Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 766: Tiến về trước Berlin

Trong tòa thành cổ thời Trung Cổ ở Berlin.
Ánh lửa bập bùng soi rọi lên những tảng đá xám trắng, khiến chúng trở nên sáng bóng, chỉ có vài bóng mờ mỏng manh, giống như chiếc khăn che mặt của các thiếu nữ, mông lung và thần bí.
Lý Mỗ đang ngồi bệt trên mặt đất.
Sau khi hấp thụ hơn năm mươi bình Du Hồn Thủy Lộ, linh lực trong cơ thể hắn đã có thể điều tức vận chuyển, đồng thời hắn đang nắm trong tay một tấm thẻ gỗ, linh lực từ đó chảy ra chuyển hóa thành dòng nước ấm có khả năng chữa lành, thấm vào cơ thể để chữa trị vết thương.
Giang Hiểu thì nghiêng người dựa vào vách tường lạnh giá, đôi lông mày hơi nhíu lại thể hiện tâm trạng không mấy dễ chịu. Vừa trải qua cuộc trốn chạy khỏi trang viên Lam Hà suốt đêm, trên đường còn gặp phải quái vật và đủ loại khó khăn trắc trở, lúc này cậu cảm thấy như vừa chạy Ma-ra-tông mười kilomet, vô cùng mệt mỏi.
Sột soạt…ào ào…
Trong khoảnh khắc, bên trong tòa thành tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng lật sách.
Cô thiếu nữ thần bí tên "Bạch Sí" đang điềm tĩnh ngồi trong góc, trên đôi chân đặt một cuốn truyện màu nâu, đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng lật từng trang sách, khuôn mặt nhỏ nhắn được ánh lửa chiếu rọi trông vô cùng xinh đẹp. Thiếu nữ mặc một chiếc quần thun màu đen, là kiểu y phục dạ hội tiêu chuẩn của cung đình. Đường viền hoa của chiếc váy tầng tầng lớp lớp, bên hông có một đóa hoa tường vi màu đỏ sẫm cực lớn rất khác biệt, càng làm nổi bật vẻ đẹp của nàng. Mái tóc ngắn uốn xoăn vừa chấm tới vành tai, những sợi tóc uốn cong bao trùm lấy vành tai, trông rất đáng yêu, phần tóc mái được cắt ngang trán lại tạo thêm nét tinh nghịch.
Vẻ bề ngoài trông giống như một nữ sinh trung học.
Nhưng, đây là phương Tây đã bị vực sâu ăn mòn ngày nay, vực sâu quái vật vô số, mà đối phương lại một mình sinh sống ở đây ba tháng rồi...
Giang Hiểu có vẻ như không để ý, nhưng thực chất ánh mắt đã có chủ ý rơi vào cuốn truyện màu nâu trong tay thiếu nữ, trong ánh lửa chập chờn, cậu nhìn thấy vài dòng chữ.
Tiểu thuyết ngôi thứ nhất?
Giang Hiểu để ý mấy đoạn, nhưng cũng không có gì đáng chú ý, giống như hầu hết những tiểu thuyết bình thường khác.
Không phải là loại thiên thư huyền diệu khó giải thích, cũng không phải loại sách da dê như Trần lão bản có trong tay...
Ngay lúc này——
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Bạch Sí bỗng nhiên chớp đôi mắt sáng, nhìn về phía Giang Hiểu.
"Cái gì mà ta nhìn ngươi? Rõ ràng là ngươi đang nhìn ta mới đúng."
Giang Hiểu nói, "Nếu không sao ngươi biết ta đang nhìn ngươi?"
". . . Thật thú vị."
Nghe vậy, Bạch Sí cười một tiếng, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
"Không hiểu thấu."
Khóe mắt Giang Hiểu giật giật, sau đó nhìn về phía Lý Mỗ. Vị cung chủ Thiên Cơ Cung này không giống cậu, sau khi hấp thụ Du Hồn Thủy Lộ liền có thể chuyển hóa thành thực lực. Vĩnh hằng Linh Hải có lẽ đang ở thời khắc mấu chốt đột phá bát trọng, cần duy nhất một lượng linh khí đủ lớn mới có thể thức tỉnh. Nhưng lần trước động tĩnh Vương gia Thiên Trì lớn như vậy cũng chỉ bất quá là đột phá thất trọng, bát trọng cần thiết lượng linh khí chắc chắn còn nhiều hơn nữa....
Nghĩ vậy, ánh mắt Giang Hiểu không khỏi ảm đạm xuống.
Ngay lúc này——
Lý Mỗ cũng vừa mở mắt ra, lập tức đã thấy Giang Hiểu đang "oán trách" nhìn mình.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Lý Mỗ cũng hỏi câu tương tự.
"Nhìn ngươi thì sao?"
Giang Hiểu tức giận trả lời, "Ta tỉnh rồi, tùy tiện nhìn một chút cũng không được sao?"
"Tiếp theo làm sao bây giờ? Ta đề nghị tìm kiếm thêm Du Hồn Thủy Lộ."
Lý Mỗ cũng đã quen, chuyển đề tài nói, "Hoặc là ta hấp thụ, sau đó mang ngươi quay trở lại Hoa quốc; hoặc là ngươi thử hấp thụ, dùng không gian năng lực kia trực tiếp quay về cũng được."
Giang Hiểu thở dài, "Cũng chỉ có cách này thôi."
Ngay lúc này——
"Ta biết một chỗ."
Bạch Sí đột nhiên khép cuốn truyện màu nâu lại, cũng nhìn về phía Giang Hiểu và Lý Mỗ, "Tổng bộ Hiệp hội Ngự Linh Sư châu Âu ở Berlin, ta trước kia đã từng làm việc ở đó, biết một nhà kho lưu trữ các loại tài nguyên của Ngự Linh Sư."
"Ý của ngươi là gì?"
Lý Mỗ lập tức mở miệng hỏi.
Bạch Sí khó hiểu nói, "Chẳng lẽ các ngươi không cần Du Hồn Thủy Lộ sao? Hiện tại phương Tây không có linh khí, Ngự Linh Sư chúng ta ngoài việc dựa vào Du Hồn Thủy Lộ để khôi phục linh lực thì không còn cách nào khác."
"Ngươi thật sự không biết chúng ta là ai?"
Sau một khắc, Lý Mỗ nhìn chằm chằm khuôn mặt của thiếu nữ, muốn xem đối phương có đang ngụy trang hay không.
"Ngươi tên là Lý Tử, Ngự Linh Sư của Thiên Cơ Cung."
Bạch Sí nghĩ ngợi một lát rồi nói, "Còn về người tên Bản Đạm kia, ta không rõ lắm. Sao lúc thì hắn là người Thiên Tướng lúc lại là người Nghê Hồng Quốc, sau đó lại nói là cái gì Bắc Minh Quỷ..."
Lông mày Lý Mỗ nhíu chặt hơn một chút, rõ ràng không phát hiện ra chút dị thường nào.
"Ta chính là người Thiên Tướng."
Bên kia, ngữ khí của Giang Hiểu cũng không có gì bất thường, "Trước đây chỉ là cảm thấy ngươi có chút kỳ lạ, rõ ràng ngay cả ta mà cũng không nhận ra, cố ý muốn lừa gạt ngươi."
"Ta đã nói ta ở Hoa quốc không lâu mà."
Bạch Sí lập tức nói, "Áp lực cạnh tranh của Ngự Linh Sư Hoa quốc quá lớn, ta đã đến phương Tây, trước kia cũng từng làm việc ở tổng bộ Ngự Linh Sư Berlin một thời gian."
"Ờ, nếu các ngươi vẫn không tin thì chờ đến Berlin, còn có địa điểm làm việc của ta và giấy chứng nhận các loại."
Dứt lời.
Lý Mỗ không khỏi có chút hoang mang, chẳng lẽ thật sự là mình đã nghĩ nhiều?
"Berlin ở Đức, khoảng cách nơi này không sai biệt lắm. . ."
Bên kia, Giang Hiểu mở bản đồ ra xem một lát, "Hơn một ngàn kilomet sao?"
Không tính là quá xa.
Nếu là Ngự Linh Sư thất trọng, không quá một tiếng là có thể tới, cho dù là người bình thường, lái xe cũng chỉ mất mười tiếng.
Điều khiến Giang Hiểu hơi lo lắng chính là, có lẽ thành phố đó không giống như Carcassonne, mà là nơi quái vật vực sâu hoành hành hung hăng nhất. Thậm chí giờ phút này ở phương Tây còn có boss cấp Quỷ Thần Phụ loại này. Nhưng đồng thời, với tư cách là tổng bộ Ngự Linh Sư phương Tây, Berlin có lẽ có đủ Du Hồn Thủy Lộ có thể cung cấp cho Lý Mỗ hoặc cậu để khôi phục.
"Được, chúng ta ngày mai sẽ lên đường đến Berlin."
Cuối cùng, Giang Hiểu gật đầu đồng ý, trong lòng biết thời gian cấp bách, không thể dừng lại ở phương Tây quá lâu.
Lý Mỗ liền nhìn Giang Hiểu, ánh mắt ngầm hiểu ý, cũng không rõ đó có phải là một đề nghị hay không.
"Không sao."
Giang Hiểu lắc đầu, nói, "Thật ra ta cũng tò mò xem rốt cuộc đối phương có lai lịch như thế nào."
"Vạn nhất cô ta là Sứ Giả vực sâu thì sao?"
Lý Mỗ nói, "Cô ta bây giờ sở dĩ chưa động thủ, chỉ sợ là kiêng kỵ ta có thể trong thời gian ngắn tiến vào cửu trọng. Nhưng nếu đã đến Berlin, một khi thật sự lâm vào thủy triều quái vật vô tận. . ."
"Lý Tử, ngươi lúc nào cũng thích gài người khác vào bẫy, sao lại cứ muốn người khác giống ngươi vậy?"
Giang Hiểu bỗng nhiên kinh ngạc nhìn Lý Mỗ, "Cái con ngốc đó chẳng phải đều đã giải thích lai lịch của nàng rồi sao?"
"Ngươi thật sự tin sao?"
Lý Mỗ kinh hãi, rốt cuộc đối phương đang nghĩ gì?
"Không đơn giản như vậy. Nếu đối phương thật sự muốn hãm hại chúng ta, chỉ sợ ngươi và ta đã sớm chết."
Thấy vậy, Giang Hiểu lúc này mới hơi chút nghiêm túc hơn một chút, nói, "Đối phương tám chín phần mười là nhắm vào ta mà đến, tạm thời còn chưa rõ mục đích. Bất quá rồi sẽ rõ thôi, ở chung lâu rồi, sẽ moi ra được sự thật thôi. Chỉ là con nhỏ này rất có thể giả ngốc, hơi đau đầu."
"Rồi sẽ rõ? Ở chung lâu?"
Lý Mỗ có chút hiểu ý của Giang Hiểu, nói, "Quá nguy hiểm, ngươi như vậy không khác gì đang chơi đùa với lửa."
"Sao ngươi biết hồi bé ta thích chơi lửa?"
Giang Hiểu cười đáp trả một câu, sau đó không tiếp tục nói chuyện nữa.
Thực tế, đối với cô thiếu nữ thần bí tự xưng là Bạch Sí này, trong lòng Giang Hiểu, há có thể không nghĩ đến những khả năng sau: Chẳng lẽ là tên tiện nghi phụ thân của cậu phái ra sứ giả? Mục đích dùng cách này để quan sát cậu? Hay là nói, là sứ giả của vị chúa tể sau lưng Trần lão bản? Cùng lắm, chỉ là một cô bé bình thường. . .
"Có chút mệt rồi~"
Ngay lúc này, Bạch Sí ngáp một cái, buồn ngủ díu cả mắt, nói với Giang Hiểu một câu, "Bản Đạm, ta ngủ trước đây, không được phép bỏ đi đấy nhé."
"Ừm."
Giang Hiểu đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.
Bên kia.
Lý Mỗ nhìn Giang Hiểu một chút, sau đó lại nhìn Bạch Sí đang từ từ chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên cảm thấy hai người này có chút đáng sợ. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận