Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 460: Bắc Minh quỷ bá bá

Trong miếu sơn thần.
Tượng thần đất sét này đã sớm loang lổ, màu sắc không đồng đều, lớp sơn khôi giáp vốn dĩ thần thánh nay đã bong tróc. Đặc biệt, khuôn mặt trang nghiêm thần thánh không hiểu sao lại trở nên đáng sợ, trông như Dạ Xoa địa ngục, đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm đám người Tô gia ở phía dưới.
Giờ khắc này.
Đám tuấn kiệt trẻ tuổi này thực sự vô cùng sợ hãi, sợ như sợ cọp, nhao nhao lùi lại, tránh xa thanh niên tóc đen kia. Người kia mặc hắc y, thân hình cao lớn thon dài, mái tóc đen buộc sau gáy, càng thêm vẻ thanh thoát tiêu sái.
"Người? Quỷ? Hay là nguyên quỷ?"
Tô Quan Vũ lúc này hoàn toàn ngơ ngác, không thể nào hiểu rõ tình huống. Nhất là khi cảm nhận được lạc ấn sâu trong linh hồn. . .
"Rốt cuộc ngươi đã làm gì trên người ta hả!?"
Tô Quan Vũ gào thét về phía Giang Hiểu, vừa định vận chuyển linh lực thì gần như ngay lập tức, trong cơ thể liền truyền đến cảm giác đau đớn tê liệt. Dù là người đứng trong top đầu Tô gia, Tô Quan Vũ giờ phút này vẫn đau đến mức trán rịn mồ hôi lạnh, thở dốc nặng nề.
"Tô Quan Vũ... Đừng giãy dụa... Trong người chúng ta đều bị loại quỷ ấn ký này..."
Đúng lúc này, Tô Khanh Hải cùng những người khác khó khăn mở miệng.
"Tinh khí thần vẫn không tệ, ta thích."
Giang Hiểu dùng ánh mắt của người đi chọn hàng hóa, chợt lộ ra nụ cười như gian thương, "Ngươi tên Tô Quan Vũ? Đứng thứ mấy trong Tô gia?"
"Thứ tư!"
Tô Quan Vũ nghiến răng, lên tiếng.
"A~"
Giang Hiểu kéo dài âm cuối, vẻ thỏa mãn trong mắt càng không che giấu được.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Tô Quan Vũ đột nhiên bị nụ cười quỷ dị này của Giang Hiểu làm cho sởn gai ốc. Không hiểu sao, Tô Quan Vũ cảm giác mình như đang đối mặt với một tên biến thái.
"Ha ha ha ha."
Giang Hiểu cười ha hả, vỗ vai Tô Quan Vũ, nói, "Không có gì, người trẻ tuổi không tệ, ta rất thưởng thức ngươi."
Lời vừa nói ra.
Ánh mắt đám người Tô gia nhìn Giang Hiểu càng trở nên quái dị. Tô Quan Vũ thì càng ghét bỏ nhìn vai mình, tâm trạng vô cùng khó chịu.
Hoàn toàn không hiểu con người này rốt cuộc là có đầu óc kiểu gì, lại càng không rõ đối phương đã lẩn trốn được một Ngự Linh Sư bát trọng như thế nào để lẻn vào Hoàng Tuyền Quỷ Vực... Tóm lại, giờ phút này đầu Tô Quan Vũ đầy sương mù, giống như đang ở trong một giấc mơ không thể tỉnh lại. Bản thân đường đường đứng thứ tư Tô gia, thêm cả Tô Khanh Hải, Tô Trần, Tô Linh Nhi cùng những thiên tài Ngự Linh Sư khác của Tô gia... Đêm nay rõ ràng bị người này "bao" hết sao?
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Tô Quan Vũ cảm nhận được Mai Hoa Lạc bị gieo trong cơ thể, không biết làm sao, chỉ có thể thăm dò hỏi đối phương.
"Chàng trai, nói thật, ta rất thưởng thức ngươi."
Giang Hiểu đột nhiên nghiêm túc nói, "Làm con trai ta nhé."
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Trong khoảnh khắc, cả đám đều ngây dại. Tô Quan Vũ đứng đờ như tượng đất, hồi lâu không động đậy.
"Hửm?"
Thấy thế, Giang Hiểu nhướn mày, "Sao? Không muốn?"
Cái này ai mà muốn cho được!
Tô Quan Vũ suýt chút nữa tức giận đến muốn cùng đối phương đồng quy vu tận!
"Ngươi... Ngươi cố ý sỉ nhục ta?"
Tô Quan Vũ nắm chặt hai tay thành quyền, nghiến răng nói, "Ta là người đứng thứ tư trong Tô gia! Ngươi đây là tự tìm đường chết!"
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Ai ngờ, Giang Hiểu lại ngửa mặt lên trời cười ha hả, khí diễm ngông cuồng, tựa như ma đầu xuất thế.
Ngay sau đó.
Ánh mắt Giang Hiểu đột nhiên trở nên mãnh liệt, "Những lời này, có không ít người từng nói với bản tọa rồi đấy?"
Hít...hít...
Lập tức, Tô Quan Vũ liền cảm thấy Mai Hoa Lạc trong cơ thể dần nóng rực lên, phảng phất như muốn nung chảy tất cả, đau đến tận xương tủy, khó có thể chịu nổi.
"Hừ~"
Giang Hiểu hừ lạnh một tiếng, vung tay, quay người đi về phía Tô Khanh Hải. Người này giống như mèo con gặp phải hổ, sợ hãi đến mức liên tục dùng chân đạp xuống đất, cố gắng kéo giãn khoảng cách với đối phương.
"Còn muốn chạy?"
Giang Hiểu mạnh tay túm lấy Tô Khanh Hải, lạnh giọng hỏi, "Ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng làm con của ta không!?"
Nghe vậy, Tô Khanh Hải sắp khóc đến nơi. Đây là cái quỷ gì vậy? Đừng nói đám người Tô gia này. Ngay cả Bát Kỳ Quỷ bên cạnh cũng há hốc mồm kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới Bắc Minh quỷ đại nhân lại còn có cái tật háo sắc này.
Bất quá...
"Có lý!"
Trong mắt Bát Kỳ Quỷ dần xuất hiện vẻ hưng phấn, "Xem ra, Tô gia thật sự chẳng có gì đáng sợ! Bắt hết bọn người Tô gia này lại, tức chết đám Ngự Linh Sư bát trọng kia!"
Nghĩ như vậy.
Bát Kỳ Quỷ vui mừng đến mức nhếch cả miệng. Từng người từng người đe dọa bọn người đáng thương của Tô gia.
Giang Hiểu chắp hai tay sau lưng, đi đến giữa đám người, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng nói, "Để ta tự giới thiệu, cũng tránh cho các ngươi cảm thấy việc làm con ta là ủy khuất. Thế gian đều gọi ta là Bắc Minh quỷ, không sai, ta chính là người lãnh đạo thứ ba của Minh phủ ngày nay!"
Bá! Bá! Bá!
Trong nháy mắt, đám người Tô gia chỉ cảm thấy khiếp sợ trong lòng hết lớp này đến lớp khác.
Bắc Minh quỷ? Ôi trời ơi!!!
Tô Khanh Hải lúc này thật sự khóc. Như vậy, bản thân đã rơi vào tay của một Đại Ma Đầu! Tô Quan Vũ thì ánh mắt đột ngột biến đổi, không thể tin được nhìn về phía thanh niên tóc đen trẻ tuổi, tuổi tác không sai biệt với mình. Đối phương rõ ràng chính là Bắc Minh quỷ đứng thứ sáu trong bách quỷ bảng, ngay cả Thiên Cơ Cung cũng phải đau đầu?
"Sao hả? Các ngươi có cảm thấy làm con của ta là một chuyện rất đáng kiêu ngạo không?"
Giang Hiểu hài lòng nhìn sắc mặt mọi người, trong lòng thì cười lạnh không ngừng. Lão già Tô Nhược Uyên phân cho đám người này thứ nhất, thứ hai... Bản thân liền thu hết bọn Tô gia này làm con nuôi~ Xem lão bất tử đó làm thế nào!
"Ngươi, Tô Quan Vũ, người thứ tư đúng không?"
Giang Hiểu đột nhiên chỉ vào Tô Quan Vũ. Thân thể Tô Quan Vũ run lên, tim treo lơ lửng. Ngay sau đó —
"Từ giờ trở đi, ngươi là con thứ tư của bản tọa rồi!"
Giọng Giang Hiểu vừa dứt.
Đám người Tô gia trừng lớn mắt, miệng cũng há ra thật to, hồi lâu không thể ngậm lại được. Ngay cả Bát Kỳ Quỷ cũng cảm xúc dâng trào, "Bắc Minh quỷ đại nhân quả là tấm gương sáng của đời ta!"
Trước đây. Phương pháp mà Bát Kỳ Quỷ nghĩ ra để tra tấn người khác chỉ là giết chết đối phương. Nhưng bây giờ nhìn một màn trước mắt.
"Thiên tân vạn khổ mà Tô gia bồi dưỡng ra người trong danh sách rõ ràng trở thành con của Bắc Minh quỷ đại nhân..." Bát Kỳ Quỷ hưng phấn liếm liếm môi, "Ha ha ha! Tô gia hoàn toàn mất hết mặt mũi rồi! Về sau lại làm thêm vài phiếu nữa! Tranh thủ thu hết những người thuộc thế hệ sau của Ngự Linh Sư bát trọng!" Rõ ràng. Minh phủ đã thẳng thừng bước trên con đường thổ phỉ.
"Ta... ta liều mạng với ma đầu nhà ngươi!!!"
Bên kia, Tô Quan Vũ chỉ cảm thấy nhục nhã muốn nổ tung lồng ngực, nghiến răng, cưỡng ép vận dụng linh lực, chuẩn bị quyết một trận tử chiến với Giang Hiểu.
Còn chưa đợi hắn đến gần...
Phù!
Dưới tác dụng của Mai Hoa Lạc. Người đứng thứ tư Tô gia ngã xuống đất, sinh tử không rõ.
"Bát Kỳ Quỷ."
Cùng lúc đó, Giang Hiểu liếc xéo mắt Bát Kỳ Quỷ đang đứng xem kịch.
"Yes Sir!"
Bát Kỳ Quỷ miệng rộng ngoác ra, rồi đi lên, xách chân Tô Quan Vũ, đi về phía một cái cửa cổ bên cạnh.
Rầm!
Cửa lớn mở ra, bên ngoài lại là một khung cảnh khác. Không đợi bọn thiếu niên thiếu nữ kịp nhìn kỹ.
Ngay sau đó.
Bát Kỳ Quỷ đã ném Tô Quan Vũ vào bên trong sân công trường thành phố Đông Xuyên. Giống như ném xác chết vậy.
"Cái này... Cái này..."
Tô Khanh Hải sợ đến tái mặt, chỉ cảm thấy da đầu run lên.
"Tô Quan Vũ... Chẳng lẽ... cứ thế... bị ma đầu này... giết sao?"
Tô Linh Nhi cũng kinh hoàng trong lòng, lời nói không lưu loát. Ngay lúc này.
"Kế tiếp đến lượt ngươi, Tô Khanh Hải."
Theo một giọng nói âm u vang lên.
Giang Hiểu đối với đệ tử Tô gia đã từng cản đường mình, lộ ra nụ cười "thân mật", "Đến đây, ngoan nào, ngoan nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận