Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 531: Minh phủ nhàn sự

Chương 531: Chuyện vặt ở Minh phủ
Hôm sau.
Bên trong thành phố Đông Xuyên.
Khổng Thuận đang báo cáo tình hình gần đây cho Giang Hiểu: "May mắn có Bắc Minh quỷ đại nhân tặng Hồn Châu, Minh phủ hiện tại đã có hơn 100 quỷ vật Thanh cấp, 37 Quỷ Túy Hồng cấp và bốn quỷ vật vận rủi cấp..."
Sự phát triển này có thể nói là rất nhanh.
Một là do quỷ khí ngày càng nồng đậm, hai là Giang Hiểu vung tay quá trán, Hồn Châu cứ như đường kẹo, muốn dùng bao nhiêu tùy ý.
"Tiểu nhân đã dựa trên năng lực riêng của bọn họ để thành lập một đội điều tra, mỗi ngày đều tuần tra bên ngoài thành phố Đông Xuyên để tránh người phàm vô tình bước chân vào đây."
"Ngoài ra, Bắc Minh quỷ đại nhân, ngươi cũng đã lâu không nói chuyện với mọi người, hay là..."
Khổng Thuận thăm dò nhìn Giang Hiểu.
Giang Hiểu cười nói: "Chuyện này có gì đâu? Xuất hiện một chút là được rồi."
Khổng Thuận không nhịn được thầm oán: "Bắc Minh quỷ đại nhân, ngài mới là người thích gây náo động nhất..."
"Chẳng phải là có ngươi và Yến Tử ở đây rồi sao, ta rất yên tâm."
Giang Hiểu cười ha hả, lấp liếm cho qua chuyện.
Khổng Thuận lại nói: "Ngoài ra, chúng ta có nên thu thêm một nhóm quỷ vật nữa không? Thành phố Đông Xuyên hiện giờ còn rất lớn, mà Minh phủ ta chỉ có 200 quỷ vật, Bắc Minh quỷ đại nhân ngài xem..."
"...Ừm."
Giang Hiểu đảo mắt một vòng rồi nói: "Thiên Đạo sụp đổ, Luân Hồi đã mất. Nếu trên đời này không còn Địa phủ để dung nạp những cô hồn dã quỷ không nhà, vậy thì Minh phủ này sẽ lo liệu hết!"
Lời vừa thốt ra.
Dù Khổng Thuận khi còn sống đã sớm nghe vô số những lời hùng hồn "máu gà", giờ phút này vẫn phải nuốt nước bọt.
Nếu thế gian không còn Địa phủ, vậy Minh phủ sẽ trở thành nơi thuộc về của tất cả vong hồn!
Đây là một nhân vật có ý chí và khí phách cỡ nào mới có thể thốt ra lời này?
"Thiên Cơ cung chỉ có một Luân Hồi châu trong tay mà dám nói năng thay trời hành đạo."
Giang Hiểu chuyển giọng, ngạo nghễ nói: "Bổn tọa có trong tay Túc Mệnh, Luân Hồi, Hối Hận ba đại linh châu. Đừng nói là Minh phủ, mà kể cả là thiên đình cũng có thể so bì!"
"Hãy cố gắng cho tốt, đợi mấy hôm nữa, khi Minh phủ ta có hàng tỷ vong hồn, ngươi sẽ là thôi phán quan, định đoạt sinh tử!"
Nói xong, Giang Hiểu vỗ vai Khổng Thuận.
"Bắc Minh quỷ đại nhân!"
Ngay lập tức, Khổng Thuận, vị đầu lĩnh của tiểu đội, đã kích động đến không thể tự chủ.
Giang Hiểu lúc này mới hài lòng cười.
Hằng ngày cứ phải vẽ bánh thật lớn để tránh mấy nhân viên cấp trung này chỉ nghĩ đến việc đục nước béo cò, chứ không có ý chí chiến đấu hướng lên trên...
"Về việc chiêu mộ thêm Quỷ Túy... Vậy ngươi cứ lập kế hoạch trước đi, đến lúc đó đưa ta xem là được."
Giang Hiểu tùy ý nói: "Chuyện ở đây ta không nói thêm, ta cũng định đi xem tình hình sinh hoạt của mọi người có được cải thiện không."
"Vâng! Bắc Minh quỷ đại nhân, ngài cứ đi trước đi!"
Khổng Thuận gật đầu mạnh mẽ, lập tức không dám lãng phí thời gian, nhiệt tình bắt đầu chuẩn bị công việc.
Đợi vị tiểu đầu mục này rời đi.
Giang Hiểu lúc này mới thở ra một hơi, thầm nói: "Thằng Khổng Thuận này có phải là không muốn làm việc cho ta nữa rồi không?"
Rõ ràng cũng bắt đầu đá bóng trách nhiệm sang cho mình xử lý?
Những chuyện lặt vặt thế này, trước kia không phải đều là hắn tự xử lý xong xuôi rồi cuối cùng mới tượng trưng thông báo cho mình một tiếng, là xong việc rồi sao?
"Yến Tử, chuẩn bị một chút, ta muốn ra ngoài."
Một lát sau, Giang Hiểu cất tiếng gọi, sau đó chỉnh sửa lại quần áo rồi bước ra khỏi khách sạn.
Yến Tử mặc một bộ đồ thun màu đen đi theo bên cạnh hắn.
Dọc đường.
Các quỷ của Minh phủ hễ thấy Giang Hiểu, đều sẽ không tự chủ dừng việc đang làm mà cung kính lên tiếng,
"Bắc Minh quỷ đại nhân!"
"Bắc Minh quỷ đại nhân!"
"Bắc Minh quỷ đại nhân!"
Một loạt ánh mắt ngưỡng mộ và kính trọng.
Giang Hiểu không lạ gì với cảnh tượng này, lúc ở Thiên Cơ núi với thân phận tiểu Thủ Tịch cũng đã từng rất phong quang rồi.
Chỉ là so với tiểu Thủ Tịch, Bắc Minh quỷ lại gánh vác một thứ trân quý hơn—— Hy vọng!
"Thiên Cơ cung không thể phủ nhận được, cái gọi là quỷ vật cũng chỉ là những kẻ muốn sống sót mà thôi..."
Nhìn cảnh tượng này, Giang Hiểu không khỏi dâng lên một cảm xúc: "Mặc kệ ai bôi nhọ thế nào, vạn vật cứ tùy theo ý mình, cái gọi là sai biệt có gì quan trọng?"
Với cái Nghê Hồng Quốc hiện nay đã trở thành địa ngục này mà nói, cái Bạch gia cao cao tại thượng, một thế gia Ngự Linh Sư cũng có khác gì ác quỷ đâu?
"Bắc Minh quỷ đại nhân, nói chuyện đi, mọi người đang nhìn ngài kìa..."
Ngay lúc đó, Yến Tử bỗng nhiên nhỏ giọng nhắc nhở.
Giang Hiểu lúc này mới thấy rõ ánh mắt chờ mong của đám quỷ Minh phủ nhìn mình, lập tức ho nhẹ một tiếng: "Mọi người khỏe cả chứ!"
"Bắc Minh quỷ đại nhân khỏe ạ!"
Có vài người còn chuẩn bị trước cả câu nói, lũ quỷ hình như đã thống nhất đường kính, đồng loạt đáp lời.
Giang Hiểu sững người, chợt nói: "Mọi người vất vả rồi."
Lũ quỷ đồng thanh nói: "Xây dựng Minh phủ không vất vả ạ!"
"Mọi người... Có mệt không?"
"Bắc Minh quỷ đại nhân còn mệt hơn ạ!"
"Mọi người... Nên nghỉ ngơi một chút..."
"Bắc Minh quỷ đại nhân càng nên nghỉ ngơi một chút ạ!"
"... "
Cái quái gì vậy?
Trên trán Giang Hiểu nổi gân xanh, mặt cũng không nhịn được, chỉ có thể thầm mắng Khổng Thuận trong lòng.
Cái màn này chắc chắn là do cái tên Khổng Thuận kia đã cho bọn nó luyện tập trước...
Mình đúng là không quen cái kiểu diễu hành trên sân khấu như thế này.
Giang Hiểu ho khan một tiếng, rồi chủ động bước đến trước mặt một bé Hắc con có mái tóc khô héo, giả bộ thân thiện nói:
"Xem này, còn bảo không vất vả, mặt mày đều rám đen hết cả rồi."
"Mặt của Bắc Minh quỷ đại nhân còn đen hơn ạ!"
Chuyện nực cười là bé Hắc con kéo căng mặt ra, lớn tiếng trả lời.
Lời vừa nói ra.
Mặt Giang Hiểu đúng là ẩn ẩn có đen một chút.
"Ha ha ha ha ha! ! !"
Trên những tòa nhà cao tầng hai bên đường, Bát Kỳ Quỷ cười đến mức nước mắt sắp rơi ra.
"Ta nói tối qua tên Khổng Thuận kia triệu tập đám quỷ này lại là để làm gì, hóa ra là để đối phó với Bắc Minh quỷ..."
Bát Kỳ Quỷ ôm bụng cười ngặt nghẽo, cái tay cầm cốc bia dễ dàng bị đổ hết, nói: "Chuyện này quá buồn cười rồi! Cửu U quỷ, ngươi nhìn kìa, mặt của Bắc Minh quỷ sắp biến thành màu đen thật rồi! ! !"
Ở bên kia.
Yến Tử cũng không nhịn được bật cười.
Giang Hiểu hít một hơi thật sâu, hỏi: "Ta nhìn mặt đen lắm sao?"
"Bắc Minh quỷ đại nhân nhìn bên ngoài thì không đen..."
Bé Hắc con nghĩ một lúc rồi nhanh trí nói: "Nhưng bên trong Bắc Minh quỷ đại nhân còn đen hơn cả chúng ta ạ!"
"Ta đi..."
Giang Hiểu thiếu chút nữa thì giận ngất.
Thì ra là ngươi đang cố tình lái sang một hướng khác để tổn hại tâm hồn ta đen tối à?
"Thôi được rồi, đi chơi đi."
Cũng xem như được hưởng niềm vui thoáng chốc, tâm tình Giang Hiểu khá hơn không ít, phất tay nói.
Đang định quay người rời đi.
Bé Hắc con bỗng nhiên lấy ra một cái vòng tay từ trong ngực, dũng khí lên tiếng lắp bắp: "Bắc Minh quỷ đại nhân... Đây là... Dạ..."
"Đây là do ngươi tự tết à? Tặng ta sao?"
Giang Hiểu ngạc nhiên đón lấy, thấy đây là một chiếc vòng tay tết bằng vải màu sắc sặc sỡ, hơi thô sơ, nhìn là biết cách tết rất vụng về.
"Vâng... vâng..."
Bé Hắc con ra sức gật đầu.
Nghe vậy, sắc mặt Giang Hiểu bỗng trở lại bình tĩnh, sau đó xoa nhẹ đầu vai bé, cũng không nói gì thêm.
Bé Hắc con không khỏi có chút căng thẳng, còn tưởng là Bắc Minh quỷ đại nhân chê chiếc vòng do mình tự tết nên cũng có chút hối hận vì đã quá kích động khi đưa ra.
Phải biết rằng, đây chính là Bắc Minh quỷ đứng thứ sáu trong bảng bách quỷ đấy! Là người ngang hàng với một đám Ngự Linh Sư bát trọng, sao lại có thể, làm sao lại có thể nhận một cái vòng tay buồn cười như vậy chứ...
Nhưng một khắc sau.
Bé Hắc con trợn tròn hai mắt.
Chỉ thấy Giang Hiểu đeo chiếc vòng tay tết từ vải vụn đó vào cổ tay phải, quay đầu nhìn về phía Yến Tử hỏi: "Đẹp không?"
"Bắc Minh quỷ đại nhân đeo gì cũng đẹp!"
Yến Tử rất biết điều, trả lời tự nhiên.
Cùng lúc đó.
Cách đó không xa, Giang Thiền mặc chiếc váy ngắn màu hồng nhạt đang ngồi trên một tảng đá lớn, căm hờn nhìn đạo bóng lưng tụm năm tụm ba ở bên dưới.
Trong đôi mắt sáng bỗng thoáng hiện một vẻ hoang mang.
"Vì sao Minh phủ cùng Bắc Minh quỷ..."
Thiếu nữ khẽ cắn môi anh đào, vẻ mặt phức tạp.
Đối với cảnh tượng trước mắt này.
Với tư cách một Ngự Linh Sư của Thiên Cơ cung, nàng hoàn toàn không thể lý giải được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận