Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 1269: Phân tranh kết thúc

Chương 1269: Phân tranh kết thúc Nghiền nát Thái Hạo thiên hạ.
Giang Hiểu mặc dù trạng thái không còn ở đỉnh phong, nhưng lúc trước khi chống cự Tử Vi Thiên Quân toàn lực một kiếm, thần thái đó vẫn còn trong con ngươi, sáng chói làm người ta kinh sợ.
Hắn cầm Đoạn phách kiếm, chân đạp Thái Cực Âm Dương đạo đồ, từng bước đi tới, bước chân vững chãi, như là Chí Tôn đang dạo bước thiên hạ.
"Dạ đại Thái Hạo thiên hạ đều bị diệt rồi, bổn tọa bất diệt."
Ánh mắt Giang Hiểu sắc bén, ngữ khí mang theo cảm giác áp bức, khiến người ta khiếp sợ, "Muốn coi bổn tọa như đá kê chân, trèo lên tới vị trí chân quân thiên đình? Thật là nực cười!"
"Một đám phế vật nhu nhược, cũng muốn làm cái chuyện mà thần cũng làm không được? Đến đây! Cho các ngươi cơ hội, gϊết chết bổn tọa!"
Giờ khắc này.
Tất cả chưởng giáo Đại Đạo, thái thượng trưởng lão, Thánh chủ…Những người danh chấn chư thiên này đều đứng yên tại chỗ, trong lòng cảm thấy không thoải mái chút nào.
Phương Thiên và bảy tên lâu la thì cảm thấy kϊƈɦ động, "Đây mới là đại ca ngày xưa!"
Trong đám người, một trung niên nhân đang mặc tử sắc mãng bào cũng đang trao đổi ánh mắt với những người khác, sát cơ âm thầm tỏa ra.
Trung niên nhân mặc tử bào nhỏ giọng hỏi, "Ý của chư vị là muốn cùng nhau ra tay sao?"
Một lão giả có ánh mắt lạnh băng, "Cùng nhau."
Một nam tử vạm vỡ khác cũng gật đầu, "Đây là cơ hội ngàn năm có một, không thể bỏ qua. Lên!"
Ngay khi tiếng hô vang lên.
Trung niên nhân mặc tử bào trực tiếp đứng dậy, quát lớn, "Bắc Minh! Ngươi quá ngông cuồng rồi, khinh người quá đáng…."
"Hả?"
Giang Hiểu lạnh nhạt nhìn lại, Đoạn phách kiếm trong tay vừa chuyển, nhấc lên, lưỡi kiếm lưỡi liềm Cực Hạn lập tức lao nhanh tới.
Trung niên kia ánh mắt biến đổi đột ngột, lập tức tránh né.
Chỉ thấy.
Không gian xung quanh bị xé toạc ra một lỗ hổng cực lớn, như một đao có thể chém đứt Đại Đạo!
Trung niên nhân mặc tử bào lại cười lạnh một tiếng, "Thân thể tàn phế cũng muốn trấn áp chúng ta? Ngươi thực sự nghĩ mình đã trở về đỉnh phong Tiên Tôn?"
Nói xong, Người này lại nhanh chóng kéo ra khoảng cách, sau đó, từ đỉnh đầu lao ra một đạo kim quang hình rồng, nhuộm kín bầu trời.
Bầu trời như hóa thành biển cả mênh mông màu vàng, lực lượng thần thức mãnh liệt cuộn trào, khiến người ta khó tin rằng đó chỉ là linh hồn thuần túy tạo thành.
Giang Hiểu lập tức cảm nhận được một cảm giác áp bức rất lớn, như người bình thường bị tiếng gầm điên cuồng của mãnh hổ, linh hồn run rẩy, toàn thân như nhũn ra.
"Vô sỉ!"
"Rõ ràng là muốn thừa lúc người ta gặp khó khăn, chỉ dám dựa vào thần thức sao?"
"Nếu đợi đến lúc Bắc Minh toàn thịnh, dù có so đấu thần thức thì sao? Đưa tay ra là có thể đập chết ngươi tên phế vật này!"
Trong chốc lát, không ít Ngự Linh Sư tại đây giận dữ mắng, ra mặt bênh vực Giang Hiểu, tỏ vẻ chính nghĩa.
Điều làm mọi người kinh ngạc là trong đó không thiếu thế lực như Càn Khôn Thánh Địa.
"Ta đi!"
Đột nhiên, trung niên nhân mặc tử bào xoay người ngây ngốc, cả người như chết lặng.
Hắn nhìn những tên trùm phía trước, hét lớn, "Các ngươi chuyện gì xảy ra? Không phải đã nói sẽ cùng nhau sao?"
Chỉ thấy, Những người đó lúc này đứng im tại chỗ, ai cũng gào to hơn ai, chửi còn ác độc hơn ai.
"Hừ, Diệp Thanh, ngươi thật là quá không biết sống chết."
Lão giả kia chán nản nói, "Dù cho thần thức của Bắc Minh có vấn đề thì sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ngươi lợi hại hơn cả Thiên Đình? Thực sự có thể gϊết được Bắc Minh Sinh Tử Chi Đạo?"
Nam tử vạm vỡ khác giấu vẻ giễu cợt tận đáy mắt, "Diệp Thanh, sao ngươi lại dám? Ai cho ngươi lá gan?"
Nghe vậy, Diệp Thanh lập tức hiểu mình đã bị lợi dụng, nhìn xung quanh trống không, lòng cũng trống rỗng.
Sao mình lại ngốc nghếch tự nhảy ra đối đầu với Bắc Minh vậy?
Xã hội này sao hiểm ác quá vậy!
Ngay lúc đó.
Giang Hiểu quát lạnh một tiếng, "Dám một mình xông ra chịu chết? Lưu Vũ Tiên Tôn, hộ ta thần hồn!"
Lưu Vũ Tiên Tôn lập tức đưa tay, một đạo tiên quang rủ xuống, như lụa quấn quanh thức hải giữa lông mày Giang Hiểu.
"Cái gì?"
Cả người Diệp Thanh lập tức hoảng loạn, đây chính là nhược điểm mà Xích Long đạo nhân đã nói sao?
Sau một khắc, Giang Hiểu chân đạp Thái Cực Âm Dương đạo đồ, không hề kiềm chế, hoàn toàn bộc phát Sinh Tử Đại Đạo, rung chuyển càn khôn.
Hai con cá âm dương khổng lồ bắt đầu di chuyển.
Thái Cực đạo đồ giống như cối xay, hóa thành cảnh luân hồi, bao phủ khắp cửu thiên thập địa, khiến tất cả mọi người biến sắc.
"Đây là đạo vực Sinh Tử của Bắc Minh sao? Đáng sợ quá!"
"Mạng sống của ta có thể dễ dàng bị hắn cướp đi."
Các trùm chư thiên ở đây đều kinh hãi không thôi.
Nam tử áo đen như nắm giữ sự sống và cái chết, tất cả tồn tại đều không thoát khỏi lĩnh vực dưới chân hắn.
Thái Cực đạo đồ vừa chuyển động.
Diệp Thanh, một trùm chư thiên, càng tuyệt vọng hơn, thân thể chịu ảnh hưởng cực lớn, sinh cơ hỗn loạn.
"Không... Ý đạo này làm sao hóa giải đây…"
Diệp Thanh cắn răng, cố nén cảm giác choáng váng, nhưng đến việc điều động linh lực cũng vô cùng khó khăn.
【Du Long kiếm】 Cùng lúc đó, kiếm đạo của Giang Hiểu hóa thành một kiếm long, cả người như điện xẹt, ngay lập tức xuyên suốt trời đất, kéo theo một vệt sáng rực rỡ.
Diệp Thanh hoàn toàn không kịp phản ứng, thân thể trực tiếp bị kiếm long xông tan.
"Ta hận a!"
Diệp Thanh tức giận hét vào đám trùm chư thiên kia, "Bọn… chết tiệt các ngươi! Ta nguyền rủa các ngươi chết không yên lành!"
Lũ cáo già này, lại muốn lợi dụng mình để dò xét thực lực của Bắc Minh?
Vút!
Giang Hiểu tung hoành trên không, tốc độ nhanh đến cực hạn, như Côn Bằng hình người, khí huyết trong cơ thể cường đại đến mức dao động sơn hà nhật nguyệt.
Diệp Thanh hoàn toàn không phải đối thủ, bị đánh nát cơ thể nhiều lần, xây dựng lại, thậm chí ngay cả đạo quả cũng bị một quyền đập tan.
Trận chiến này khiến trời đất rung chuyển, khiến các anh hùng sợ hãi.
Trùm chư thiên thập nhị trọng cảnh, trong tay Bắc Minh hôm nay, như con gà con vậy sao?
Cuối cùng, Diệp Thanh kêu thảm một tiếng, tiểu nhân hư ảnh từ thức hải bay ra, muốn bỏ chạy.
Nhưng, Giang Hiểu cười lạnh, Đại Đạo hiển hóa, thò bàn tay lớn, như muốn nắm lấy nửa thiên hạ, khống chế vạn vật thế gian.
Mọi người đều biến sắc, thủ đoạn của Bắc Minh quá nghịch thiên.
Bàn tay lớn kia xoay chuyển sinh tử huyền lực huyền ảo, âm dương hình thành Thái Cực Càn Khôn, như cảnh vũ trụ mới hình thành.
"Không… Không!!!"
Tàn hồn của Diệp Thanh càng thêm kinh hãi, một vũ trụ ép xuống, muốn thu mình vào Luân hồi.
Trong lúc hoảng hốt, các trùm chư thiên như thực sự nhìn thấy sức mạnh to lớn của Tiên Tôn.
Điều này đã vượt khỏi phạm trù của một Ngự Linh Sư thập nhị trọng cảnh, thật khó tưởng tượng Bắc Minh mạnh đến thế nào hôm nay, đây còn không phải là trạng thái toàn thịnh!
"Sinh tử chi đạo thập nhị trọng cảnh Đại viên mãn…"
Ngay cả Lưu Vũ Tiên Tôn lúc này cũng đang cảm thán, "Chưa từng có ai."
Lý Diệu cũng lộ vẻ khác thường trong mắt.
Oanh!
Cuối cùng, Giang Hiểu thu thần hồn của Diệp Thanh vào trong bàn tay Sinh Tử Ấn, Đại Đạo thay đổi, hoàn toàn khiến hắn hình thần tiêu tan!
Trước mặt bao người, Giang Hiểu nắm chặt bàn tay lớn gϊết một trùm chư thiên, mi tâm lượn lờ tiên quang vĩnh hằng, có Tiên Tôn bảo vệ thần thức, khiến cho những đại năng chư thiên này cúi đầu.
"Chúng ta… phục…"
Càn Khôn Thánh Địa, Vân Tiêu Đạo Cung đều cúi đầu xưng thần, ngay cả các Ngự Linh Sư Xích Giáo lúc này cũng bỏ rơi chưởng giáo của mình.
Tất cả các thế lực thiên hạ đều quy thuận, không chút sai lệch, gần như hơn một nửa đều có mặt ở đây, tất cả đều bị sự cường đại của Bắc Minh thuyết phục.
Mặt ai cũng khó coi.
Bắc Minh cường đại như vậy, với cá tính có thù tất báo của hắn, chuyến đi Thái Hạo thiên hạ này, e rằng nhà nào cũng khó tránh khỏi cái chết.
Nhưng ngay lúc này… "Bắc Minh, nếu không có việc gì khác, ta xin phép đi trước."
Một trung niên oai hùng to lớn, mặc tử giáp kim lân, đứng khoanh tay, toát ra khí thế cường đại.
"Từ Dương?"
"Là hắn?"
Mọi người lập tức nhận ra thân phận của Từ Dương.
Đây là một thiên kiêu cùng thời với Bắc Minh, thiên tư tuyệt luân, từng cùng nhau tỏa sáng trong một thời đại rực rỡ. Hiện giờ đã là thập nhị trọng cảnh Đại viên mãn, xem thường tứ phương, vượt qua tất cả các anh hùng cùng thời.
Từ Dương không thuộc về thế lực nào, là một tán tu cực kỳ mạnh, ở chư thiên đều có một chỗ đứng. Khi đánh nhau ở Man Hoang thiên hạ, hắn cũng từng xuất chiến, chém gϊết không biết bao nhiêu đại yêu, chiến công hiển hách.
Giang Hiểu chậm rãi nắm chặt Đoạn Phách Kiếm, "Hả? Cứ như vậy mà đi?"
"Sao?"
Từ Dương đầy khí phách, nói, "Ngươi muốn giữ ta lại? Hiện tại ngươi chỉ sợ chưa làm được."
Giang Hiểu nhìn người này, cảm nhận được tinh khí cường thịnh trong cơ thể hắn, sâu không lường được như vực sâu biển lớn.
Giang Hiểu nhắm mắt lại, "Vậy ngươi có thể thử."
Từ Dương nói, "Đừng có cố quá, nể mặt Bắc Minh Tiên Tôn, ta nể ngươi một chút. Nếu không, thần trí của ngươi quá yếu ớt, cho dù có Tiên Tôn bảo vệ, mạng sống cũng khó bảo toàn."
"Vậy tại sao ngươi còn không ra tay? Lúc nãy đánh tới kịch liệt như vậy, chẳng phải là muốn lấy mạng bổn tọa sao?"
Giang Hiểu vừa dứt lời, mạnh mẽ bước lên một bước, khí cơ ngưng lại ở Bát Hoang.
Ánh mắt Từ Dương lạnh lùng, "Ngươi cho rằng mình vô địch ở chư thiên sao? Nếu ta sử dụng át chủ bài, trong vòng ba chiêu, Tiên Tôn cũng không bảo hộ được hồn ngươi!"
Giọng nói có chút tùy ý, thể hiện một loại khí phách, khiến người ta giận sôi. Nhưng không thể không thừa nhận, đây là một Ngự Linh Sư cực kỳ mạnh mẽ, rất khó đối phó.
"Một con tép riu mà thôi."
Giang Hiểu nói, "Kiếp trước ta đã đánh bại ngươi vô số lần. Kiếp này, cho ngươi không công tu luyện mấy ngàn năm, vẫn là bộ dạng mềm yếu đó."
"Ngươi quá càn rỡ."
Từ Dương nổi giận, mắt bắn ra từng sợi kim hà, "Cho dù chúng ta tiến vào Thái Hạo thiên hạ để lấy mạng ngươi thì sao? Ngươi thực sự dám gϊết nhiều Ngự Linh Sư chư thiên như vậy?"
Giang Hiểu lạnh giọng nói, "Ngươi không tin?"
Từ Dương bước một bước ra, đại thế mênh mông, "Ta không tin."
Thấy vậy, các trùm chư thiên đều kinh ngạc, trong lòng thầm mắng Từ Dương, ngươi muốn bỏ chạy thì cứ bỏ, nhưng sao cứ phải không sống không chết với Bắc Minh làm gì.
Ngay lúc đó.
Lưu Vũ Tiên Tôn nhìn về phía chân trời, "Bắc Minh, một cường giả Tiên Tôn cách chúng ta một đoạn đã đến rồi."
Đồng thời, tất cả mọi người đều cảm nhận được một áp lực linh khí như bão táp, gào thét lao đến, như thần linh đang nhanh chóng tới gần.
Giang Hiểu lại lộ vẻ vui mừng, "Chưởng giáo đại nhân?"
Sắc mặt Từ Dương đột nhiên thay đổi!
Chỉ thấy, Một vầng Hạo Nguyệt xuyên qua hư không, tỏa ra ánh sáng chói lọi, từng sợi đạo ý mờ ảo bao quanh, như tiên nguyệt trên bầu trời.
Ý đạo Thái Hư mênh mông vô lượng khiến mọi người ở đây biến sắc.
"Chuyện gì xảy ra? Sao chưởng giáo Thiên Thánh tông lại mạnh mẽ như vậy…"
Các trùm chư thiên thực sự không thể tin được, bản thân gần như bị Đại Đạo này áp chế, như đang ở hai cấp độ khác nhau.
Từ Dương cũng cảm thấy lạnh cả người, "Sao Bạch Trang lại đến?"
Tuy mình là thập nhị trọng cảnh Đại viên mãn, thực lực vượt trội, nhưng vẫn còn một đạo chi địch chưa tìm thấy, xa xa không bằng Thái Hư Chi Đạo lúc này.
Quả nhiên, Bạch Trang đã đến!
Hắn mặc áo choàng lam mây trắng, dáng người cao ngất, vẻ ngoài có vẻ hơi gầy, tóc mai hai bên điểm sương, đôi mắt chứa đựng tang thương, sâu thẳm khó lường.
Lúc này, chưởng giáo Thiên Thánh tông năm xưa đứng sừng sững trong hư không, xung quanh ẩn hiện dị tượng Đại Đạo, đạo vận dồi dào, khí tức huyền ảo.
"Bắc Minh?"
Bạch Trang vừa đến đã lập tức phát hiện tình hình hiện tại.
"Chưởng giáo đại nhân."
Giang Hiểu luôn dành sự thiện ý và cảm mến rất lớn cho Bạch Trang.
Hai người không trao đổi quá lâu.
Ngay lập tức cục diện vẫn rất vi diệu, cần giải quyết.
Rất nhanh, Bạch Trang tập trung ánh mắt vào Từ Dương, vầng Hạo Nguyệt như Thái Hư Kính kia cũng dõi theo người này.
Lưu Vũ Tiên Tôn cũng bước ra, chuẩn thập tam trọng cảnh Đại Đạo, ép xuống tất cả Ngự Linh Sư trong khu vực này.
"Sao lại thế này? Đáng chết!"
Từ Dương hoàn toàn biến sắc, hét lớn, "Chư vị, các ngươi còn chờ gì nữa? Cùng nhau lên đi! Chẳng lẽ hôm nay thực sự muốn bó tay chịu trói sao?"
Nhưng sự thật đúng là như thế.
Những Ngự Linh Sư đó không phải không có ngạo cốt, nhưng suy xét thế lực của mình, cuối cùng sẽ nhìn rõ cục diện, biết chịu thua.
Nhìn đám quần chúng lạnh lùng này, Từ Dương giận sôi người, hận vì không tranh giành!
"Nực cười."
Giang Hiểu cười lạnh, cùng Lưu Vũ Tiên Tôn và Bạch Trang đồng loạt ra tay. Đạo vực hóa thành đại dương mênh mông, sấm sét vang rền, lay động thế gian.
Hắn trong nháy mắt đã đến trước mặt Từ Dương, một tiếng ầm vang, phát ra một va chạm như thiên thể!
Một cuộc đại chiến bắt đầu, bùng nổ ra những tia lửa rực rỡ, như một cơn mưa bụi thịnh thế tung tóe.
Ầm ầm!
Chân thân của Từ Dương bộc phát hào quang hừng hực, đánh nát trời xanh, như thần linh, thế giới này cũng không thể chứa nổi hắn, mỗi một tia khí tức đều hóa thành thần liên trật tự.
Nhưng, Giang Hiểu càng nghịch thiên hơn!
Thân thể hấp thụ Đoạn Phách kiếm, Cực Hạn đạo thể hào quang ngập trời, mỗi một quyền đều như Đoạn Phách kiếm chưa từng có.
Hai người giao chiến cực nhanh, sức mạnh ngang tài ngang sức, Đại Đạo đối kháng, như Khai Thiên Tích Địa.
Trong khi đó, Thái Hư Kính thỉnh thoảng bắn ra từng đạo tia sáng, như ngân hà trút xuống, phá tan thân thể và linh hồn của Từ Dương, gần như muốn thân tử đạo tiêu.
Lưu Vũ Tiên Tôn tuy ra tay không nhiều, nhưng đều là những vết thương trí mạng, khiến Từ Dương chỉ muốn bỏ cuộc.
"Không! Ta hận!"
Từ Dương gào thét, quanh thân nát tan, đầy vẻ không cam lòng.
Mặc kệ có bao nhiêu át chủ bài cũng vô dụng, làm sao có thể một địch ba? Hơn nữa, ba người này đều là tồn tại vượt xa thập nhị trọng cảnh.
Cuối cùng, Từ Dương bị đánh cho thân thể tan rã, chỉ còn lại một đám tàn hồn yếu ớt, bị thu vào Sinh Tử Ấn trong lòng bàn tay Giang Hiểu, rơi vào vòng luân hồi.
Cảnh tượng này để lại ấn tượng sâu sắc cho đám trùm chư thiên, sợ hãi đồng thời âm thầm may mắn mình không ngốc đến mức ra tay với Bắc Minh.
Cùng lúc đó.
Bạch Trang nhanh chóng xuống mặt đất, sau đó nắm lấy Tử Vân, rồi hỏi Phương Thiên và những người khác, "Các ngươi thế nào?"
Sau một khắc, Bạch Trang liền chú ý đến Tương Trầm bên cạnh, tim giật thót.
Sao Thái Dương chân quân lại thảm đến vậy?
Bên kia.
Giang Hiểu không có nửa điểm sắc mặt tốt đối với đám trùm chư thiên này, nếu không vì lý trí kiềm chế, có lẽ đã gϊết sạch chúng rồi!
Mấy lão giả của Vân Tiêu Đạo Cung gượng cười, "Bắc Minh… đại nhân, chuyện này thật sự xin lỗi, yên tâm, tiếp theo chúng ta nhất định sẽ đền bù tổn thất."
"Đền bù tổn thất?"
Giang Hiểu đột ngột quát lạnh, "Đến đây! Phương Thiên! Bắt hết đám người kia cho ta về Minh phủ!"
"Hả?"
Nghe vậy, đám trùm chư thiên đều kinh hãi.
"Ta nói rõ cho các ngươi biết!"
Giang Hiểu lạnh lùng uy hiếp, "Thiên Đình bây giờ như Bồ Tát qua sông, còn khó giữ được bản thân, không rảnh quản chuyện của Minh phủ. Hôm nay, nếu ai dám chạy, đừng trách ta!"
Lời vừa nói ra.
Mọi người đều run rẩy, trên mặt hiện vẻ giống như vừa ăn phải cóc.
"Đáng lẽ phải làm từ sớm! Mấy tên chó chết này, phải hảo hảo thu thập một phen!"
Phương Thiên mặt hung ác, xắn tay áo lên, trực tiếp tiến về phía chưởng giáo và thái thượng trưởng lão của các thánh địa chính thống kia.
"Thả lời ra đi, bảo đệ tử giáo phái, đến Minh phủ chuộc Chưởng môn của bọn hắn!"
Giang Hiểu tức giận vô cùng, mình chỉ vừa xảy ra chuyện, đám người này đã tính toán lợi dụng.
Nhưng muốn nói gϊết đám người kia, chấm dứt ân oán, lỡ như những thế lực này quay lưng với Thiên Đình, thì không chỉ tương lai có phiền toái lớn mà phiền toái nhỏ cũng không ít.
Dứt khoát cứ làm như cũ, nhân cơ hội này, chỉnh đốn lại các thế lực chư thiên cho tốt!
"Cái gì?"
"Bắc Minh, ngươi muốn cái gì lão phu đều cho được, đừng làm vậy mà."
"Để đệ tử đến chuộc người? Lão phu đã sống lâu như vậy chưa từng bị sỉ nhục như vậy!"
Một đám đại lão ngồi không yên.
Nhất là những lão giả tóc bạc trắng, sống vài ngàn năm, với tư cách là thái thượng trưởng lão của một giáo phái, bọn chúng luôn mang dáng vẻ thần bí và cường đại, ngày thường được người người ngưỡng mộ.
Thật mà bị bắt rồi để đệ tử đến chuộc người, thật là quá mất mặt đi!
Ngay lúc này.
Phương Thiên giơ nắm đấm lên đập qua, khiến lão nhân kia tối sầm hai mắt, "Nói lời vô ích làm gì? Ngoan ngoãn ngậm miệng, chịu ít đau khổ thôi."
(*) Thân tử đạo tiêu: chỉ cái chết của người tu đạo, chết cả thân xác lẫn đạo quả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận