Lão đại của nhà chúng ta...
Con a, cha mẹ nuôi con lớn từng này, trong mắt chúng ta con chính là con trai ruột.
Chúng ta vốn chỉ muốn mang chuyện này xuống mồ không ngờ thằng Nhị đệ con cái đứa không biết cố gắng kia lỡ miệng.
Con a, tuy rằng con không phải cha mẹ sinh ra nhưng trong lòng chúng ta, con còn thân hơn con ruột, con sẽ không vì biết chuyện này mà mặc kệ cha mẹ chứ?
Nếu thế thì con khoét tim cha mẹ đấy, con nghĩ mà xem hồi nhỏ, nếu không gặp cha mẹ, con làm sao lớn được như vậy, làm sao đến quân đội làm lính."
Chu lão thái thái không t·h·í·c·h đứa con trai này, lại cũng không thể chấp nhận Lão đại biết mình không phải con ruột mà mặc kệ bọn họ.
Phải nói rằng, đứa con trai này thật hiếu thuận, lại có tiền đồ, bọn họ già rồi còn trông cậy vào đứa con trai này dưỡng lão, còn trông cậy vào nó giúp đỡ đệ đệ muội muội.
"Lão đại, trong lòng ta và nương con, con chính là con trai ruột, con cũng không thể vì chuyện này mà cãi cọ với gia đình, rồi xa cách."
Chu lão đầu cũng lo lắng Lão đại sẽ không quản việc nhà nữa.
Nghe từ miệng cha mẹ nói hắn x·á·c thực không phải con ruột của họ, trong lòng doanh trưởng Chu rối bời, muốn cùng vợ mình tâm sự, nhìn xung quanh, mới nhớ ra vợ mình về nhà mẹ đẻ rồi.
"Cha mẹ, ngày mai hai người về đi, con muốn ở nhà một mình tĩnh lặng."
Người nhà họ Chu về quê, một mình Chu doanh trưởng ở nhà đợi hai ngày, rồi xin nghỉ phép về quê.
Về quê tìm hiểu chuyện năm đó, mới biết được sự thật không phải như lời Chu lão thái nói.
Hắn không phải bị bỏ rơi mà bị Chu lão thái t·r·ộ·m về, năm đó Chu lão thái kết hôn mãi không có thai được, em gái mình thì ba năm hai lứa, sinh toàn con trai, bà ta sinh lòng ghen tị, cho tiền lưu manh t·ử t·r·ộ·m con của em gái ra.
T·r·ộ·m được con của em gái rồi, thì nói với bên ngoài là mình sinh con, còn đoạn tuyệt qua lại với nhà em gái.
Chu lão thái t·r·ộ·m con của em gái, em gái bà ta m·ấ·t con, cả ngày buồn bực không vui, không mấy năm thì qua đời.
Doanh trưởng Chu biết chân tướng, tìm tới cha mẹ đẻ, cùng cha ruột nh·ậ·n nhau, còn cho Chu lão thái ngồi tù.
Việc này là nửa tháng sau, Vương tẩu t·ử từ nhà mẹ đẻ trở về, nói với Thẩm Thư Ngọc, Thẩm Thư Ngọc mới biết.
"Tôi đã nói không có ai làm cha mẹ lại bóc lột con như thế, h·ậ·n không thể hút khô m·á·u trên người con, thì ra không phải ruột t·h·ị·t, bọn họ không đau lòng.
Bà già kia cũng thật là ác đ·ộ·c, con của em gái ruột mình cũng t·r·ộ·m, bà ta không sợ em gái ruột mình buổi tối về tìm bà ta à."
Bạn cần đăng nhập để bình luận