Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 131: Trở về

"Giang Hiểu... Ngươi... Ngươi thật sự biến thành quỷ rồi hả?"
Do dự một hồi, Bạch Khinh Mộng nghi hoặc nhìn Giang Hiểu trong thang máy.
Sao cô cảm thấy đối phương vẫn như trước kia?
Không phải nói sau khi biến thành quỷ đều tính tình thay đổi, thành những con quái vật cố chấp sao?
"Ừ."
Giang Hiểu bước ra khỏi thang máy, một tay nắm chặt hai tay Bạch Khinh Mộng, thành khẩn nói: "Con quỷ lái xe kia hại ta thê thảm thật thê thảm, không chỉ biến ta thành quỷ, còn sai khiến ta khiêng các loại quan tài. Không những vậy, nó cũng giống như những lãnh đạo kia, mỗi ngày đều muốn ta tâng bốc nó..."
Sắc mặt Bạch Khinh Mộng khác thường, muốn giãy tay ra nhưng Giang Hiểu nắm quá chặt, không tài nào buông được.
Đột nhiên, Bạch Khinh Mộng kinh ngạc nói: "Không đúng, tay ngươi sao vẫn còn nóng?"
"Hưng phấn quá thôi mà."
Giang Hiểu cười gượng vài tiếng cho qua chuyện.
Bạch Khinh Mộng không nói gì, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Giang Hiểu.
"Sao vậy?"
Giang Hiểu hơi mất tự nhiên buông tay ra.
Ngay sau đó, Bạch Khinh Mộng trực tiếp ôm chầm lấy Giang Hiểu.
Thân thể mềm mại, thơm tho của thiếu nữ khiến hắn sững người tại chỗ.
"Nguy rồi! Kỹ năng trêu gái của mình lại tăng rồi, sau này không thể như vậy nữa."
Giang Hiểu thầm kêu lên, hắn chỉ thích những lúc trêu đùa cùng đám thiếu nữ này, dù sao tán gẫu với mấy cô bé dễ thương sao cũng dễ chịu hơn so với đám ông lớn như Khương Vũ.
Nhưng mà càng lớn tuổi, vạn nhất đối phương thật sự động lòng thì mình lại thành gã cặn bã mất.
Đúng lúc này.
Giang Hiểu đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở.
"Bạch Khinh Mộng?"
Giang Hiểu kinh ngạc nhìn cô thiếu nữ đang vùi đầu vào ngực mình.
"Cảm ơn..."
Thiếu nữ khẽ nói.
Giang Hiểu không lên tiếng.
Một lát sau, Bạch Khinh Mộng thoát khỏi vòng tay của Giang Hiểu.
Cô mím đôi môi anh đào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần còn đọng chút nước mắt.
Cô không nói gì.
Bạch Khinh Mộng nhìn sâu vào mắt Giang Hiểu, sau đó chạy vội vào thang máy.
"Haizz..."
Giang Hiểu thở dài.
Cảm nhận hương thơm còn vương lại trong không khí, trong lòng không tránh khỏi có chút tiếc nuối.
"Đầu năm nay người đàn ông tốt thủ thân như ngọc như mình không còn nhiều lắm."
Lắc đầu, Giang Hiểu đi về phía hành lang.
Trên hành lang dài hẹp.
Ánh đèn màu cam chiếu lên người, tăng thêm chút sắc thái dịu dàng.
Nhìn cánh cửa phòng quen thuộc phía trước, Giang Hiểu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa.
Không có tiếng động.
"Đã ngủ rồi à?"
Giang Hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tờ mờ sáng, mảng trời tựa quả trứng gà, trong đục rõ ràng.
Đúng lúc này.
"Ai đó?"
Một giọng thiếu nữ không kiên nhẫn từ trong nhà vọng ra.
Trong lòng lập tức căng thẳng, thật sự không biết nên đối mặt với em gái như thế nào.
"Ơ, còn nhớ anh trai không?"
"Choáng váng thật."
"Không ngờ a, ta lại trở về rồi!"
"Ngu ngốc."
Ngay khi Giang Hiểu đang suy nghĩ lung tung, cửa phòng từ bên trong mở ra.
Một cô gái tóc xanh rối bù, mặc áo ngủ gấu trắng, mắt còn đang lim dim xuất hiện trước mặt hắn.
Lúc này.
Giang Hiểu mới phát hiện mình không thể nói được lời nào.
Cùng lúc đó.
Giang Thiền cũng giật mình.
Bỗng nhiên, cô gái mấp máy môi, giọng điệu có vẻ bình tĩnh nói: "Chơi chán rồi hả?"
"Ừ."
Giang Hiểu khẽ gật đầu.
"Trong lò vi sóng còn ít đồ ăn, hâm lại có thể ăn."
Giang Thiền quay người đi, dường như đang cố che giấu điều gì, cơ thể mềm mại khẽ run rẩy.
"Tiểu Thiền..."
Giang Hiểu do dự muốn nói gì đó.
"Không được nói!"
Nói xong, thiếu nữ như đã mất hết sức lực, ngồi xổm xuống, trán vùi vào hai đầu gối, nghẹn ngào nói: "Ba ba bị quỷ giết chết... Mẹ cũng bị quỷ giết chết... Vì sao... Vì sao ngươi cũng phải bị quỷ bắt đi..."
Nhìn cảnh này.
Giang Hiểu cảm thấy đau lòng vô cùng.
Hắn tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Giang Thiền, đặt tay lên vai cô, an ủi: "Không sao đâu, chẳng phải ta về rồi sao?"
Đột nhiên, cô gái chộp lấy cánh tay phải của Giang Hiểu, cắn mạnh vào.
Cơn đau nhức nhối truyền đến.
Giang Hiểu mím môi, không nói một lời.
Những giọt nước mắt mát lạnh không ngừng thấm ướt ống tay áo của hắn.
Cảm nhận được sự cô đơn và sợ hãi của đối phương những ngày qua, trong lòng Giang Hiểu lúc này thực sự không biết diễn tả thế nào.
Giờ phút này, hắn mới hiểu lời của Tô đại nhân trước kia:
Khi ngươi muốn tùy ý làm điều mình thích, xin hãy nhìn ánh mắt của những người sau lưng ngươi.
"Xiềng xích vững chắc nhất trên đời này chính là tâm."
Giang Hiểu lẩm bẩm.
Một lát sau, Giang Thiền gượng đứng lên.
Cô gái lau những vệt nước mắt trên má, giọng lạnh lùng nói: "Đã về rồi thì không sao nữa, ta về ngủ tiếp."
"Đi ngủ thêm một lát nữa đi."
Giang Hiểu dịu dàng nói.
Giang Thiền lại sụt sịt vài cái rồi đi về phía phòng của mình.
Nhưng ngay khi sắp vào phòng.
Cô gái vốn bề ngoài kiên cường đột ngột quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đầy vẻ sợ hãi: "Anh... anh sẽ không đi nữa đúng không?"
Nghe vậy, lòng Giang Hiểu như bị một bàn tay lớn vô hình bóp nghẹt, một cảm giác khó tả.
"... Sẽ không."
Một lát sau, Giang Hiểu hít sâu một hơi, gật đầu nói.
"Nhất định chứ?"
Giang Thiền lưu luyến nhìn Giang Hiểu.
"... Ừ."
Giang Hiểu cố gắng trả lời một cách chắc chắn.
Sau đó, cô gái lúc này mới nhẹ nhõm quay về phòng mình.
Còn trong lòng Giang Hiểu như bị tảng đá lớn chắn ngang, nặng nề và khó chịu.
Nằm trên ghế salon, nhìn tấm gương lớn.
Giang Hiểu chợt lên tiếng: "Còn muốn trốn à? Ra đây trò chuyện cùng ta đi."
Ngay sau lời nói, một nữ quỷ dữ tợn đáng sợ từ trong gương chậm rãi hiện ra.
Thấy vậy, Giang Hiểu cau mày: "Biến thành bộ dạng bình thường được không?"
Nữ quỷ nghiêng đầu, có vẻ không hiểu.
"Quả nhiên vẫn không có linh trí."
Giang Hiểu thở dài, xua tay nói: "Thôi vậy, ngươi cứ ở đâu thì quay về chỗ đó đi."
Nghe vậy, nữ quỷ lại một lần nữa biến mất trong gương.
Nhìn đám bóng đen đang núp dưới gầm bàn, vụng trộm quan sát mình, Giang Hiểu không khỏi cười nhạo một tiếng: "Ta nói ngươi..."
"Haizz, người và quỷ... Thật sự là phiền phức..."
Nỗi buồn khổ trong lòng không thể kể với ai, Giang Hiểu chỉ có thể một mình uống rượu giải sầu.
Đêm dài đằng đẵng, cho đến sáng sớm...
"Cố gắng lên! Một ngày mới hoàn toàn!"
Trong nhà vệ sinh, Giang Thiền nhìn hình ảnh xinh đẹp đáng yêu của mình trong gương, khóe miệng cố gắng nở một nụ cười khó coi.
Từ sau khi anh trai bị nguyên quỷ bắt đi, mình nhất định phải học cách độc lập và kiên cường.
Không thể để người khác thấy được sự yếu đuối của mình!
Nếu không, lũ quỷ sẽ càng có thể chiến thắng con người nhát gan như mình.
Giang Thiền hít một hơi thật sâu, sau đó đi ra đại sảnh.
Đúng lúc này, cô sững người.
Trên bàn, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, hương thơm ngào ngạt, khiến người ta thèm thuồng.
Cùng lúc đó.
"Dậy rồi à?"
Giang Hiểu ngồi trên ghế salon, vừa chơi điện thoại vừa ăn bánh quẩy trên tay, không ngẩng đầu nói.
"Ừ!"
Trong khoảnh khắc, một nụ cười rạng rỡ hiện trên môi thiếu nữ.
Anh trai cô, Giang Hiểu, thật sự đã trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận