Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 296: Sự thật

Chương 296: Sự Thật
Tiếp theo một thời gian ngắn, Giang Hiểu cũng không đến hiệp hội Ngự Linh Sư để xác nhận nhiệm vụ.
Dù trước đây mình quả thực đã chém giết con Xao Môn Quỷ bất hạnh cấp, nhưng bản thể sức mạnh của Xao Môn Quỷ thực ra không cao, chỉ có năng lực tương đối đặc biệt mà thôi.
Mặt khác, 【 Minh sát 】 sở dĩ có thể đánh trúng đối phương cũng không thể tách rời khỏi sự trợ giúp của Hứa Uyển lúc ấy.
Nói thật sự muốn chống lại phần lớn quỷ vật bất hạnh cấp, vẫn phải là đề thăng lên Ngự Linh Sư ngũ trọng!
Một mặt ở nhà hấp thu linh khí trong Du Hồn Thủy Lộ, mặt khác thì đến khu Nhạn Điền hấp thụ quỷ khí, không ngừng tăng cường uy lực của 【 Minh sát 】.
Hai điểm tạo thành một cuộc sống đơn giản (*cơ bản) lặp đi lặp lại.
"Ta đây xem như Ngự Linh Sư cùng quỷ kết hợp sao?"
Giang Hiểu không khỏi tự giễu một chút.
Ngoài ra, Lâm Tinh Hà còn đặc biệt hỏi thăm mình vì sao không đến hiệp hội Ngự Linh Sư.
Giang Hiểu thật sự là bị làm cho phiền phức, bèn thuận miệng nói một câu: "Hồn châu Xao Môn Quỷ bị ta làm mất rồi."
Điều khiến hắn không ngờ là, Lâm Tinh Hà không hề nói về chuyện Xao Môn Quỷ, mà chuyển sang bảo mình phải chú ý an toàn.
Điều này khiến Giang Hiểu có một hồi sởn cả gai ốc.
Gần đến hoàng hôn.
Giang Hiểu thu hồi hắc nhận, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ về phía cảng Nhạn Điền.
Trời xanh mây trắng, tất cả vẫn như thường.
"Sao cảm giác quỷ khí gần đây nồng đậm hơn một chút?"
Giang Hiểu tự nói một câu, cũng không nghĩ nhiều, quay người đẩy cánh cửa sắt kia, sau một khắc liền trở về đến trong nhà.
Ngay sau khi Giang Hiểu rời đi không lâu, một chiếc tàu chở khách cực lớn chậm rãi chạy nhanh về phía bến tàu.
Vút —–
Trong thoáng chốc, mấy Ngự Linh Sư đã cực kỳ nhanh chóng chạy ra đón chào, xếp thành một hàng.
Vì Man Hoang quỷ vực tồn tại, việc trên các thuyền du ngoạn trên đại dương bao la xảy ra các sự kiện linh dị là điều không thể thiếu...
Boong tàu đồng loạt hạ xuống.
Mọi người lập tức nắm chặt Linh Khí bổn mạng trong tay, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đón địch.
Đúng lúc này —
Một thân ảnh thon dài mạnh mẽ rắn rỏi quay lưng về phía ánh mặt trời, tạo ra một bóng mờ lớn xiên xẹo.
"Ồ? Đây là nghi thức hoan nghênh chuẩn bị cho ta sao?"
Cùng với thanh âm có vẻ hơi ngả ngớn.
Mọi người kinh hãi phát hiện thân ảnh kia đột nhiên biến mất một cách vô cớ!
"Một đám mắt mù ngu xuẩn! Có bổn thiếu gia ở đây, nào có loại yêu ma quỷ quái nào dám gây rối?"
Đột nhiên, một thanh niên mày kiếm mắt sáng áo lam chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau lưng mọi người.
"Ngươi là ai!? Vì sao không chịu kiểm tra..."
Một người đàn ông râu quai nón tráng niên đang định mở miệng chất vấn.
Bên cạnh, một vị Ngự Linh Sư có tuổi hơn lập tức nắm lấy tay của hắn, nhỏ giọng nói, "Đây là Tô thiếu gia!"
Lời vừa nói ra.
Sắc mặt của người kia liền đột nhiên thay đổi, lập tức cúi đầu nói: "Xin lỗi."
Thanh niên áo lam khinh thường cười lạnh, sau đó phẩy tay áo, quay người nhìn về phía cảnh thành phố xa xa, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉa mai, "Giang Hiểu? Để ta xem xem kẻ thấp kém bại hoại như ngươi rốt cuộc vì sao lại làm gia gia tức giận đến vậy!"
"Khả năng của Xao Môn Quỷ thật sự rất thoải mái."
Nằm trên giường, Giang Hiểu không kìm được mà tán thưởng vài tiếng.
Ai có thể nghĩ được, bản thân mình trước một khắc vẫn còn ở khu Nhạn Điền cách đây hơn năm mươi km?
Đinh linh linh ~
Đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Giang Hiểu khó hiểu cầm lên xem, lập tức sắc mặt đen lại.
Sao lại là tên Lâm Tinh Hà kia?
Vừa mới kết nối được.
"Giang Hiểu, ăn cơm chưa?"
Có cảm giác như đối phương đây là còn muốn hỏi mấy câu chuyện vặt trong nhà?
Giang Hiểu tức giận nói: "Lâm tiền bối, có việc nói thẳng đi, có được không?"
Lâm Tinh Hà cười khẩy vài tiếng, "Ta đây không phải lo lắng cho ngươi sao?"
Nghe vậy, trên trán Giang Hiểu rậm rạp toàn là hắc tuyến.
Cũng may là.
Lâm Tinh Hà không nói nhảm quá lâu, rất nhanh đã cắt vào chủ đề chính: "Vừa rồi Tô Đào từ Man Hoang quỷ vực mang về một tin tức cực kỳ quan trọng, đó là trong chỗ sâu của Man Hoang Quỷ Vực có một nguyên quỷ sắp được sinh ra."
Lập tức, ánh mắt Giang Hiểu khẽ biến, "Đây là ý gì?"
"Ở khu Nhạn Điền từng xuất hiện một con tình quỷ, lúc đó con tình quỷ kia tỏ ra khá đặc thù, chúng ta hoài nghi nó có khả năng tiến hóa thành nguyên quỷ, chỉ tiếc là sau đó nó đã trốn vào trong Man Hoang Quỷ Vực."
Lâm Tinh Hà nói: "Những năm gần đây này, chúng ta vẫn luôn theo dõi tình hình bên trong Man Hoang Quỷ Vực, hôm nay đối phương quả nhiên sắp tiến hóa thành nguyên quỷ."
Lời vừa dứt.
Giang Hiểu cơ bản cũng đã hiểu được đại khái ý tứ, nói: "Vậy nên?"
"Khụ ~"
Lâm Tinh Hà ho nhẹ một tiếng: "Cấp trên ban hành một nhiệm vụ đóng, chuẩn bị tiến đến Man Hoang Quỷ Vực bắt con tình quỷ đó về! Giang Hiểu, ta hy vọng ngươi có thể đi cùng chúng ta."
"Hả?"
Giang Hiểu kinh ngạc.
Tiến vào Man Hoang Quỷ Vực bắt một con quỷ vật sắp tiến hóa thành nguyên quỷ, loại sự tình này thấy thế nào cũng không hợp với một Ngự Linh Sư tứ trọng như mình mà?
"Bình thường mà nói, mấy con nguyên quỷ khác trong Man Hoang Quỷ Vực chắc sẽ không ra tay với chúng ta, dù sao quỷ vật cũng không có logic. Ngoài ra, ta và một vị thất trọng Ngự Linh Sư khác cũng sẽ đi cùng nhau."
Lâm Tinh Hà cũng biết Giang Hiểu đang lo lắng cái gì, nói: "Không chỉ có mình ngươi mà còn có mấy đội Ngự Linh Sư khác nữa sẽ cùng tham gia. Dù sao ngoài khả năng xuất hiện nguyên quỷ, bên trong Man Hoang Quỷ Vực không chừng sẽ xuất hiện các quỷ vật bất hạnh cấp, tai họa cấp khác nữa..."
Ý của Lâm Tinh Hà ở đây cũng rất rõ ràng.
Tóm lại chính là muốn mang tiểu Thủ Tịch ngươi cùng đi kiếm ít chác!
Hai vị Ngự Linh Sư thất trọng sẽ hộ tống ngươi, cho ngươi an tâm mà can đảm đi đánh quái cả hành trình!
Thế này thì, chắc đại ca không còn gì để nói chứ?
Lâm Tinh Hà thích thú nghĩ.
"Không phải nói trong Man Hoang quỷ vực còn có hai con huyền quỷ sao?"
Giang Hiểu hỏi thêm một câu.
Lâm Tinh Hà nói: "Hai con huyền quỷ kia lần trước bị Bạch Trạch và đại ca ta là Long Thủ liên thủ đánh cho nửa phế, hồn thể bổn mạng thiếu chút nữa là nổ tung, lúc này chắc vẫn còn đang trong thời gian dưỡng thương."
Nghe vậy, Giang Hiểu hơi giật mình.
Xem ra.
Chuyến đi đến Man Hoang quỷ vực có vẻ không có vấn đề quá lớn?
Hơn nữa 【 Cấm thuật Chi Môn 】 lại là năng lực biến thái nhất...
Lập tức, Giang Hiểu liền đồng ý.
"Đi, cứ quyết định vậy đi, ta sẽ lên báo cho ngươi."
Lâm Tinh Hà lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chợt sững sờ, phát hiện không đúng.
Loại chuyện này không phải đáng lẽ đối phương nên chủ động sao?
Đột nhiên, Lâm Tinh Hà lại nhớ ra chuyện gì: "Đúng rồi, Tô Thanh vừa rồi đã đến Dương Thành, tìm ta hỏi địa chỉ của ngươi, chắc là muốn gặp ngươi một mặt..."
Cúp điện thoại.
Nhớ lại câu nói cuối cùng của đối phương, Giang Hiểu rơi vào trầm tư: "Tô Thanh? Hắn tìm mình là có chuyện gì?"
Đối với mấy người cậu chú bên ngoài của Tô gia, trong lòng Giang Hiểu không hề có chút thiện cảm nào.
Nhưng đối phương đã muốn tới thì mình cũng không ngăn cản được.
Lúc Giang Hiểu chuẩn bị đi ra ngoài đổ rác thì lại bắt gặp cô con gái chủ nhà vừa đi học về.
"Mộ Dung Hiểu?"
Hoa Vũ Nhu vừa nhìn thấy mình rõ ràng cũng kinh ngạc một chút, "Mấy ngày nay cậu đi đâu thế? Sao cứ thấy xuất quỷ nhập thần vậy?"
Giang Hiểu nghĩ thầm mình vừa mở cửa đã ra đến cảng Nhạn Điền rồi, chắc chắn là cô không thấy được mình rồi.
Qua loa nói vài câu.
Bây giờ mình cũng không có tâm tư trò chuyện với cô nữ sinh cấp 3 bình thường này.
Nhưng Hoa Vũ Nhu có vẻ rất có hứng thú nói chuyện.
Hoa Vũ Nhu khẽ cắn môi dưới, do dự nói: "Mộ Dung Hiểu, bạn học tớ mới mở một quán cà phê, cần tuyển một nhân viên thu ngân, nếu cậu..."
"Hả?"
Giang Hiểu kinh ngạc: "Không ngờ là trong lòng cậu tôi thực sự là một người thất nghiệp sao?"
Mình cũng là một tiểu Thủ Tịch oai phong lẫm liệt đó nha!
Cho dù cô không biết thân phận của mình, nhưng qua những gì tôi thể hiện ngày thường, chẳng lẽ lại tệ đến thế sao?
Ta đây Giang Hiểu khó được lắm mới nói vài lời nói thật mà thôi, có dễ dàng đâu?
"Tránh ra, tránh ra."
Tâm trạng Giang Hiểu vô cùng tồi tệ, khoát tay nói: "Bây giờ tôi còn phải gặp một người, không rảnh nói chuyện với cậu."
"Cậu nói trước đó cậu có mấy ông chú Ngự Linh Sư bát trọng, sau còn nói tối đến ra ngoài chém giết quỷ vật bất hạnh cấp, cậu có thấy những lời này có thật không?"
Hoa Vũ Nhu lại có vẻ hơi quá mức quan tâm Giang Hiểu, chân thành nói: "Mộ Dung Hiểu! Xin cậu đối diện với sự thật đi có được không?"
Đúng lúc này.
Một giọng nói dịu dàng như gió xuân bỗng nhiên vang lên từ phía sau: "Ta, chính là sự thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận