Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 347: Rời đi (length: 7352)

Trong đêm đen, Thẩm Thư Ngọc thấy không rõ ánh mắt của Cố Kiện Đông, nhưng Thẩm Thư Ngọc có thể cảm giác được tình yêu hắn dành cho nàng, nồng nặc!
Hai người ngồi hồi lâu ở cửa, mãi đến khi Thẩm Thư Ngọc ngáp hai người mới về phòng.
Sáng mồng một Tết, Thẩm Thư Ngọc tỉnh giấc vì tiếng ồn ào của đám trẻ con, tối qua nàng ngủ muộn, mở mắt ra đã hơn chín giờ.
Tô Nguyệt Hồng, Cố Trường Phong biết tối qua nàng ngủ muộn, đứng lên nấu cơm đều rón rén, nói chuyện cũng đều đè thấp giọng, sợ làm con đ·á·n·h thức giấc.
Bọn trẻ lũ lượt kéo đến nhà chúc Tết, Tô Nguyệt Hồng chuẩn bị hạt dưa, đậu phộng, con nhà ai đến bà đều bốc cho đứa trẻ ăn.
Bọn trẻ đi, bà đi vào, "Thư Ngọc tỉnh rồi à, có phải bên ngoài ồn ào quá làm con đ·á·n·h thức không?"
"Dạ không, con ngủ đủ rồi, mẹ ơi, bên ngoài náo nhiệt thế, có người đến chúc Tết à?"
"Mấy đứa trẻ đó thôi, điều kiện ở đây gian khổ, bọn nó bình thường cũng ít khi cười, cũng chỉ có mấy ngày Tết này có chút đồ ngon nên bọn nó mới vui vẻ được vài ngày."
Thẩm Thư Ngọc rời g·i·ư·ờ·n·g ăn điểm tâm, tối qua còn thừa một chén sủi cảo ăn không hết, họ cũng chưa ăn, để dành riêng cho Thẩm Thư Ngọc, Thẩm Thư Ngọc vừa mới dậy không muốn ăn nhiều như vậy, ăn một chén sủi cảo là vừa.
"Mẹ, ba với Cố Kiện Đông đâu ạ?"
"Hai người họ ra ngoài làm việc rồi, chúng ta không cần để ý đến họ đâu, đói bụng họ sẽ về ăn cơm thôi."
Thẩm Thư Ngọc cùng mẹ chồng nướng lửa một lát trong bếp cảm thấy hơi chán, "Mẹ, con ra ngoài đi dạo một chút ạ."
"Đi đi, cứ đi quanh quẩn ở gần đây thôi, đừng đi xa đấy."
"Dạ."
Thẩm Thư Ngọc vừa bước ra ngoài liền thấy ba đứa bé trai, khoảng năm sáu tuổi, bọn nó không biết Thẩm Thư Ngọc, đứng tại chỗ nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy.
Thẩm Thư Ngọc cười, móc trong túi ra ba viên kẹo, "Các cháu gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta cho các cháu kẹo ăn."
Thấy kẹo, mắt bọn nó sáng rực lên, l·i·ế·m môi hỏi, "Thật ạ?"
Thẩm Thư Ngọc gật đầu, bọn trẻ không chút do dự, giòn tan gọi, "Tỷ tỷ năm mới vui vẻ ạ."
"Năm mới vui vẻ."
Thẩm Thư Ngọc chia cho mỗi đứa một viên kẹo, xem chừng bọn nó vui thật sự, nắm chặt viên kẹo trong tay, vui vẻ chạy về nhà.
Thẩm Thư Ngọc đi một vòng lớn trở về lại thấy ba đứa trẻ kia, bên cạnh bọn nó có thêm bốn năm đứa nữa, viên kẹo Thẩm Thư Ngọc cho, mấy anh em bọn nó mỗi người ngậm một chút, rồi lại lấy ra cho anh chị em ăn.
Bọn nó đều rất trân trọng viên kẹo duy nhất này, tr·ê·n mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Bọn nó thấy Thẩm Thư Ngọc, liền nói với mấy đứa em, "Đây là tỷ tỷ tốt bụng đã cho chúng ta kẹo đấy."
Mấy đứa nhỏ chạy đến trước mặt Thẩm Thư Ngọc rụt rè nói, "Cảm ơn tỷ tỷ ạ, tỷ tỷ đúng là người tốt nhất tr·ê·n đời ạ."
Thẩm Thư Ngọc muốn s·ờ đầu bọn nó, lũ trẻ lại lùi về sau, nghịch ngón tay ngượng ngùng mở miệng, "Tỷ tỷ ơi, chúng cháu bẩn lắm ạ."
Tỷ tỷ sạch sẽ, bọn nó đã lâu không gội đầu, tắm rửa, bọn nó đâu phải không biết x·ấ·u hổ mà để tỷ tỷ s·ờ.
Trong túi Thẩm Thư Ngọc vẫn còn ba viên kẹo, nàng đưa hết cho mấy đứa trẻ này.
Bọn trẻ một tiếng một tiếng gọi tỷ tỷ ngọt xớt.
Thời gian bên người nhà luôn trôi qua rất nhanh, Cố Kiện Đông không được nghỉ nhiều, hết mồng ba là bọn họ phải đi rồi.
Tô Nguyệt Hồng, Cố Trường Phong trong lòng rất luyến tiếc hai đứa con, nhưng dù tiếc đến đâu thì đến lúc con cái phải đi rồi, con cái có c·ô·ng việc của mình phải làm.
Cho dù không có c·ô·ng tác thì điều kiện ở đây quá gian khổ, họ cũng sẽ không để con cái cứ ở mãi chỗ này.
Lúc đến họ ôm ba cái bao, lúc sắp đi thì chỉ x·á·ch một cái bao, Tô Nguyệt Hồng lại muốn nhét thêm cho con cái một ít đồ, bị Thẩm Thư Ngọc ngăn lại: "Mẹ ơi, những thứ chúng con mang đến là cho mẹ với ba đó, mẹ đừng bỏ lại cho chúng con nữa, chúng con ở quân đội không t·h·i·ế·u thứ gì đâu, bình thường chúng con gửi đồ về, hai người nên ăn thì cứ ăn, đừng tiết kiệm, phải chăm sóc bản thân cho tốt."
"Ừ, ừ, nghe con."
Không có gì cho con trai, con dâu mang về, Tô Nguyệt Hồng quay người mở t·h·ù·n·g, lấy ra một quyển sổ tiết kiệm đưa cho Thẩm Thư Ngọc: "Thư Ngọc này, con cầm lấy, muốn mua gì thì mua, đừng tiết kiệm, ba mẹ mỗi tháng lương không ít đâu, khi nào con tiêu hết rồi, thì nói với mẹ, mẹ gửi tiền qua cho con."
Tiền tiết kiệm của hai vợ chồng bà, lúc Cố Kiện Đông xuống n·ô·n·g thôn đều gửi cho Thẩm Thư Ngọc giúp bảo quản, sau khi Cố Kiện Đông khá hơn, Thẩm Thư Ngọc trả lại sổ tiết kiệm cho Cố Kiện Đông, đợi hai người kết hôn, Cố Kiện Đông lại đưa hết sổ tiết kiệm và tiền lương của hắn cho Thẩm Thư Ngọc, không giữ lại một đồng nào, bình thường muốn mua gì, hắn đều xin tiền Thẩm Thư Ngọc.
Cho nên Thẩm Thư Ngọc là tuyệt đối không t·h·i·ế·u tiền tiêu, bây giờ bà bà lại đưa cho nàng một cuốn sổ tiết kiệm, Thẩm Thư Ngọc không muốn nhận: "Mẹ, con có tiền rồi, tiền lương của mẹ với ba cứ để hai người tiêu, không cần đưa cho con đâu."
"Chúng ta ở đây có chỗ nào mà tiêu tiền chứ, con cầm lấy đi."
Thấy nàng không nhận, Tô Nguyệt Hồng đổi cách nói: "Số tiền này không phải đưa cho con, mà là cho đứa bé trong bụng con đấy, con cũng không thể thay con từ chối được."
Thẩm Thư Ngọc nhìn Cố Kiện Đông, muốn hắn nói vài câu, ai ngờ Cố Kiện Đông nhận sổ tiết kiệm nhanh lắm, "Đây là mẹ cho con, chúng con nhận ạ, cảm ơn mẹ."
Tô Nguyệt Hồng vui vẻ: "Vậy thì tốt."
Đồ đạc thu dọn xong xuôi, bọn họ muốn nhanh ch-óng xuất phát, Cố Trường Phong, Tô Nguyệt Hồng tiễn bọn họ ra tận nơi. Cháu gái ngoại, cháu rể ngoại muốn đi, Dương Thành, La Ngọc Lan cũng đến tiễn hai người, "Cậu, mợ, sức khỏe hai người không tốt, đi đường xa vậy người sẽ mệt đấy, hai người về nhà nghỉ ngơi đi ạ."
"Sức khỏe của chúng ta tốt lắm, cháu không cần lo lắng cho chúng ta đâu." Nói cũng kỳ, ban đầu sức khỏe bọn họ không tốt, từ khi nhận lại cháu gái ngoại thì sức khỏe tốt lên không ít, chắc là do tâm trạng tốt nên cơ thể cũng khỏe theo.
Bọn họ cứ đòi tiễn, Thẩm Thư Ngọc khuyên mãi không được, chỉ có thể tùy họ.
Tiễn đến nửa đường, gặp một chiếc xe l·ừ·a, Cố Kiện Đông tiến lên hỏi có thể cho họ đi nhờ một đoạn đường được không, mọi người đồng ý, Thẩm Thư Ngọc cùng cha mẹ chồng, cậu, mợ cáo biệt, "Ba mẹ, cậu, mợ về đi ạ, giữ gìn sức khỏe nhé, có gì thì viết thư cho chúng con ạ."
"Được, được, con lên xe đi."
Trước khi lên xe, Dương Thành đưa một phong thư cho cháu gái ngoại, "Nếu cháu về Thẩm gia Bá Đại Đội, thì giúp cậu gửi l-á thư này nhé."
"Con biết rồi ạ, cậu."
Xe l·ừ·a càng lúc càng xa, cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến m·ấ·t, Cố Trường Phong họ mới quay người rời đi.
Thẩm Thư Ngọc ngồi xe l·ừ·a hơn hai tiếng, giữa đường lại chuyển một chuyến xe nữa, mới đến nhà ga, đến nhà ga đã hơn hai giờ chiều.
Thẩm Thư Ngọc nhớ bà nội, nàng muốn về Thẩm gia Bá Đại Đội ở một thời gian, Cố Kiện Đông mua vé về Thẩm gia Bá Đại Đội, đưa nàng về đến nhà, còn Cố Kiện Đông thì về quân đội.
Biết nàng về Thẩm gia Bá Đại Đội, vui nhất là củ cải trắng, lũ trẻ trong thôn tuy đáng gh-ét thật đấy, lại thích nh-ổ lông chó của nó, lâu không gặp, nó vẫn rất nhớ chúng nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận