Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 445: Ta muốn muội muội (length: 7751)

Lưu p·h·án Thê ở trong lòng đem Thẩm Tuyết mắng c·ẩ·u huyết lâm đầu, bước đi qua, "Đại Nha, nương ngươi có phải hay không bảo ngươi giặt quần áo?"
Đại Nha gật gật đầu, "Bà ngoại, ngươi cũng giặt quần áo ạ, ngươi giặt cho Đại Nha đi, Đại Nha biết giặt, giặt có thể sạch sẽ ạ."
"Phải gọi Lưu nãi nãi, nhớ chưa? Quần áo của ta không cần ngươi giặt, ngươi ở đây giúp ta trông quần áo một lát, Lưu nãi nãi lát nữa sẽ đến."
Lưu p·h·án Thê như gió, chạy đến chỗ Thẩm Tuyết làm việc, túm lấy nàng lôi đi: "Thẩm Tuyết, tim của ngươi bị c·ẩ·u ăn rồi, Đại Nha bé thế kia, quần áo dính nước, nó còn không có sức nhấc lên, ngươi sao không biết x·ấ·u hổ mà để nó giặt quần áo."
Lưu p·h·án Thê khỏe như vậy, Thẩm Tuyết cứ bị lôi đi, từ khi đẩy Lưu p·h·án Thê ngã xuất huyết lần trước, Thẩm Tuyết thấy nương mình không hề kiên cường nổi nữa.
"Nương, người đừng lôi con, con tự đi được, Đại Nha lớn thế kia rồi, để nó giúp nhà làm chút việc thì sao? Đâu phải việc nặng gì, người nhất thiết phải vì chút chuyện nhỏ này mà đến nói con sao? Con mới là con gái ruột của người, Đại Nha là cháu ngoại, người thương nó làm gì."
Người nào người nấy đều bênh Đại Nha, cứ như con là mẹ kế ấy.
"Thân cái b·úa, đừng nói với ta mấy cái này, Đại Nha mới bé bằng từng này, hồi xưa mẹ ngươi có bắt ngươi giặt quần áo không?"
"Thì có giống nhau đâu, con là con, Đại Nha là Đại Nha."
"Đi giặt quần áo đi, sau này ta mà thấy ngươi để Đại Nha giặt quần áo, ta đ·á·n·h thẳng Chu Tiến."
Đứa bé nhỏ thế này, Lưu p·h·án Thê sợ nó đứng không vững rồi ngã xuống sông mất.
Thẩm Tuyết bị Lưu p·h·án Thê kéo qua, thành thật giặt quần áo, Đại Nha luống cuống đứng bên cạnh, muốn giúp giặt nhưng lại sợ Lưu nãi nãi giận.
"Đại Nha, con còn nhỏ, mấy việc giặt giũ nấu nướng này con chưa làm được đâu, đợi lớn hơn chút nữa rồi làm, biết không? Mẹ con mà đ·á·n·h con thì cứ đến tìm Lưu nãi nãi."
Thẩm Tuyết: "Nương, con đâu phải mẹ kế, đ·á·n·h nó hai cái thì sao, nó mà làm sai con không được đ·á·n·h nó à? Còn nữa, nương có thể để ý Tiểu An, Tiểu Yến Nhi bọn nó một chút không, bọn nó hư quá, dám bắt nạt Chu Tiến nhà con."
Nếu chúng nó là con nhà khác, Thẩm Tuyết đã dẫn con trai đến nhà lý luận cho ra nhẽ rồi, con trai chị ngoan thế kia, Tiểu Yến Nhi bảo đẩy là đẩy, không biết anh cả, chị dâu chị dạy con thế nào nữa.
"Con trai ngươi ngang ngược thế kia, ai dám k·h·i· ·d·ễ nó, Tuyết à, mày cứ nuôi nó như thế này thì sau này cứ chờ mà hưởng phúc nhé."
Thẩm Tuyết dừng tay giặt quần áo, vui vẻ nói, "Nương, người cũng thấy con trai con không đơn giản à? Con đã bảo rồi mà, thằng con nhà con sau này là có tiền đồ lớn đó! Nương, người muốn được nhờ thì sau này đối tốt với nó một chút."
"Thấy, thấy rồi, sau này nó lớn lên chắc chắn không đơn giản đâu. Không nói đâu xa, sau này chắc chắn ngày nào nó cũng mang mèo mang c·ẩ·u về nhà cho mày..."
Ý gì, đây là nói con trai chị hay trêu mèo ghẹo c·ẩ·u à? Sao có thể, con trai chị đâu phải mấy đứa du thủ du thực trong thôn.
Thẩm Tuyết không muốn nói chuyện với mẹ nữa, mẹ chị nói khó nghe quá, chả quan tâm đến cảm xúc của chị gì cả.
Lưu p·h·án Thê vừa nói xong đã chẳng thấy đâu nữa.
Đại Nha sợ mẹ mắng nên chạy chậm theo Lưu p·h·án Thê, "Lưu nãi nãi, con giúp người làm việc ạ."
"Không cần con làm đâu, con ra kia chơi đi."
Tiểu Yến Nhi bọn họ đang chơi ở ruộng ngô gần đó, Đại Nha ngập ngừng một lát rồi mới đến chơi cùng bọn họ.
Đại Nha thường đi theo sau em trai, ít khi chơi với người khác, nhìn mấy đứa trẻ khác chơi đùa cùng nhau, nó thèm lắm.
"Tiểu Yến Nhi, Tiểu An, tớ chơi cùng các cậu được không?"
Tiểu Yến Nhi cười hì hì gật đầu, "Được, nhưng cậu không được dẫn thằng em đáng ghét của cậu đến đâu đấy, bọn tớ không t·h·í·c·h nó."
Chu Tiến đáng gh·é·t, hay bắt nạt người khác, còn t·h·í·c·h chơi x·ấ·u nữa.
Thẩm Tuyết giặt quần áo xong về nhà, buổi tối rán trứng cho con ăn, ngửi thấy mùi trứng gà bỗng dưng thấy hơi buồn n·ô·n, chị mừng rỡ sờ bụng: "Cảnh Trần, mau, mau đưa tôi đến trạm xá ngay, tôi thấy tôi có thai rồi."
Lại có thai?
Chẳng lẽ chính mình lại lợi h·ạ·i đến thế?
Chu Cảnh Trần vừa mừng thầm, vừa thấy buồn rầu, đã có hai đứa Chu Tiến với Đại Nha anh đã thấy phiền lắm rồi. Giờ mà thêm hai đứa nữa, lúc đấy muốn tách ra khỏi Thẩm Tuyết không dễ nữa.
"Tiểu Tuyết, em có ăn nhầm gì không đấy, có chút chuyện nhỏ này, có cần thiết phải đi khám đâu, uống chút nước nóng là khỏi thôi."
Chu Cảnh Trần định ngăn cản, chỉ cần Thẩm Tuyết không biết mình có thai, làm việc sẽ không chú ý đến thân thể, biết đâu con lại chẳng may sảy mất.
"Phải đi khám, nếu có thai thì tôi phải chú ý một chút." Sự nghiệp của nhà mình lớn, có càng nhiều con càng tốt, chị muốn sinh cho Cảnh Trần một lũ con trai.
Chu Cảnh Trần đành phải cùng Thẩm Tuyết đến trạm xá, bác sĩ bắt mạch, x·á·c thật Thẩm Tuyết có thai rồi, được hai tháng.
"Cảnh Trần, anh nghe thấy không, em lại có thai, khéo lần này lại là song thai đấy!" Thẩm Tuyết tự tin lắm, chị có thể sinh một đôi song sinh, cũng có thể sinh hai đôi luôn ấy chứ.
Chu Cảnh Trần mặt lộ vẻ th·ố·n·g khổ, hai đứa đã đủ lắm rồi, giờ mà thêm một đôi nữa, anh không dám tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ ra sao.
Anh giả bộ vui vẻ: "Tiểu Tuyết, anh mừng lắm, chỉ là sinh con cực khổ quá, với cả anh sợ m·ấ·t em nữa, anh sợ! Có Chu Tiến với Đại Nha là anh mãn nguyện rồi, hay là chúng ta đừng giữ đứa bé này! Đợi vài năm nữa Chu Tiến với Đại Nha lớn rồi mình tính sau, mình lại làm một đứa, có được không? Con nhiều quá, em chăm con vất vả lắm, anh không muốn em khổ thế đâu."
Thẩm Tuyết lập tức thay đổi sắc mặt, "Không được, lần này nhất định phải giữ." Đã có thai rồi, sao có thể bỏ được, nuôi con có tốn kém gì đâu, đến lúc đấy bảo Đại Nha trông là xong, lớn dắt bé, mình chả cần động tay vào, mình chỉ việc cho con bú là xong.
Với lại còn có bố mẹ chồng, chị lo gì không nuôi nổi con, bố mẹ chồng không đưa tiền cho, chị dẫn con lên Kinh Đô làm ầm lên là xong. Dù sao bọn họ sĩ diện, mình chị không biết x·ấ·u hổ thôi, chỉ cần mình không biết x·ấ·u hổ thì chả có gì không làm được.
"Cô im mồm đi, còn nói nữa tôi lấy roi đ·á·n·h cô."
Chu Cảnh Trần: "..."
Thẩm Tuyết về nhà liền báo tin vui này cho hai đứa con nghe, "Tiểu Vào, Đại Nha, mẹ lại có thai rồi, các con sắp có em rồi, có thích không?"
Đại Nha đã có em trai, nó thấy có em trai chẳng hay ho gì, em trai chưa bao giờ gọi nó là chị, còn thường x·u·y·ê·n bắt nạt nó nữa, giờ lại có thêm em nữa, nó sẽ bị hai đứa bắt nạt mất.
Đại Nha lần đầu có yêu cầu: "Mẹ ơi, con muốn em gái, mẹ sinh em gái có được không?"
Có em gái, nó sẽ có em gái chơi cùng.
Chu Tiến ầm ĩ: "Mẹ ơi, con không thích, con không thích em trai, cũng không thích em gái, mẹ không được sinh, con không thích."
Bạn cần đăng nhập để bình luận