Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 620: Phá kén (7)

"Ngươi khỏe." Giang Hiểu lễ phép gật đầu. "Xin hỏi có thể làm quen một chút không?" Đối phương ngược lại rất hào phóng, thông minh. Giang Hiểu lắc đầu nói, "Xin lỗi, ta có lão bà rồi." "Ách..." Nữ sinh kia sững sờ, chợt hỏi, "Vậy bạn gái ngươi nhất định rất đẹp phải không?" Giang Hiểu nghĩ nghĩ, nói, "Không nhớ rõ nữa, ta ngay cả tên nàng là gì còn không nhớ ra." "..." Nữ sinh kia khóe mắt giật giật vài cái, sau đó quay người rời đi. Thầm nghĩ, người này lớn lên còn rất đẹp trai, sao đầu óc có chút vấn đề? Một lát sau. Hoa Vũ Nhu đi trở về, liếc mắt nhìn nữ sinh kia, "Sao? Bị làm phiền rồi à?" Giang Hiểu hỏi ngược lại, "Sao? Tọc mạch?" "Ta..." Hoa Vũ Nhu mặt tối sầm, tức giận dậm chân, đúng là gặp phải một tên gia hỏa kỳ lạ. "Yến Tử! Chúng ta đi!" Hoa Vũ Nhu ôm lấy ly mèo hoa, rồi bắt đầu xếp hàng chờ đợi. Giang Hiểu thì chán nản ngồi tại chỗ, ngó nghiêng xung quanh, thỉnh thoảng trêu chọc mấy em mèo Kitty xinh đẹp này và... các chủ nhân xinh đẹp của chúng. "Thiên Kiền Quỷ Vực bị Bắc Minh Quỷ và Huyền Môn phá rồi." Cách đó không xa, mấy nam sinh đang nói chuyện phiếm, "Nghe nói Bắc Minh Quỷ lần này còn giải cứu Trầm Luân Quỷ với Bát Kỳ Quỷ, Cửu U Quỷ ba con lệ quỷ này nữa..." "Khí thế hung hăng càn quấy ghê!" "Thiên Cơ Cung bát trọng Ngự Linh Sư?" "Nghe nói đi Tây Phương rồi, bên đó hình như có chút loạn..." Mọi người bàn tán sôi nổi. Giang Hiểu có cảm giác là lạ ở đâu đó, nhưng lại không nói ra được. Thời gian dần trôi qua. Một lát sau, Giang Hiểu nhíu mày, nhìn về phía bên trong, "Hoa Vũ Nhu sao còn chưa ra? Lâu như vậy rồi?" Chẳng lẽ năng lực của Ngự Linh Sư không đơn giản chỉ là phóng thích một chút rồi xong? Giang Hiểu chờ đợi có chút mất kiên nhẫn, liền đứng dậy đi vào. Vừa bước vào thông đạo, Giang Hiểu liền nghe thấy tiếng tranh cãi, "Câm miệng cho ta! Chỉ là một con mèo chết tiệt mà thôi! Ngươi còn muốn cái gì đền bù?" "Không... Không... Ô ô... Yến Tử..." "Thật phiền phức! Cho người đem con mèo chết tiệt kia của người phụ nữ này kéo ra ngoài!" Cánh cửa gian phòng "Rầm" một tiếng mở ra. Sau đó hai gã đàn ông vóc dáng cao lớn lôi kéo Hoa Vũ Nhu, cưỡng ép kéo nàng ra ngoài, đồng thời tiện tay ném ly mèo hoa xuống mặt đất. Giang Hiểu đồng tử đột nhiên co lại. Con ly mèo hoa kia dù bị ném xuống mặt đất lạnh băng, vẫn không nhúc nhích... Cùng lúc đó, Hoa Vũ Nhu mặt đầy nước mắt, trông thật đáng thương. "Mau cút cho ta! Đây chính là linh sủng của Vương thị." Một người đàn ông trung niên hung dữ mắng, "Ngươi cứ nháo như vậy, đừng trách Ngự Linh Sư đại nhân không nể tình!" "Không muốn! Ta muốn Yến Tử của ta mà... Ô ô..." Hoa Vũ Nhu đau lòng ôm ly mèo hoa, cố giãy dụa muốn đứng dậy, nói, "Van cầu các ngươi! Ngự Linh Sư nhất định có thể cứu sống Yến Tử đúng không..." Người trung niên mắng, "Đã nói là con mèo chết rồi, đừng lãng phí thời gian của Ngự Linh Sư đại nhân." "Nhưng rõ ràng là do Ngự Linh Sư tự mình không khống chế tốt linh lực, mới hại chết Yến Tử của ta đó!" Hoa Vũ Nhu khóc lớn, "Rốt cuộc là vì cái gì chứ?!" "Câm miệng! Dám làm xấu danh dự linh sủng của Vương thị?" Người trung niên vội đưa tay muốn che miệng Hoa Vũ Nhu. Nhưng vào lúc này - Bốp! Một bàn tay lớn đột nhiên nắm chặt lấy cánh tay của người trung niên kia. "Hử?" Người trung niên biến sắc, lập tức ngẩng đầu nhìn lên. Trước mắt là một thanh niên có tướng mạo tuấn tú vô cùng. "Giang... Giang Ảnh..." Hoa Vũ Nhu ôm con ly mèo hoa bất động, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Giang Hiểu. Giang Hiểu hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói, "Yến Tử... chết rồi hả?" "...Ừm... Ô ô ô..." Hoa Vũ Nhu nghẹn ngào gật đầu, "Vị Ngự Linh Sư kia... không khống chế tốt linh lực... Yến Tử của ta..." "Đủ rồi! Chẳng phải một con mèo chết tiệt sao?" Người trung niên nghiến răng mắng, "Muốn bồi thường đúng không? Một nghìn tệ đủ không? Hay là một con ly mèo hoa, có đáng bao nhiêu tiền chứ..." Bốp! Vừa lóe lên, Giang Hiểu mạnh mẽ giáng một bạt tai lên mặt người này. Tiếng tát vang dội trực tiếp vọng khắp cả hành lang, thậm chí cả khách nhân trong đại sảnh bên ngoài cũng nhìn tới. Người trung niên suýt chút nữa không bị tát ngất xỉu, nửa bên mặt phải lập tức sưng vù lên, tơ máu dưới da cũng lộ ra... Đồng bọn càng hoảng sợ nhìn người thanh niên này, không ngờ đối phương lại lớn mật như vậy. "Cút!" Giang Hiểu ném người trung niên kia sang một bên trên đất trống, đồng thời một tay đỡ Hoa Vũ Nhu dậy. Rầm ~! Một giây sau, Giang Hiểu đá tung cánh cửa lớn kia. Trong phòng. Một người đàn ông trung niên hói đầu đang vận chuyển linh lực, trên giường còn nằm một con chó cưng. Âm thanh phá cửa đột ngột khiến linh lực trong cơ thể vị Ngự Linh Sư này hỗn loạn, suýt chút nữa lại hại chết con chó cưng. "Ai?" Người trung niên hói đầu tức giận nhìn Giang Hiểu. Một giây sau, người trung niên hói đầu hiểu ra nguyên do, nói, "Cô bé, ta đã nói rồi, con mèo này là do chính nó có vấn đề, quá yếu ớt, không liên quan gì đến ta." "Rõ ràng là do chính ông không khống chế tốt linh lực mới đúng!" Hoa Vũ Nhu vội vàng khóc nói. "Ta làm việc này ba năm rồi, bao giờ có tin ta sơ suất?" Người trung niên hói đầu ánh mắt biến đổi, tức giận nói, "Cút ngay! Chẳng qua là một con mèo chết tiệt, ngươi nhất định là thế lực đối địch phái đến cố ý muốn bôi nhọ danh dự linh sủng của Vương thị!" Oanh - Đúng lúc này, Giang Hiểu mạnh mẽ đá văng chiếc bàn dài về phía người trung niên hói đầu. Một cú đá bình thường cũng chỉ cần phát ra tiếng xé gió. Các mảnh gỗ vỡ thành từng mảnh sắc nhọn mang theo ánh sáng, lập tức xuyên thủng không trung, uy thế đáng sợ! Người trung niên hói đầu giật mình, không ngờ thanh niên này lại đáng sợ như vậy, vội vận chuyển linh lực toàn thân, vung tay lên, tạo bình chướng linh lực chặn các mảnh gỗ lại. Dù vậy, vài mảnh gỗ vẫn xé rách áo bào của ông, cắt ra vết thương, máu tươi chảy ra... "Ngươi rốt cuộc là ai?" Người trung niên hói đầu giận dữ nhìn Giang Hiểu. "Trong mắt ngươi, đây chỉ là một con mèo chết tiệt?" Giang Hiểu đột nhiên lên tiếng, giọng điệu lạnh băng chưa từng có, "Vậy ngươi có biết, ngươi trong mắt ta là cái gì không?" "Giang Ảnh...?" Hoa Vũ Nhu trong nhất thời quên đi đau buồn, ngạc nhiên nhìn sườn mặt của Giang Hiểu lúc này, như thể lần đầu tiên quen biết đối phương. "Nếu không thì sao?" Người trung niên hói đầu tay phải phát ra linh mang, lớn tiếng nói, "Chết thì đã chết, còn muốn sao? Muốn phá hỏng danh dự linh sủng Vương thị của ta? Chỉ bằng các ngươi!?" Tuy người thanh niên trước mặt này có vẻ uy thế lớn. Nhưng người trung niên hói đầu không cảm nhận được chút dao động linh lực nào trên người hắn, đây cũng chính là sự tự tin của ông ta. Ngay lúc này -"Trong mắt ta, mạng sống thấp kém của bọn ngươi chẳng qua chỉ là bụi bặm mà thôi." Cùng với giọng nói không mang chút cảm xúc nào vang lên, người trung niên hói đầu đồng tử đột nhiên co lại. Trước mắt là một bàn tay lớn không thể nào né tránh. Đối phương... đã xuất hiện ở trước mặt mình từ khi nào? Người trung niên hói đầu hoàn toàn choáng váng, thậm chí còn không kịp vận dụng linh lực... Rầm ~ Một giây sau, Giang Hiểu một tay nắm lấy đầu người trung niên hói đầu, mạnh mẽ nện vào bức tường bên cạnh. Đá vụn lẫn máu tươi, văng tung tóe! Chỉ có đôi mắt đen láy kia không hề gợn chút dao động...
Bạn cần đăng nhập để bình luận