Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 866: Bắc Đô kết thúc

Chương 866: Bắc Đô kết thúc, Thiên Cơ núi.
Vùng núi phía đông nam, trong một tiểu viện.
Một lão nhân cao lớn, mặc áo xám mộc mạc, đặt mảnh gỗ bài tàn phá cuối cùng lên bàn.
Nhìn vào có thể thấy.
Từng tấm linh vị Tô gia với mức độ tổn hại khác nhau được xếp đặt chỉnh tề, ánh nến chiếu vào, không khí hết sức trang nghiêm và long trọng.
"Bá——"
Một đôi tay ngọc thon thả cắm thẳng hàng nén hương vào lư hương.
Ngay sau đó.
Tô Tô chắp tay trước ngực, khép mắt, thành kính cúi đầu bái ba lần.
"Hai mươi ba... Vốn là một trăm ba mươi tư..."
Tô Nhược Uyên đã hoàn toàn biến thành dáng vẻ của một ông lão già nua nặng nề, giọng điệu cũng lộ vẻ già yếu, "Linh vị của Cao tổ phụ cũng không có... Tất cả đều mất hết rồi..."
Hiện tại đã năm ngày trôi qua kể từ trận chiến ở Bắc Đô.
Mỗi lần đêm khuya, ông lão hay thường xuyên mơ thấy mình ở trong đống đổ nát kia, không ngừng tìm kiếm những linh vị của liệt tổ liệt tông Tô gia.
Trong mơ lúc tìm được linh vị thì kích động, nhưng khi tỉnh giấc lại thấy tất cả đều trống rỗng, một mình cô độc, giãy giụa không thôi.
Nhất là thường xuyên còn mơ thấy đứa bé Tô Thanh kia.
"Người vẫn còn là tốt rồi."
Tô Tô mấp máy môi, khẽ giọng trấn an nói, "Cha, mấy ngày nay ở trên Thiên Cơ núi có thích ứng không?"
"Tốt, tốt, mọi chuyện đều tốt, câu hỏi này con đã hỏi mấy chục lần rồi."
Tô Nhược Uyên có chút bất đắc dĩ nói, "Không còn chuyện gì khác, con cứ đi lo việc của mình đi."
"Cha bảo trọng thân thể, con ngày mai lại đến."
Tô Tô khom người, rồi nhẹ nhàng bước đi, khi rời phòng vẫn nhẹ nhàng khép cửa lại.
Trong núi Thiên Cơ vận chuyển một đại trận 【Tinh Hải】.
Trong trời đất tràn ngập ánh huỳnh quang thuần trắng, đi lại trong đó, giống như đang ở trong Tinh Hải mênh mông, hoặc như bí cảnh của tinh linh, cảnh tượng có thể nói là tuyệt mỹ.
Rời khỏi tiểu viện chỉ có một mình Tô Nhược Uyên.
Tô Tô có sống mũi cao, dù che một chiếc khăn mỏng, che khuất ngũ quan tinh xảo động lòng người, nhưng đôi mắt như thu thủy lại lộ ra vẻ dịu dàng yểu điệu, mái tóc dài màu bạc như tuyết làm nổi bật lên khí chất thanh hàn.
Không còn khoác bộ bạch bào trang nghiêm của Thiên Cơ cung, bớt đi chút lạnh lùng của Thủ Tịch Thiên Cơ cung, một bộ sa y trắng thuần lại tôn lên tư thái ưu mỹ như dương liễu, như một nàng tiên Quảng Hàn hạ phàm, quả thực là dùng thu thủy làm cốt cách.
Cách đó không xa.
Cửu Linh như một khúc gỗ ngạc nhiên đến ngây người.
"Khục..."
Cửu Linh ho nhẹ một tiếng, rồi hướng về phía tiểu viện kia bước đến, tiện đường cố tình chào hỏi Tô Tô.
"Ừm."
Tô Tô khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp biến mất tại chỗ.
"Sao vẫn không có chút thay đổi nào vậy?"
Cửu Linh cảm thấy đối phương dường như vẫn như trước kia, nhưng cũng không nản lòng, rất nhanh liền đẩy cửa bước vào.
Giờ phút này.
Tô Nhược Uyên đang ngồi trong sân, đôi bàn tay lớn gân guốc đang khắc một khúc gỗ, nhìn hình dạng là đang chuẩn bị khắc mộc bài.
"Lâm Nghĩa Bình?"
Thấy Cửu Linh bước đến, Tô Nhược Uyên dừng động tác, không rõ hậu sinh nhà Lâm này đến đây làm gì.
"Tô lão gia tử tối qua ngủ có ngon không?"
Cửu Linh nhìn xung quanh, nói, "Đồ ăn hợp khẩu vị không? Có cần người chăm sóc không? Sao tôi thấy phòng không có ai quét dọn vậy?"
Hàng loạt các câu hỏi...
Tâm tình Tô Nhược Uyên dần trở nên không tốt, tức giận nói, "Không cần, đi mau đi, đừng làm phiền lão phu."
"Vậy... thì."
Cửu Linh ngượng ngùng cười nói, "Tôi thấy lão gia tử ngày thường một mình ở có phải có chút cô đơn không? Sao mỗi ngày lại bắt đầu điêu khắc mộc đầu vậy?"
"..."
Sắc mặt Tô Nhược Uyên càng ngày càng đen, "Bành" một tiếng vứt khúc gỗ trong tay đi.
Cửu Linh chỉ thấy khó hiểu.
Bản thân chỉ muốn tìm lý do, nói chuyện vu vơ cho nhiều chuyện lên, tốt nhất có thể kéo gần quan hệ, dù sao Tô Tô sẽ động lòng...
Nhưng tính tình lão già này sao mà khó ưa vậy?
"Cút nhanh lên."
Tô Nhược Uyên cũng không thèm che giấu thái độ đối với tiểu tử Lâm gia này.
Thật sự là mình vừa đến núi Thiên Cơ năm ngày, đối phương đã đến những năm lần, ngày nào cũng đến làm phiền một lần, mỗi lần đều nói nhảm nhí không biết cái gì!
"Ngày mai ta lại đến."
Cửu Linh gắng gượng nói, thầm nghĩ dù sao đối phương trước kia cũng là gia chủ Tô gia mấy chục năm, nhịn là được.
Bên kia.
Tô Nhược Uyên lại bị những lời này kích thích.
May mà việc khắc mộc đầu ngược lại có thể giúp giải tỏa tâm tình và thời gian...
Chẳng được bao lâu——
"... Gia gia."
Tô Hàn cũng đến tiểu viện này.
Bàn tay lớn của Tô Nhược Uyên lập tức run lên.
Trong lúc cố gắng chịu đựng, Tô Hàn chỉ ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt, suốt cả quá trình không nói một lời.
"Ta..."
Tô Nhược Uyên thế nào cũng không khắc được mộc đầu nữa rồi, "Hàn Nhi, rốt cuộc cháu đang làm trò gì vậy? Năm ngày này cháu đã đến đây mười lăm lần rồi, trên núi Thiên Cơ hôm nay có hơn mười vạn người, lẽ nào Lý Mỗ không giao việc gì cho cháu sao?"
"Xử lý xong rồi."
Tô Hàn trả lời rất ngắn gọn.
Sau đó...
Cậu ta lại không nói gì nữa, vẫn tiếp tục nhìn Tô Nhược Uyên, giống như một cái máy.
Tâm tình Tô Nhược Uyên cũng phức tạp đến cực điểm.
Vốn ở khu nhà cũ Tô gia một tuần cũng không thấy mấy người, nhưng đến núi Thiên Cơ này...
Trời ạ!
Một ngày nhìn thấy cả chục người khác nhau!
Người này vừa đi, người kia lại tới, chẳng có chút thời gian nghỉ ngơi nào cả.
Điều khiến Tô Nhược Uyên muốn chết hơn nữa là, ông làm sao có thể không hiểu được tâm tư của những người này chứ?
"Tô Hàn."
Tô Nhược Uyên cố nén lửa giận, nói, "Cháu có thể đừng ngày nào cũng đến nhìn ta không?"
Nghe vậy, Tô Hàn trầm mặc một lát, rồi đứng dậy.
Trước khi đi.
Tô Hàn cũng giống như Cửu Linh, để lại một câu, "Gia gia, ông nghỉ ngơi đi, ngày mai cháu lại đến."
"..."
Tô Nhược Uyên chỉ cảm thấy thời gian ở đây còn hơn là tra tấn ở Bắc Đô.
Tính ông vốn háo thắng, đừng nói đã hơn tám mươi tuổi, cho dù là hơn một trăm tám mươi tuổi, cái mặt mũi đó cũng phải hơn tất cả mọi người.
Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Đại ca..."
Ngay sau đó, Tô Nhược Vân cẩn thận mở miệng, "Tô Quan Vũ gần đây chuẩn bị cùng một nữ tử nhà Lâm..."
"Ta đã không phải là gia chủ Tô gia rồi!"
Tô Nhược Uyên không nhịn được nữa, gầm lên như một con sư tử, "Mấy việc vụn vặt nhỏ nhặt như vậy cũng đừng có đến làm phiền ta nữa!?"
"Có thể để cho ta yên tĩnh một mình được không hả!!!"
Lúc trước mình không nên bị cái tiểu tử thối kia cưỡng ép kéo đến núi Thiên Cơ, bây giờ thì như cái viện dưỡng lão, ngày nào cũng khó ở hết cả.
Một lão già yếu ớt đáng thương trong mắt người ngoài.
"Ai ~"
Cuối cùng, Tô Nhược Uyên thở dài phức tạp đến cực điểm, lại một lần nữa nhặt lên khúc gỗ.
Bàn tay lớn đầy nếp nhăn cẩn thận khắc linh vị tổ tiên Tô gia.
...
...
Ven sông Vị.
Trong một đạo quán tên là Ngọc Hư Cung.
"Tô đại nhân!"
"Tô đại nhân!"
"Tô đại nhân!"
Đại sư huynh Lý Cương, Lâm Đông Đông, Triệu Mộng Oánh đồng thanh gọi.
"Ừm."
Hôm nay Tô Tô không phải là cung chủ Ngọc Hư Cung, cũng không phải là Thủ Tịch Thiên Cơ cung, xưng hô Tô đại nhân lại phù hợp.
Trong khoảng thời gian này cũng không có đại sự gì.
Về đủ chuyện ở Bắc Đô, những sự việc liên quan đến Tô gia, Giang Hiểu tự nhiên sẽ không nói cho Tô Tô, biểu hiện ra bên ngoài ngoài việc bảy cường giả vực sâu hàng lâm sau đó bị Bắc Minh quỷ giết hết ra, tất cả đều yên bình.
Về phần Lý Mỗ?
Tô Bạch cũng không làm khó dễ người bạn cũ này, mặc kệ hắn rời đi, mình thì cần một khoảng thời gian nghiên cứu mảnh vỡ Quy Tắc Châu.
Chỉ là khó tránh khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Dù sao cho dù là một kẻ điên cũng hi vọng được lý giải, cũng mong có người có thể đứng về phía mình.
Có điều rất rõ ràng, với những người như Lý Mỗ, đối với Tô Bạch hiện tại chỉ có chán ghét và khinh thường!
Đây đều là lời nói với người xa lạ tạm thời không đề cập tới.
"Tiểu Thiền?"
Trong Ngọc Hư Cung, Tô Tô bỗng không thấy bóng dáng cô thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa siêng năng tu luyện ngày nào, liền hỏi một câu.
"Tiểu sư muội..."
Tam sư tỷ Triệu Mộng Oánh ngập ngừng nói, "Sáng sớm hôm nay đã bị Giang Hiểu dẫn đến Minh phủ, nói là chuẩn bị gặp Mộng Yểm Quỷ kia mà."
"Mấy ngày nữa e là còn dẫn nữ quỷ đó đến Thiên Cơ cung của chúng ta nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận