Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 81: Lệ Quỷ đại quân

Chương 81: Lệ Quỷ đại quân. . . . .Bá! Bá! Bá! Ba đạo hồ quang màu tím xé toạc đám quỷ đất vàng đang ào ạt tiến đến, tạo thành một vệt nứt trước mắt. Giang Hiểu mặc 【 Hắc Khải 】 lúc này tựa như một Chiến Sĩ thép máu, chưa từng có tiền lệ xông lên phía trước. Gai trên khuỷu tay hắc giáp không ngừng xé rách những thân thể yếu ớt của lũ quỷ, nhưng mặc cho chúng có bị t·ổn th·ươn·g thảm hại đến đâu, bọn quỷ vẫn hung hãn không sợ c·hết, không ngừng dùng hàm răng vàng đục cắn xé hắc giáp."Cút đi!" Giang Hiểu mạnh mẽ mở 【 Gông Xiềng 】, ấn ký ngọn lửa giữa hai lông mày "Bá" bùng cháy. Trong chốc lát, đám quỷ đất vàng trong phạm vi 10m xung quanh bị đè chặt xuống đất. Linh lực nhanh chóng tiêu hao, Giang Hiểu vô cùng lo lắng."Khương Vũ bọn họ chỉ là Ngự Linh Sư tam trọng bình thường, đối mặt với triều quỷ thế này, e rằng không trụ được lâu. . ." Vừa nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Giang Hiểu càng thêm nóng vội. Nhưng nơi này không chỉ có loại quỷ cấp thấp như quỷ đất vàng. . . Đột nhiên —— Mặt đất dưới chân Giang Hiểu hóa thành vũng lầy, giống như nơi vừa trải qua mưa to hơn mười ngày. Tuy rằng sự biến đổi này không làm Giang Hiểu ngã xuống, nhưng tốc độ của hắn đã chậm đi đáng kể. "Thật phiền!" Các loại năng lực khi được Ngự Linh Sư sử dụng, tự nhiên là món quà tốt đẹp nhất của thượng đế. Nhưng khi chúng được lũ quỷ sở hữu, ngược lại trở thành mối nguy lớn nhất cho nhân loại! Bỗng nhiên, trong lòng Giang Hiểu lóe lên một tia linh quang. Ngay lập tức. Sương trắng nồng đậm tự dưng bốc lên. Giang Hiểu dung nhập vào sương mù, lập tức giống như biến mất khỏi thế giới này. Những quỷ cấp thấp này chỉ có thể dựa vào dao động linh lực trong không khí để phán đoán vị trí của người sống. "Mấy thứ ngu xuẩn." Khóe miệng Giang Hiểu nhếch lên một độ cong khinh thường, thu hồi 【 Hắc Khải 】, dựa vào lực lượng bản thân, một đường chạy như điên. Cho dù không còn linh lực, nhưng thân thể sánh được với quỷ cấp Hồng, Giang Hiểu còn nhanh hơn trước rất nhiều. Mà những con quỷ đất vàng kia cũng hiểu rõ, người sống kia chắc chắn đang trốn trong màn sương mù trắng này, thế là chúng ào ào đi theo sau, cùng nhau di chuyển về phía mộ thất thứ hai. Trên đường đi, liên tục có thêm quỷ mới nhập vào, hình thành một đạo quân Lệ Quỷ quy mô lớn. "Nằm rãnh! Các ngươi TM (con mụ nó) khát khao vậy sao?" Giang Hiểu quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho hai chân nhũn ra. Không đếm hết có bao nhiêu Lệ Quỷ, trong đó thậm chí còn có mấy con quỷ thắt cổ và các quỷ cấp Hồng khác. . . Nếu người thường nhìn thấy cảnh này, e rằng đã nhắm mắt xuôi tay, chờ kiếp sau đầu thai. Không còn cách nào. Hôm nay Thương Nguyên Quỷ Vực bị Thiên Cơ Cung nhận thầu, mộ thất thứ ba chỉ có một mình Giang Hiểu là người sống. Hết lần này tới lần khác hắn còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên thu hút phần lớn quỷ còn lại. Cuối cùng, chẳng bao lâu sau Giang Hiểu liền thấy phiến thanh đồng đại môn ngăn cách mộ thất thứ ba và mộ thất thứ hai. Tăng thêm tốc độ dưới chân, Giang Hiểu nghiến răng mạnh mẽ lao vào. Vào được mộ thất thứ hai, Giang Hiểu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tay phải quỷ hóa chậm rãi khôi phục bình thường. "Chắc là không đuổi theo nữa đâu. . ." Hắn quay đầu nhìn lại, tự nói. Bên trong Thương Nguyên Quỷ Vực có tất cả mười mộ thất, thông thường thì lũ quỷ sẽ không sang các mộ thất khác. Thế nhưng, còn chưa kịp vui mừng được bao lâu. Một khắc sau. . ."Rống. . .""Ta đói quá ah. . .""Tiểu ca ca ~ đừng chạy mà ~ " Từng âm thanh quỷ trầm âm vang lên từ phía sau. Đồng thời, một luồng âm khí giống như địa ngục Hoàng Tuyền không ngừng trào tới, áp sát lại. Giang Hiểu há hốc mồm, "Quá đáng rồi! Còn đuổi!" 【 Hắc Khải 】 một lần nữa triệu hồi ra, linh lực trong cơ thể Giang Hiểu lưu chuyển, toàn lực lao về hướng mộ thất thứ nhất, không ngừng chạy như điên. Quả nhiên, vừa lúc hắn vừa rời đi. Một giây sau, đại quân Lệ Quỷ phía sau đã lao ra. Những con quỷ trong mộ thất thứ hai đều ngắn ngủi sững sờ một chút. Nhìn đám đồng loại giờ phút này lại kết thành một đội quân. . . Chúng chần chừ một chút. Sau đó. . . Cũng gia nhập vào. "Ta TM (con mụ nó)! Có cần quá đáng như vậy không! Ta lại không có làm chuyện gì thương thiên hại lí!" Nhìn quỷ triều phía sau ngày càng khổng lồ, da đầu Giang Hiểu một hồi tê dại. Hắn thậm chí cảm thấy nếu đi tìm Giang Thiền, ngược lại sẽ khiến tình cảnh của đối phương nguy hiểm hơn. Bỗng nhiên, đúng lúc này. Giang Hiểu kinh ngạc phát hiện phía trước truyền đến dao động linh lực. "Ồ? Phía trước hình như có người?" Trong mắt Giang Hiểu bỗng hiện lên một tia vui mừng, "Chắc chắn là đệ tử Thiên Cơ Cung!" Lúc này Thương Nguyên Quỷ Vực đã phong bế, các đội Ngự Linh Sư kia căn bản không vào được, còn ở lại chỗ này chỉ có thể là đệ tử Thiên Cơ Cung. . . . Bạch Khinh Mộng lúc này đã sắp tuyệt vọng. Trường kiếm trong tay dẫn linh lực không ngừng vạch ra từng đường kiếm quang, nhưng hai con quỷ đồng phía trước lại không hề sứt mẻ, ngược lại không ngừng tiến tới. Thanh đồng quỷ có vẻ ngoài rất đáng sợ, hình người bình thường, nhưng da thịt lại tái nhợt, đồng thời gân máu dữ tợn nổi lên, như thể chữ bằng đồng khắc trên người. Tại mộ thất thứ nhất khi gặp biến cố quỷ triều, Bạch Khinh Mộng chưa từng trải qua cảnh tượng kinh khủng như vậy, đã hoảng hốt chạy loạn, trong lúc nhất thời quên hết lời đạo sư dạy bảo, cứ thế chạy vào mộ thất thứ hai càng nguy hiểm hơn. May là vận khí nàng không tệ, không gặp quỷ cấp Hồng, nên miễn cưỡng sống được đến giờ. Nhưng giờ linh lực trong người nàng đã khô kiệt, năng lực cấp Thanh 【 Hàn Mang 】 cũng lâm vào thời gian giảm xóc 30 giây. Đối mặt với hai con thanh đồng quỷ không hề bị thương trí mạng, Bạch Khinh Mộng mím môi nhỏ, nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt xinh đẹp. Nàng đã sắp chống đỡ không nổi nữa. . . Thế giới này quả nhiên đầy rẫy sự tàn khốc, khi rời khỏi Thiên Cơ Cung, nàng trở nên yếu ớt trước đám Lệ Quỷ, cứ như một cọng cỏ non. Biết được Linh Khí bổn mạng của mình rõ ràng có đến chín lỗ kỹ năng. . . Đêm đó, những tưởng tượng của mình về tương lai. . . Giờ phút này tất cả đều hóa thành tro tàn. Phụt —— Một cú đấm sắt lạnh như băng đánh vào bụng mềm mại của Bạch Khinh Mộng, nàng nặng nề bay ngược ra sau, trường kiếm trong tay hóa thành linh quang phiêu tán trong không trung. "t·h·ị·t. . . Đói. . ." Hai con thanh đồng quỷ phát ra những âm thanh mất tiếng phấn khích, khóe miệng rách toạc ra không ngừng chảy ra chất lỏng sền sệt. Bạch Khinh Mộng dốc hết sức, muốn triệu hồi lại Linh Khí bổn mạng, nhưng linh lực trong cơ thể cạn kiệt không thể duy trì. "Không. . . Không muốn. . ." Nhìn hai con quỷ vật ghê tởm không ngừng tới gần mình, Bạch Khinh Mộng cuối cùng không giữ được dây cung trong lòng, khóc òa lên, "Ô ô ô. . . Đừng ăn ta. . . Ta sẽ không làm Ngự Linh Sư nữa. . . Ta muốn về nhà. . . Ta sợ. . ." Thiếu nữ từ bỏ mọi hy vọng, ngã xuống trên nền đất lạnh buốt, mặc nước mắt không ngừng làm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này trong lòng chỉ có sự hối hận và tiếc nuối vô hạn. Sau một khắc. Một hơi thở lạnh lẽo đột ngột ập đến, một cái bóng khổng lồ tựa đám mây đen bao phủ lấy thiếu nữ. Sau đó. . . Tại thời khắc lưỡi hái tử thần sắp rơi xuống, Một giọng nói lạnh lẽo như sắt thép vang lên bên tai nàng. "Ngươi, đang sợ cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận