Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 557: Màn che

"Tam tiểu thư? Tam tiểu thư?" Đột nhiên, lão giả mặt đầy vẻ kỳ lạ nhìn cung nữ, liên tục gọi mấy lần.
"Sao vậy?" Cung nữ hít sâu một hơi, đè nén suy nghĩ trong lòng.
Lão giả nói, "Lão phu đã liên lạc với bổn gia, đến tối sẽ có người đến tiếp ứng Tam tiểu thư..."
"Chuyện đó để sau hẵng nói." Không hiểu vì sao, cung nữ có vẻ không quá bận tâm chuyện này.
"Ừ?" Lão giả nhíu mày, rõ ràng cảm thấy có gì đó không đúng.
Không đợi ông ta hỏi thêm. Cung nữ đã cất bước rời đi. Vừa quay người lại, sắc mặt cung nữ lập tức trở nên rất tệ, nhất thời không nói lời nào.
Đợi đến khi đêm khuya. Vương gia phái ra ba vị Ngự Linh Sư thất trọng đến, chuẩn bị hộ tống người con gái thứ ba trong gia tộc trở về. Thực sự là sợ Bắc Minh Quỷ tác oai tác quái. May mắn là lần này Tam tiểu thư không bị bắt, Vương gia mới tính là miễn cưỡng giữ được thể diện. Có điều, đến lúc này, Ngự Linh Sư của Vương gia lại kinh ngạc nhìn khoảng sân vắng không một bóng người, "Tam tiểu thư?"
...Dưới ánh trăng. Thành Kim Lăng bên bờ sông Tần Hoài. Một quán rượu cổ kính ba tầng. Trong căn phòng trang nhã, cung nữ một mình ngồi ở góc phòng, bàn tay trắng nõn nâng cằm, ngắm nhìn sông Tần Hoài ngoài cửa sổ phản chiếu ánh đèn lung linh, ánh mắt phức tạp.
Phanh... Đúng lúc này, cửa phòng đột ngột mở ra. Sau đó, một người đàn ông mặc đồ đen đội mũ lưỡi trai bước vào. Cung nữ thoáng giật mình...bắt đầu mất tự nhiên.
"Vương Hi, cô khỏe." Giang Hiểu lộ ra nụ cười hiền hòa, chủ động ngồi xuống đối diện cô, "Vậy, bây giờ, chúng ta bàn lại về chuyện hợp tác nhé."
Người con gái có tên Vương Hi, bàn tay trắng nõn đột nhiên siết chặt, "Ngươi...rốt cuộc muốn làm gì?"
"Có lẽ cô cũng cảm nhận được, tác dụng của Mai Hoa Lạc rồi." Giang Hiểu thản nhiên nói, "Uy hiếp, ta không muốn nói nhiều, đương nhiên nếu cô đã đến đây rồi, nghĩa là sự hợp tác của chúng ta đã bắt đầu."
Nghe vậy, khuôn mặt Vương Hi trở nên trắng bệch. Hợp tác... Trước đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới, gã thanh niên quần là áo lượt trong buổi đấu giá lại muốn cùng mình đàm loại chuyện làm ăn này! Lại càng không thể ngờ, Bắc Minh Quỷ trong truyền thuyết lại ti tiện như vậy, vượt ra ngoài nhận thức của thế nhân về Lệ Quỷ! Nghĩ lại, lúc đó đối phương muốn bắt mình cũng chỉ là chuyện dễ dàng, việc lưu lại có nguyên nhân gì thì không cần đoán cũng rõ.
"Ta giúp cô đoạt vị trí số một của Vương gia, cô giúp ta đoạt Trầm Luân quỷ." Giang Hiểu vừa cười như không cười nhìn Vương Hi, khóe miệng hơi nhếch lên, nói một câu đầy ẩn ý.
Vương Hi cắn chặt răng, ánh mắt giằng xé.
"Đừng do dự, hoặc là cô có thể nhờ đại năng Vương gia thử xem có thể hóa giải Mai Hoa Lạc của ta không." Giang Hiểu không quan tâm thái độ của đối phương, lẩm bẩm nói, "Nhưng nếu không được, chuyện gì sẽ chờ cô ở phía sau, cô có lẽ biết rõ."
Một lúc sau. Vương Hi cuối cùng thỏa hiệp, "Ngươi muốn ta làm gì?"
"Đơn giản thôi." Giang Hiểu lúc này mới lộ ra nụ cười chân thật, "Nhưng trước đó, ta muốn hỏi cô một việc: Trầm Luân quỷ ở đâu?"
"Ta không biết." Vương Hi lắc đầu nói, "Nhưng rất có thể ở Thiên Trì."
"Thiên Trì?" Giang Hiểu nhíu mày.
Vương Hi nói, "Đó là một bí cảnh của Vương gia, ba ngày nữa là đến ngày Thiên Trì mở ra, lúc đó linh khí trong trời đất sẽ khiến Thiên Trì tràn đầy, có tác dụng rất lớn cho việc đột phá của Ngự Linh Sư."
"Ngoại trừ ta, những người khác trong gia tộc cũng sẽ đến Thiên Trì. Đến lúc đó, nếu có ai đột phá Ngự Linh Sư thất trọng, Trầm Luân quỷ sẽ bị người đó hấp thu."
Dứt lời, Giang Hiểu ánh mắt kiên định, nói: "Vậy thì tốt, ta sẽ đưa cho cô một vật phẩm, đến lúc đó cho dù dùng biện pháp gì, hãy mang nó vào Thiên Trì!"
Vương Hi mím môi, cuối cùng nói, "Được."
...Trong một thung lũng rộng lớn. Linh khí như những sợi băng quấn quanh trong không gian, tạo thành một cảnh tượng đặc biệt đẹp mắt. Trong hẻm núi tĩnh mịch, bốc lên thứ núi khí mờ ảo quỷ thần khó lường, như một tấm màn lụa thần kỳ.
"Đã bắt đầu sao?" Tô Hàn mặc bạch y nhìn linh khí nồng đậm trong thung lũng, nói, "Quả là một bảo địa, linh khí trong trời đất như cá chép hóa rồng, tự động tụ tập ở đây."
Bên cạnh anh. Một người trung niên có vẻ mặt nghiêm nghị nói, "Tô Hàn, ngươi thực sự quyết định trở thành Ngự Linh Sư của Thiên Cơ Cung? Phải biết, chính Tô lão gia tử đã một tay dìu dắt ngươi, Tô gia đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết..."
Không đợi ông ta nói xong. Tô Hàn thản nhiên nói, "Vương gia cũng nghĩ như vậy sao? Thiên Cơ Cung và tứ đại gia tộc đối lập nhau?"
Nghe vậy, người trung niên không khỏi cứng họng. Tô Hàn tiếp tục bước đi trong thung lũng âm u mịt mù.
Không bao lâu sau. Hai người đã đến nơi sâu nhất trong thung lũng. Một cái hồ nước không lớn không nhỏ, tựa như suối nước nóng, nằm trên mặt đất, mặt hồ tĩnh lặng, quanh quẩn hơi sương mờ ảo, tựa như bí cảnh tiên gia.
Ven hồ còn có một số ít thiếu niên thiếu nữ ưu tú. Tô Hàn vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người liền ẩn chứa sự bất mãn. Dù sao đây là bí cảnh của Vương gia, không công để người ngoài hưởng dụng, trong lòng sao có thể thoải mái? Nhất là việc Tô Hàn với tư cách là người giỏi nhất Tô gia lại trở thành người kế nhiệm cung chủ Tam Thanh cung...
Cũng không để ý đến những điều đó. Tô Hàn lặng lẽ nhìn cái hồ nước tĩnh mịch trước mắt, cảm nhận được linh khí mênh mông trong đó như biển cả, lẩm bẩm: "Linh khí nồng đậm như vậy, có lẽ đủ để ta đột phá Ngự Linh Sư thất trọng, khi đó đan điền sẽ hóa thành Linh Hải..."
Cùng lúc đó. Bên kia thung lũng. Trong đình bát giác sừng sững bên vách núi. Một người đàn ông trung niên vóc dáng to lớn cao ngạo đang chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt hỏi, "Vương Hi thế nào rồi?"
Bên cạnh, một người phụ nữ có vẻ mặt dịu dàng mở miệng trả lời: "Tam tiểu thư khá tốt, không bị Bắc Minh Quỷ bắt, hiện đang trên đường trở về."
"Bắc Minh Quỷ..." Người trung niên khẽ hừ lạnh, "Xem ra con nghiệt súc này quả nhiên biết tin tức Trầm Luân Quỷ đang ở trong tay Vương gia."
"Cũng không sao." Người trung niên nhìn biển mây xa xăm, nhắm mắt lại, trong mắt ánh lên một vòng ánh sao khiến người ta rung động, "Ta ngược lại muốn xem thử, Bắc Minh Quỷ của hắn có thể làm được những gì nghịch thiên?"
Giờ phút này. Nếu có ai đó từ trên không quan sát thung lũng này, sẽ kinh hoàng phát hiện... Vô số những khí tức đáng sợ đang ẩn mình trong bóng tối!. . .
Cùng lúc đó. Tại núi Thiên Cơ và vùng Đông Xuyên. Lý Mỗ cũng như Giang Hiểu đứng ở nơi cao, phảng phất cách không gian, nhìn nhau.
"Dám đến không? Hay là không công nhìn Trầm Luân Quỷ chết?" Lý Mỗ nhẹ nhàng nói thầm, như thấy rõ được toàn cục dưới sự chiếu rọi của Thiên Cơ châu.
Cũng giống như hành động Thiên Võng trước đây. Ngoài Vương gia, Thiên Cơ Cung sớm đã ngầm bày ra thiên la địa võng!
"Vậy thì xem ai thắng ai thua thôi..." Cho dù Ảnh Quỷ ẩn nhẫn thì sao? Ngày nay Giang Hiểu đã đủ tư cách để đấu trí với Thiên Cơ Cung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận