Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 390: Thẩm Xuân Linh đến quân đội (length: 7444)

Bà bà nói muốn đến chiếu cố mình, Thẩm Thư Ngọc không đồng ý, c·ô·ng c·ô·ng một mình ở bên kia căn bản không ổn, c·ô·ng c·ô·ng thường x·u·y·ê·n bận đến quên cả ăn cơm. Trong lòng hắn chỉ muốn sớm ngày xây dựng đại Tây Bắc, bình thường đến một ngụm nước cũng không để ý uống. Có bà bà ở đó nhắc nhở ăn cơm, c·ô·ng c·ô·ng sẽ không đến mức mệt mỏi như vậy, nàng và Cố Kiện Đông ở bên cạnh cũng có thể yên tâm phần nào.
"Vậy ta viết thư nói với mẹ bảo mẹ không cần đến." Mẹ hắn nếu mà đến đây, Cố Kiện Đông thật sự không yên lòng cho cha hắn.
Thẩm Xuân Linh là năm ngày sau đến, Cố Kiện Đông cùng Thẩm Thư Ngọc ước chừng thời gian, gần đến ngày đó thì ra ga xe lửa đón người, xe lửa chưa từng có đúng giờ, thường sẽ muộn vài tiếng.
May mà Cố Kiện Đông hôm nay không có việc gì, có thể từ sáng đợi đến chiều, nếu chỉ có một mình Thẩm Thư Ngọc, nàng sẽ có chút buồn chán, dù sao bây giờ không có di động chơi, hai người vẫn nhìn chằm chằm nhà ga.
Xe lửa đến ga, Thẩm Xuân Linh nhìn quanh, tìm k·i·ế·m bóng d·á·n·g cháu gái lớn, lần đầu đi xa nhà, Thẩm Xuân Linh vô cùng lo lắng sợ bị trộm để ý, tr·ê·n người nàng mặc quần áo vá chằng vá đụp, giày rách cả mũi, lộ cả hai ngón chân.
Người đến người đi ở ga tàu, Thẩm Thư Ngọc muốn tìm Nhị cô trong đám người, nàng cũng đang nhìn xung quanh, sợ lạc mất nhau.
Cố Kiện Đông mắt sáng, rất nhanh nhìn thấy Thẩm Xuân Linh, hắn chỉ về phía bên phải, "Thư Ngọc, Nhị cô ở bên kia."
Thẩm Thư Ngọc nhìn theo hướng Cố Kiện Đông chỉ, nàng cũng thấy Nhị cô, liền vẫy tay, "Nhị cô, ở đây này."
Ở ga tàu, không ít người đến đón thân nhân đều gọi như vậy, Thẩm Thư Ngọc kêu to cũng không cảm thấy kỳ quặc.
Thẩm Xuân Linh thấy cháu gái lớn và cháu rể thì sự lo lắng cuối cùng cũng vơi đi, x·á·ch đồ đi về phía hai người.
Thẩm Thư Ngọc và Cố Kiện Đông cũng nhanh chóng đi về phía bà, Thẩm Thư Ngọc đã bảo Nhị cô không cần mang nhiều đồ, nhưng Thẩm Xuân Linh vẫn bao lớn, bao nhỏ. Cố Kiện Đông nh·ậ·n lấy cái bao lớn nhất, nặng nhất, "Nhị cô, để con cầm."
Thẩm Thư Ngọc cầm lấy những bao còn lại trên tay Nhị cô, "Nhị cô, mang nhiều đồ như vậy có mệt không? Con đã bảo bên này cái gì cũng có mà, sao còn mang nhiều thế?"
Biết cháu gái lớn khỏe mạnh, Thẩm Xuân Linh cũng không để cháu gái mang, "Ta tự mình xách được, không cần ngươi, đồ để lên xe là được rồi, có cần ta xách đâu, có gì mà mệt. Ở nhà còn không ít đậu phộng, mà Nhị cô không có nhiều tay như vậy, muốn cầm cũng không được, nếu có thể lấy hết, Nhị cô đã lấy mang đi rồi. Bất quá cũng không quan trọng, đợi ngươi sắp sinh, Tiểu Thu nói sẽ qua thăm ngươi, đến lúc đó bảo nó mang tới cho."
Cháu gái lớn lúc rảnh rỗi thì t·h·í·c·h ăn đậu phộng, Thẩm Xuân Linh vẫn còn nhớ.
Vì đi đón Thẩm Xuân Linh, Cố Kiện Đông đã mượn một chiếc xe đ·ạ·p, hắn chở hành lý, Thẩm Thư Ngọc đạp xe nhà đi cùng Nhị cô.
Đến nhà thuộc quân, Thẩm Xuân Linh nhìn cái sân lớn thì rất hài lòng, "Cái sân này không tệ, có sân này, trồng trọt gì cũng được."
"Nhị cô, vào nhà đi, con đã t·r·ải g·i·ư·ờ·n·g xong cho cô rồi, cô xem có t·h·í·c·h không."
Phòng được quét vôi trắng, trông rất sáng sủa, Thẩm Xuân Linh nhìn thế nào cũng thấy ưng ý, "Nhà này sáng sủa thật, phòng cũng lớn, nếu mẹ ngươi mà sang đây thấy ngươi ở phòng tốt thế này thì chắc chắn mừng lắm."
Cháu gái lớn luôn nói ở quân đội cái gì cũng tốt, nhưng ông bà vẫn không yên lòng. Nếu sang đây thấy cháu gái lớn ở phòng tốt như vậy thì tối ngủ chắc cũng cười.
"Đợi nào bà có thời gian, con sẽ về đón bà qua đây, phòng này lúc mới chuyển đến, tường có chút cũ kỹ, loang lổ, vôi trắng là Cố Kiện Đông sau đó nhờ đồng đội cùng nhau quét đấy ạ."
"Kiện Đông đứa nhỏ này đúng là khéo tay."
Thẩm Thư Ngọc đưa Nhị cô đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn cho bà, "Nhị cô, con quét dọn sạch sẽ rồi, vỏ chăn cũng là mới, cô cứ yên tâm ở, nếu t·h·i·ế·u gì thì nói cho con biết."
Trong phòng có sẵn chén nước, ấm nước, dép lê, cháu gái lớn đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, làm gì còn t·h·i·ế·u gì nữa, "Phòng tốt thế này, Nhị cô thật là có phúc mới được cháu gái lớn chăm lo, cái gì cũng có đủ, không cần mua sắm gì thêm."
Các nàng ở trong phòng nói chuyện phiếm, Cố Kiện Đông đã chuẩn bị đồ ăn trong bếp, "Nhị cô, tối nay mình ăn bánh canh nhé?"
"Được chứ, sao lại không được, cháu làm bánh canh ngon, Nhị cô rất t·h·í·c·h ăn đồ cháu làm."
Thẩm Xuân Linh k·é·o cháu gái ra, mở những bao đồ mang theo, lấy từng thứ một ra, "Mấy cái nấm hương này là Cẩu Đản, Kim Bảo và mấy đứa nhỏ kia tìm được đấy, nấm hương đều do bọn nó tự phơi khô. Biết ta muốn đến quân đội, cả đám đều đưa nấm hương mà chúng nó vất vả lắm mới tìm được cho ta, bảo ta mang cho cháu. Kim Bảo thấy mình có ít nấm hương thì áy náy, còn định đưa cả con gà trống nhà nó cho ta, may mà anh cháu dọa cho nó sợ mới thôi. Mấy thứ rau khô này là ba bà thím của cháu phơi, có không ít đâu, đủ cho các cháu ăn cả nửa năm. Đây có sáu mươi quả trứng gà, đều là bà cháu đi đổi, bà bảo cháu mỗi ngày ăn một quả cho có chất. Đây là đậu do bà cháu dặn mang để ninh với chân g·i·ò cho ngon. Còn đây là t·h·ị·t khô, bà cháu đổi từ nhà Nhị gia gia đấy, thơm lắm, ta còn mang thêm một nắm tỏi non nữa, mai ta xào cho cháu ăn..."
Từng món đồ được lấy ra, rất nhanh chất đầy bàn, lòng Thẩm Thư Ngọc ấm áp.
"Đây là dưa muối, nghe bà cháu nói cháu không có khẩu vị, bà bảo ta mang nhiều dưa muối đến cho cháu. Thứ này nặng quá, Nhị cô chỉ mang được bấy nhiêu thôi, hai hôm nữa Nhị cô muối dưa cho cháu ăn dần."
Mấy thứ này cộng lại rất nặng, tr·ê·n xe lửa lại đông người, Nhị cô lại là lần đầu đi xa, chắc hẳn phải trông đồ, nhất định là không ngủ được ngon giấc, "Nhị cô, cô ăn chút gì đi rồi về phòng ngủ một giấc ạ."
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, Thẩm Xuân Linh xoa xoa vạt áo, "Ở quân đội các cháu chẳng phải có nhà tắm công cộng sao? Bây giờ còn mở cửa không, Nhị cô ngồi xe lửa mấy ngày nay người ngợm có mùi hết rồi, Nhị cô muốn đi tắm rửa."
Một lát nữa còn phải ăn cơm, Thẩm Thư Ngọc nói, "Nhị cô, vậy cô về phòng lấy đồ thay rồi chúng ta đi ngay bây giờ."
"Cháu đợi Nhị cô một lát." Sợ mình ăn mặc p·h·á sẽ làm cháu gái m·ấ·t mặt, Thẩm Xuân Linh còn thay một bộ quần áo, một đôi giày mới rồi cùng cháu gái đi nhà tắm.
Trên đường gặp các chị em quen thuộc, Thẩm Thư Ngọc đều giới t·h·i·ệ·u, "Chị, đây là Nhị cô của em."
Hôm qua Thẩm Thư Ngọc vừa mới đi tắm, hôm nay nàng không tắm mà chỉ xả nước cho ướt người rồi gội đầu luôn.
Khi nàng lau khô tóc xong thì Thẩm Xuân Linh cũng tắm xong, "Thư Ngọc, nhà tắm của các cháu tốt thật, còn rộng hơn bên nhà mình nhiều."
"Nhà con có phiếu, Nhị cô muốn đến tắm lúc nào cũng được."
Lúc này, chị Vương hàng xóm từ nhà tắm đi ra, Thẩm Thư Ngọc còn định giới t·h·i·ệ·u thì hai người đã nói chuyện với nhau rồi, "Xuân Linh này, tôi vừa tìm cô đấy, hóa ra cô ở đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận