Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 998: Tô Bạch đạo

Chương 998: Tô Bạch đạo.
Chư Thiên Vạn Giới.
Nơi này chính là khởi nguyên của mọi câu chuyện.
Trong đó, Thái Hạo thiên hạ, Thiên Thánh tông. Trong tông môn có tất cả bảy ngọn núi, cao thủ nhiều như mây, những đại năng Ngự Linh Sư thập trọng trở lên đều nắm giữ một phương lãnh thổ quốc gia, chính là thế lực đệ nhất thiên hạ ở Thái Hạo.
Mà Thiên Thánh tông chính là tông môn mà Bắc Minh Tiên Tôn đã từng ở lại...
Bắc Minh Tiên Tôn dùng thủ đoạn vô thượng, chặt đứt đoạn sông dài năm tháng quá khứ này, luyện hóa vào trong Tịnh Châu. Để lưu lại cho mình trong tương lai dung hợp ký ức, thậm chí còn chứa đựng đại cơ duyên về đạo.
Hiện tại, Thương Nguyên Quỷ và những người khác sau khi tiến vào U Dạ giới, liền bắt đầu tìm hiểu những câu chuyện trong quá khứ của Bắc Minh Tiên Tôn.
Nhưng... người đáng lẽ nên xuất hiện nhất, lúc này lại đang bị vây ở nơi sinh tử...
Bạch Si kinh ngạc nhìn thanh niên bạch bào kia.
Ngoài việc không có ấn ký Thiên Đạo trên lông mày, hình dáng đối phương không hề thay đổi, bên hông đeo thanh thái đao đen kịt, lại càng vô cùng quen thuộc.
"... Giang Hiểu?"
Bạch Si chợt thốt lên.
Cô không hiểu tại sao bản thể của đối phương lại xuất hiện ở thế giới này, nhưng không hề nghi ngờ, đối phương chính là Giang Hiểu!
"Hử?"
Thanh niên bạch bào lộ vẻ khó hiểu.
"Giang Hiểu, ngươi còn sống!?" Bạch Si nhanh chân bước tới, giọng điệu hơi kích động, "Bạch Tố, ngươi đây là...?"
Thanh niên bạch bào lùi về sau nửa bước.
Mình và con gái của chưởng giáo này không hề quen biết, hơn nữa, đối phương làm sao mà biết tên thật của mình?
Chuyện ở địa cầu, rõ ràng mình đã sớm chặt đứt rồi mới đúng, chắc không ai ở Chư Thiên Vạn Giới biết được mới phải.
Bên kia.
Bạch Si không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng mình thay vào thân phận khác nên đối phương không nhận ra mình cũng là bình thường.
Ngay lập tức, Bạch Si mấp máy môi, nói: "Bản Đạm!"
Nhưng thanh niên bạch bào lại ngẩn người, rồi do dự nói: "Ngươi... đang mắng người đó hả?"
Lời vừa nói ra.
Ánh mắt Bạch Si lập tức tràn ngập kinh hãi.
"Đây không phải là Bạch Tố sao?"
"Tại sao đối phương lại xuất hiện ở đây?"
"À, chắc là có quan hệ với Bắc Minh, đối thủ trong đại hội Ngộ Đạo."
Cùng lúc đó, những thiếu niên thiếu nữ trong tàng kinh các chú ý tới cảnh này, xôn xao bàn tán.
Đại hội Ngộ Đạo nửa năm sau, là một sự kiện lớn nhất trong vài năm nay, thuộc về cuộc đọ sức của những thiên tài, bởi vì có phần thưởng nghịch thiên Bồ Đề Diệp, lúc đó chư thiên thậm chí còn có mấy đại năng giáng lâm.
Dù sao, Ngự Linh Sư chia thành hai giai đoạn.
Thứ nhất là dưới cửu trọng, thứ hai là trên cửu trọng, trong đó rãnh trời được gọi là Đại Đạo.
Việc hợp đạo vô cùng quan trọng.
Cực Hạn Chi Đạo, Vô Tướng chi đạo, Thanh Tịnh Chi Đạo, sinh tử chi đạo, Linh Tê chi đạo...
Vốn dĩ những thiên tài tài giỏi xuất chúng, tu luyện chưa đầy bảy năm, mười ba tuổi đã là Ngự Linh Sư bát trọng, nhưng thường phải đến ba mươi tuổi mới có thể trở thành Ngự Linh Sư cửu trọng.
Qua đó có thể thấy, đỉnh cao của cảnh giới đạo bát trọng này, cuộc tranh giành Đại Đạo, tàn khốc đến mức nào.
Mà Bồ Đề Diệp lại là chí bảo ngộ đạo đứng đầu thiên hạ, đến lúc đó, Thiên Thánh tông tuyệt đối sẽ xuất hiện vài người bước ra Ngự Linh Sư cửu trọng Nghịch Thiên chi đạo!
Giờ phút này, mọi người đều dồn hết sự chú ý vào đại hội Ngộ Đạo nửa năm sau.
"Bạch Tố chính là con gái duy nhất của chưởng giáo Thiên Thánh tông. Chưởng giáo là nhân vật cỡ nào? Người đứng đầu Thái Hạo Đệ Nhất thiên hạ, Tạo Hóa Vô Cực."
"Nghe nói Bạch Tố còn đang trong lúc mộng mà ngộ ra Linh Tê chi đạo, thật sự khó mà tưởng tượng."
"Linh Tê chi đạo quả thực quá kinh diễm. Thánh nữ Thanh Liên thiên hạ bảy vạn năm trước, tu đắc Linh Tê chi đạo, Linh Tê chỉ sau khi đại thành, một chỉ sát Tiên Tôn!"
"Nhưng theo ta thấy, Cực Hạn Chi Đạo còn nghịch thiên hơn, dù sao... từng khiến chư thiên nhuộm máu thần..."
Lời vừa nói ra.
Mọi người lập tức im bặt.
Ngự Linh Sư thập tam trọng được gọi là thần đế, nắm giữ một con đường Đại Đạo hoàn chỉnh, sao mà cao thượng vô thượng? Áp đảo cả thiên đình trên chư thiên, thần đế là chủ nhân bên trong, thống ngự tất cả thế gian.
Nhưng đạo quả ngưng ra từ Cực Hạn Chi Đạo, Đoạn Phách Kiếm, có thể chặt đứt hết thảy thuộc tính nghịch thiên, dù là thần cũng phải đổ máu...
Chủ nhân Đoạn Phách Kiếm đời thứ nhất, hay còn gọi là người khai sinh ra Cực Hạn Chi Đạo, đến nay vẫn là một thần thoại, đồng thời là một điều cấm kỵ ở Chư Thiên Vạn Giới.
Đương nhiên, đó là chuyện người ngoài biết đến.
Trước mắt Bắc Minh chỉ mới lĩnh ngộ ra một tia hình thức ban đầu, vẫn chưa đến tình trạng chính thức nắm giữ Đoạn Phách Kiếm.
"Bạch Tố. Bắc Minh."
Đúng lúc này, một thanh niên cao lớn bỗng đi tới.
"Tử Vân?"
Thanh niên bạch bào nhìn đối phương.
Đối phương có dị đồng tử, một bên tím một bên đỏ, chính là Tử Cực Ma Tôn sau này trong miệng Man Quỷ.
Tử Vân cười ha hả nói, "Ta còn tưởng hai người ngươi sẽ tàng đến đại hội Ngộ Đạo mới tương kiến, không ngờ bây giờ đã đối mặt nhau rồi."
"Ta đi ra trước."
Trong lúc đó, Bạch Si nhanh chóng bỏ đi, đôi mày lá liễu hơi nhíu, như ẩn giấu nỗi lòng phức tạp.
Hành động này không thể nghi ngờ khiến thanh niên bạch bào và Tử Vân kinh ngạc.
"Bạch Tố này bị làm sao vậy?"
Tử Vân nhìn thanh niên bạch bào.
"Ai biết được?" Thanh niên bạch bào nhún vai.
Tử Vân chợt thấy [Bất Diệt Kinh], kinh ngạc nói: "Không phải chứ? Bắc Minh, ngươi có phải người không? Cực Hạn Chi Đạo thì thôi, sinh tử, loại đại đạo mà thần cũng không nắm giữ được, mà ngươi cũng muốn lĩnh ngộ sao?"
Nghe vậy, thanh niên bạch bào cười trừ, không nói thêm gì.
Ngay khi hai người nói chuyện, cách đó không xa, một thiếu niên gầy gò lại đang giấu vẻ oán độc trong mắt. Nhưng ánh mắt này thoáng qua rất nhanh, không ai nhìn thấy.
"Đó chính là sư huynh Bắc Minh."
Bên cạnh hắn, một cô bé hơi mập nhỏ giọng nói: "Trong vài năm nay, đệ tử nổi tiếng nhất của Thiên Thánh tông chúng ta, người lĩnh ngộ được Cực Hạn Chi Đạo, nghe nói còn là chưởng giáo đại nhân đích thân đưa về."
"Sư huynh Bắc Minh quả là có danh tiếng lớn..." Thiếu niên nhìn như bình thường, cảm khái một câu.
Cô bé hơi mập nói, "Sư huynh Bắc Minh thực lực rất mạnh, hy vọng trong đại hội Ngộ Đạo, Phương Thiên ngươi có thể may mắn chút, đừng gặp hắn sớm quá."
Một câu quan tâm rất bình thường, Nhưng tận sâu trong đáy mắt của thiếu niên kia, một ngọn lửa giận lại bùng lên.
"Vậy sao?"
Thiếu niên che giấu cảm xúc vô cùng tốt, quay người đi về hướng khác, giọng nói bình thản: "Vậy thì đến lúc đó xem sao."
Cô bé hơi mập tâm tư nhạy bén, lập tức sửa lời nói: "Nhưng Phương Thiên ngươi cũng rất giỏi... nếu tiếp tục cố gắng thì có hy vọng vào top 30 đó. Ừ, chắc chắn sẽ được."
Ở trong tàng kinh các như thư viện, Thiếu niên nhìn những đạo tịch mênh mông như biển, tiện tay rút ra một quyển [Băng Tâm quyết] rồi xem lướt qua.
Đây là công pháp do Ngự Linh Sư lĩnh ngộ Hàn Băng chi đạo thập trọng sáng tạo ra. Nếu nhập môn, có thể ngưng băng trong hư không, hóa thành áo giáp hoặc băng đao, công thủ toàn diện.
Ngự Linh Sư chủ tu đại đạo của mình, nhưng cũng cần phải tu luyện những đại đạo khác, như vậy chiến lực mới có thể xem là viên mãn, nếu không sẽ quá đơn độc, điểm yếu lộ rõ.
Đạo của mình cũng như tuyệt chiêu, những đạo khác thì nhất định là lĩnh ngộ không ra đạo quả thứ hai, uy lực chỉ có thể xem như chút tài mọn, nhưng lại tuyệt đối không thể thiếu.
"[Băng Tâm quyết] cũng khá đó, đại sư huynh Ngọc Hành Phong của chúng ta lĩnh ngộ chính là Hàn Băng chi đạo, đến lúc đó có thể dạy ngươi."
Cô bé hơi mập như một tiểu tùy tùng, luôn quan tâm chăm sóc thiếu niên gầy gò này.
Nhưng, thiếu niên kia luôn quay lưng về phía cô, hắn vĩnh viễn không thấy được sự chán ghét trong mắt đối phương.
"Dạy ta? Đại hội Ngộ Đạo? Bắc Minh?"
Thiếu niên gầy gò tên là Phương Thiên này chính là Tô Bạch.
Mà đối với Tô Bạch mà nói, Mỗi lần lời nói như quan tâm của đối phương lại như xé nát nội tâm cao ngạo đến bệnh hoạn của hắn.
"Cẩm Tú, trong mắt ngươi, đạo mạnh nhất trên đời là gì?"
Đột nhiên, Tô Bạch hỏi một câu nhìn như rất bình thường.
Nghe đối phương đột nhiên gọi tên mình như vậy, Cô bé hơi mập đôi má ửng đỏ, rồi nhỏ giọng nói: "Sư phụ từng nói, trên đời không có đạo mạnh nhất..."
"Hô ~"
Nghe vậy, Tô Bạch hít sâu một hơi, sửa lại: "Vậy đạo gì là ngươi nghe nói đến hiếm có nhất?"
Cô bé hơi mập này tên là Đào Cẩm Tú, tướng mạo bình thường, tư chất bình thường, thuộc loại nữ sinh hòa lẫn vào đám đông sẽ không ai liếc nhìn lần thứ hai.
Nhưng chính loại nữ sinh bình thường này lại có cá tính đơn thuần nhất, dễ bị người ta nhìn thấu và lợi dụng.
Có thể nói Tô Bạch là kẻ thảm hại nhất, không có ai sánh bằng, thật sự vì vậy mà hắn có được lòng đồng cảm của một cô bé đi ngang qua.
Tô Bạch nắm bắt cơ hội, trong lúc trò chuyện, lợi dụng sự yếu thế của mình và lòng thương cảm của đối phương, thành công xây dựng mối quan hệ.
Ít nhất, tình hình đại khái của thế giới này, Tô Bạch cũng coi như hiểu sơ bộ.
Cho dù tầm nhìn và kiến thức không thể so sánh với thiên tài của Thiên Thánh tông.
Nhưng kinh nghiệm của Tô Bạch lại không thể so sánh với những thiếu niên thiếu nữ này, tâm tính của hắn cũng không phải người thường có thể tưởng tượng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong thực tế, có những người xuất thân từ nông thôn, sự nghiệp lại vượt qua cả phú nhị đại, trở thành những phú hào hàng đầu.
"Đạo hiếm có nhất mà ta từng nghe sao?"
Cô bé hơi mập suy nghĩ rồi nói: "Vậy hẳn là Huyết Ma chi đạo, một loại đạo từ trước tới nay chỉ có một người bước ra."
"Hả? Huyết Ma chi đạo?" Ánh mắt Tô Bạch khẽ rùng mình.
Cô bé hơi mập nói: "Bởi vì việc tu luyện Huyết Ma chi đạo quá tà tính, cần máu tươi của sinh linh, khi trước có một Ngự Linh Sư đã tru diệt cả nửa thiên hạ, cho nên sau này nó đã bị cấm."
Tô Bạch hỏi: "Còn có gì siêu phàm không?"
Cô bé hơi mập nói: "Có vẻ như có thể cải thiện tư chất bản thân, đồng thời sinh mệnh lực rất ương ngạnh."
"Nghe nói khi trước, Ngự Linh Sư đó đã luyện ra mấy vạn tỷ Huyết Tích tử, giấu vào trong cơ thể chúng sinh Chư Thiên Vạn Giới, mỗi một Huyết Tích tử đều có thể giúp hắn phục sinh chuyển thế."
"Cuối cùng vẫn là thần đế thiên đình ra tay, mới đưa hắn tru sát triệt để, thần hồn đều tan biến."
Sau khi kể hồi lâu, Cô bé hơi mập bỗng nhiên khó hiểu nói: "Phương Thiên, ngươi đến cả Huyết Ma chi đạo cũng không biết sao?"
Tô Bạch lại cười, "Quả nhiên... ngươi cũng chỉ biết Huyết Ma chi đạo thôi sao?"
Cô bé hơi mập kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ còn có đại đạo nào hiếm có hơn cả Huyết Ma chi đạo sao? Sao có thể, đó là thứ chưa bao giờ được chứng thực là có tồn tại, không thể chắc chắn."
"Muốn biết không? Bí mật. Sau này sẽ nói cho ngươi biết nhé."
Tô Bạch cười cợt, sau đó quay lưng đi, ánh mắt lập tức trở nên băng hàn.
Bất kể là thế giới nào, phàm là những cấm thuật mà thiên địa không dung, người và thần đều căm phẫn, thì đó chắc chắn là con đường mạnh nhất trong mắt nhân vật phản diện.
Tô Bạch rất hiểu điều đó.
Người tốt kẻ xấu vốn không tồn tại, đã đi đến bước đường này, nếu không làm gì khác biệt thì không phải là Tô Bạch.
Bất kể đây là ảo cảnh hay cái gì khác, tóm lại, Giang Hiểu ở đây, mình sẽ không bị bất cứ ai giẫm đạp lên đầu nữa.
Chính vì vậy mà thân thể này yếu đuối đáng thương, cảnh giới sơ kỳ bát trọng, không có bối cảnh gì.
Đúng như Tô Bạch đã từng nói, vận may tuổi già của hắn quả thực không ai bằng, có lẽ là đã dùng hết vận may trong việc đầu thai vào gia tộc họ Tô rồi.
"Huyết Ma chi đạo sao?"
Giờ phút này, Tô Bạch lẩm bẩm tự nói, trong lòng đã quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận