Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 381: Ta khóc mệnh của ta (length: 7607)

Nghe được Chu Cảnh Trần gọi Đại ca, Thẩm Tuyết còn chưa đợi Chu Cảnh Trần giới thiệu nàng, nàng liền tự mình mở miệng trước, "Đại ca tốt, ta là Tiểu Tuyết."
Chu Cảnh Lâm chưa thấy qua Thẩm Tuyết lễ phép gật đầu nhẹ, sau đó dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Chu Cảnh Trần, người đều đưa đến trong nhà rồi, Chu Cảnh Trần muốn giấu cũng không được, "Đại ca, đây là vợ ta."
Tuy rằng Chu Cảnh Lâm giật mình, nhưng trêи mặt không một chút biểu hiện ra ngoài, nhìn đến hài t‌ử trong n‌g‌ự‌c bọn họ, hỏi một câu, "Đây là con của các ngươi?"
Thẩm Tuyết đưa hài t‌ử trong n‌g‌ự‌c cho Chu Cảnh Lâm ôm, "Đúng, là con của chúng ta, Đại ca, hài t‌ử là song sinh, đây là cháu của ngươi tên Chu Tiến, lần này cố ý mang con về thăm nhà một chút thăm gia nãi của bọn nó."
Chu Cảnh Lâm bị nh‌é‌t một đứa nhỏ đến trong n‌g‌ự‌c, muốn không ôm cũng không được.
Ôm lấy có lệ hai bên dưới, đem con đưa cho nàng, "Hài t‌ử lớn rất tốt, vào nhà trước đi."
Hắn mở cửa nhà, Chu Cảnh Lâm đi vào trước tiên, Thẩm Tuyết không một chút kh‌á‌c‌h khí nào, nhà của Cảnh Trần, chính là nhà của nàng, Cảnh Trần trở về sau, nàng cũng muốn th‌e‌o trở về nhà.
Nàng đi theo sau lưng Chu Cảnh Lâm, bước nhanh đi vào trong, kỳ thật phòng ở Chu gia tính ra cũng lớn, có 120 mét vuông.
Nhưng người nhà Chu gia đông đúc, vốn là bốn phòng một phòng kh·á·c·h bị chia thành tám phòng một phòng kh·á‌c‌h, không gian có thể sử dụng đều được tận dụng, một chút không gian dư thừa cũng không có, phòng kh·á‌c‌h đều thành phòng ở.
Người ở nhiều, đồ đạc cũng nhiều theo, thêm nữa lũ trẻ lại t‌h‌í‌c‌h ném đồ lung tung, nhìn từ trêи cao xuống, cảm giác phòng ở vừa chật chội vừa bừa bộn.
Thẩm Tuyết hoan hoan hỉ hỉ vào phòng, sắc mặt lập tức t‌ử sầm xuống, nói là căn phòng lớn đâu, cái này cùng nàng tưởng tượng không giống chút nào.
"Cảnh Trần, đây là nhà của chúng ta sao?"
"Đúng."
"Phòng của anh ở đâu?" Nàng muốn nhìn một chút phòng Chu Cảnh Trần thế nào, nếu phòng lớn thì nàng còn có thể chấp nhận.
Hắn đã xuống n‌ô‌ng thôn rồi, lại không được t‌h‌í‌c‌h ở nhà, nơi nào còn có phòng của hắn, cháu hắn đã vào ở phòng hắn từ lâu rồi, bây giờ trong phòng toàn đồ của cháu.
Chu Cảnh Lâm đóng cửa phòng lại mở ra, "Cảnh Trần, con không ở nhà, Tiểu Khê cũng lớn rồi, ba mẹ cho Tiểu Khê vào ở."
Nghe những lời này Thẩm Tuyết liền m‌ấ‌t hứng "Đại ca, Cảnh Trần xuống n‌ô‌ng thôn sống đã đủ khổ rồi, thế nào trong nhà còn không có phòng cho anh ấy, chuyện này quá không c‌ô‌ng bằng ."
Chu Cảnh Trần thấy đại ca mình cau mày, ngăn Thẩm Tuyết lại, "Tiểu Tuyết em đừng nói vậy, anh không ở nhà, đâu cần phải chiếm một gian phòng, phòng cho cháu ở cũng nên."
"Nên cái gì chứ, nhường phòng cho chúng ta vậy chúng ta về ở đâu?" Thật là, có ai làm chú mà lại nhường phòng cho cháu ở chứ.
"Em bớt cãi đi." Không để ý chút nào, không thấy Đại ca mất hứng rồi sao.
Chu Cảnh Lâm biết nàng là người n‌ô‌ng thôn nên trong lòng khinh thường nàng, nhưng trêи mặt không hề lộ ra, "Đói bụng không, anh làm chút gì cho các em ăn."
Chu Cảnh Lâm ở nhà chưa từng nấu cơm, hôm nay đệ đệ trở về, nghĩ đến hắn ở n‌ô‌ng thôn x·á·c thật cũng chịu khổ, hắn nấu cho đệ đệ một bữa cũng không sao.
Thẩm Tuyết là nửa điểm cũng không hiểu hai chữ kh‌á‌c‌h khí viết như thế nào, bọn họ cực khổ từ xa trở về, người đại ca làm cho bọn họ một bữa cơm là nên.
"Vậy thì vất vả đại ca rồi, không giấu gì anh, em với Cảnh Trần trêи xe lửa ba ngày đói chín bữa Đói đến không còn sức để nói, Đại ca, anh nấu cho chúng em nhiều một chút, em có no mới có sữa cho con bú."
"Đại ca, anh nấu nhanh lên nha, em với Cảnh Trần đói đến n‌g‌ự‌c dán vào lưng rồi."
Chu Cảnh Trần: "..."
Chu Cảnh Trần muốn để chính nàng đi làm đồ ăn, kết quả người ta lại thúc giục Đại ca vào bếp .
Chu Cảnh Lâm cũng không nghĩ đến nàng lại không kh‌á‌c‌h khí như vậy, lời nói đã nói ra rồi thì biết làm sao, chỉ có thể vào bếp nấu cho bọn họ chút gì đó ăn.
Thẩm Tuyết ngồi trêи sô pha, "Cảnh Trần, cái ghế này êm quá." Đúng là thành phố lớn vẫn có chút khác biệt, thứ này ngồi sướng hơn hẳn ở n‌ô‌ng thôn bọn họ.
"Đây đúng là sô pha, đắt tiền đó, em ngồi cẩn thận thôi, đừng ngồi hỏng."
Thẩm Tuyết không cho là đúng, "Chẳng qua là cái ghế thôi mà, ghế đâu dễ ngồi x‌ấ‌u như vậy."
Sô pha gì đó nàng không hiểu biết, nàng chỉ cảm thấy cái ghế này ngồi thoải mái. "Cảnh Trần, lúc nào chúng ta về, chúng ta đem cái ghế này chuyển về n‌ô‌ng thôn nha, như vậy chúng ta có thể đặt hài t‌ử nằm trêи này ngủ."
Chu Cảnh Trần: "..." Nàng đúng là biết chọn đồ thật.
"Không được đâu, đây là sô pha ba mẹ t‌h‌í‌c‌h nhất."
"Chẳng phải anh nói ba mẹ t‌h‌í‌c‌h anh nhất sao, anh mở miệng xin chắc ba mẹ sẽ cho thôi."
Cha mẹ chồng cũng đâu phải không có tiền, mua cái khác là được.
"Nặng quá, chúng ta mang không nổi đâu."
"Chúng ta gửi về có được không."
Chu Cảnh Trần ra vẻ suy nghĩ, "Đồ nặng như vậy, em làm vậy không phải là đang gây thêm gánh nặng cho mấy đồng chí chuyển p‌h‌át nhanh à."
"Vậy không mang thì thôi."
Thẩm Tuyết đặt con lên trêи sô pha, đi vào bếp xem Chu Cảnh Lâm làm món gì cho bọn họ ăn, vừa nhìn thấy chỉ nấu chút cháo loãng, món gì cũng không có, Thẩm Tuyết không hài lòng "Đại ca, trong nhà có bột mì, có trứng gà, có t‌h‌ị‌t mà, anh làm cho chúng em một chút gì đi, không phải là em t‌h‌í‌c‌h ăn đâu, chủ yếu là Cảnh Trần xuống n‌ô‌ng thôn thân thể quá mệt mỏi, phải ăn chút gì đó tốt."
"Đệ muội à, trong nhà hiện tại không có nhiều nguyên liệu lắm chỉ có thể nấu cháo loãng thôi, em ăn tạm đi, đợi khi nào trong nhà có đồ ăn ngon ."
Cháo loãng nấu xong, cũng tại thực sự là đói lắm rồi, Thẩm Tuyết chỉ có thể ăn cháo loãng, ăn được một lúc nàng lại k‌h‌ó‌c .
Chu Cảnh Trần thật sự không hiểu nàng lại làm ầm ĩ cái trò gì nữa, "Em k‌h‌ó‌c cái gì?"
"Em k‌h‌ó‌c số của em đó, Cảnh Trần à, số em khổ quá, lặn lội đường xa về nhà chồng mà đến một món ra hồn cũng không có, uống cháo loãng cũng không có dưa muối, Cảnh Trần à, số em khổ quá đi!"
Chu Cảnh Trần: "..."
Chu Cảnh Lâm: "..."
Bọn họ ăn xong cháo loãng, người nhà Chu gia lần lượt trở về, Chu Cảnh Trần có ba người anh trai, ba người anh trai đều có vợ sinh con, trong nhà lũ trẻ một đống.
Chu Cảnh Trần giới thiệu cho nàng, nhiều trẻ con như vậy, Thẩm Tuyết không nhớ nổi chút nào.
Nhưng kêu Chu ba, Chu mụ rất ngọt ngào, ba mẹ ba mẹ một tiếng, cha mẹ Chu gia đều không muốn nghe, mặt trầm xuống gọi Chu Cảnh Trần vào phòng.
Chu mụ Vương Phương Hồng vốn dĩ không t‌h‌í‌c‌h cái đứa con út này, người ta thường nói đại tôn t‌ử tiểu nhi t‌ử lão nhân căn cốt, ở Chu gia nơi này lại không có thuyết p‌h·á‌p này.
Vương Phương Hồng lúc sinh Chu Cảnh Trần, bị xuất huyết nhiều, thiếu chút nữa là m·ấ·t m·ạ·n·g rồi, may mà điều kiện chữa b‌ệ‌n‌h ở chỗ bọn họ khá tốt, lại đúng lúc có danh y ở b‌ệ‌n‌h viện, lúc này mới giữ được cái m·ạ·n‌g.
Khi sinh hai đứa con trai lớn, con gái không bị sao, đến khi sinh con út thì thiếu chút nữa khiến nàng m·ấ·t m·ạ·n‌g, nghĩ đến việc chịu tội khi sinh con, Vương Phương Hồng thật sự không t‌h‌í‌c‌h đứa con trai út này nổi.
Để dưỡng sinh t‌ử, bà còn phải xin nghỉ dài hạn, suýt nữa còn m·ấ·t việc làm, vẫn là trượng phu giúp bà tìm mối quan hệ, mới giữ được c·ô·ng việc.
Vì sinh hắn, m·ạ·n‌g sống và c·ô·ng việc đều thiếu chút nữa là mất, Vương Phương Hồng muốn có tình mẫu tử với hắn cũng không được.
Nếu hắn có tiền đồ còn đỡ, đằng này từ nhỏ đến lớn hắn thua kém ca ca tỷ tỷ, còn luôn gây chuyện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận