Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 642: Bắc Minh quỷ đích thủ đoạn

Chương 642: Thủ đoạn của Bắc Minh quỷ
Nghiền nát phế tích trên không trung.
Một đám Ngự Linh Sư đều trố mắt kinh ngạc.
Bái kiến sự cuồng ngạo, nhưng chưa thấy qua ai ngang ngược như vậy!
Trong ngày sinh nhật thọ tám mươi hai tuổi của Tô Nhược Uyên, Bắc Minh quỷ tựa ma vương giáng trần, một mình một ngựa càn quét một phương, chà đạp mặt mũi Tô gia xuống đất.
Ở đây nhiều như vậy Ngự Linh Sư bát trọng, lại cứ trơ mắt nhìn Bắc Minh quỷ suýt chút nữa g·iết c·hết Tô Nhược Uyên.
Thậm chí còn không ngăn cản được đối phương, mặc cho hắn tiêu sái rời đi.
Dù là vị thiên kiêu Tô gia trước kia cũng chưa từng gây ra họa lớn đến thế!
Cách đó không xa.
Tô Nhược Uyên rũ đầu, hôn mê tại chỗ.
Ở chỗ lồng ngực của ông ta, hai đạo vết kiếm dữ tợn sâu đến thấy xương, không ngừng rỉ máu tươi.
Nhìn lại xem.
Khá lắm!
Khu nhà cũ của Tô gia cũng bị một kiếm xóa đi hơn phân nửa, biến thành một bãi phế tích.
“Oa oa... Cái này... Cái này Bắc Minh quỷ...”
Một vị Ngự Linh Sư bát trọng của Lâm gia trợn mắt há mồm, thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.
"Bắc Minh quỷ hiện tại đã mạnh đến vậy sao?"
Một nam tử cụt tay lẩm bẩm, trong đầu đầy ắp linh áp cường đại mà Giang Hiểu vừa bộc phát ra.
Người này chính là Bạch Ngọc Kinh của Bạch gia.
Vốn lần này xử lý tạm xong chuyện vặt của Nghê Hồng Quốc, vất vả lắm mới trở về tham gia thọ thần sinh nhật của Tô Nhược Uyên, không ngờ lại lần nữa gặp phải Bắc Minh quỷ, giống như đối mặt với Đồng Túc.
Đương nhiên, cái gọi là địch nhân kia vốn chỉ là từ ngữ, hoàn toàn do một mình Bạch Ngọc Kinh tự nghĩ như vậy.
Ngày nay Giang Hiểu đã không để ý cái tên "Người tàn tật" này.
"Rốt cuộc là vì cái gì?"
Một Ngự Linh Sư thất trọng nhịn không được mà hỏi: "Bắc Minh quỷ là Ngự Linh Sư, chúng ta sớm đã biết. Có điều, vì sao Bắc Minh quỷ lại rõ ràng..."
Ngự Linh Sư cửu trọng thì thật sự không thể thốt ra lời.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Những Ngự Linh Sư bát trọng đỉnh cao thế gian như bọn họ, sớm đã biết huyền bí của cửu trọng, hơn nữa năm xưa Lý Mỗ thiếu chút nữa là đạt tới Thiên Đạo.
“Ực…”
Ngự Linh Sư thất trọng này nuốt nước miếng, thật sự không dám nghĩ sâu hơn. Nếu Thiên Đạo bị một con lệ quỷ nghiệp chướng sâu nặng như vậy nắm giữ, thì đối với vạn vật trên thế gian, ý nghĩa như thế nào?
"Không có khả năng!"
Bạch Ngọc Kinh lắc đầu nói: "Nếu Bắc Minh quỷ thật sự leo lên tới cửu trọng, thì hôm nay đã không cần sớm bỏ chạy rồi."
Đám Ngự Linh Sư bọn họ một phen nóng nghị về thực lực của đối phương.
Còn người Tô gia thì triệt để căng thẳng không thôi.
"Gia chủ!"
Một Ngự Linh Sư Tô gia vội vàng chạy đến bên Tô Nhược Uyên, vội vàng vận dụng năng lực trị liệu.
"Cái này… Cái này… Trời ơi!..."
Tô Nhược Vân thì nhìn hết thảy, cuối cùng vô lực than một tiếng.
Lúc ban đầu ở Đông Xuyên thành phố, khi không thể giữ chân được Bắc Minh quỷ, Tô Nhược Vân đã mơ hồ đoán được có một ngày như vậy, có điều lúc nó thực sự xảy ra, thì ông vẫn bị Bắc Minh quỷ cho đánh thức cơn ác mộng.
"Rốt cuộc tiểu tử kia đã trải qua cái gì? Vì sao trong một khoảng thời gian ngắn mà lại có tiến triển khủng bố đến vậy?"
Nhớ lại vừa rồi Bắc Minh quỷ một mình giết ra khỏi khu nhà cũ của Tô gia, hơn nữa còn có thể một mình chống đỡ linh áp của mấy Ngự Linh Sư bát trọng, không hề bị lép vế...
Tô Nhược Vân chỉ cảm thấy ngày hôm nay khác xa đêm đó hai mươi năm trước!
"Ngoài chuyện đó ra..."
Đúng lúc này, Tô Phàm nghiến răng nói, "Chỉ sợ danh sách của Tô gia chúng ta lại bị Bắc Minh quỷ làm nhơ bẩn thêm rồi!!!".
Đợi một đám Ngự Linh Sư nhao nhao rời đi.
Tất cả Ngự Linh Sư của Tô gia đều đứng trên vòm trời, nhìn xuống phía dưới khu nhà cũ đã sụp đổ hơn phân nửa.
Tâm trạng của họ đều vô cùng tệ hại.
Đặc biệt là mấy Ngự Linh Sư bát trọng kia, sắc mặt càng xám xịt như mây đen u ám, như sắp đổ mưa.
"Lão phu… sai rồi..."
Tô Nhược Uyên giờ phút này miễn cưỡng hồi phục một chút, khuôn mặt già nua vẫn thiếu máu, giọng điệu cũng lộ ra cực kỳ suy yếu.
“Lúc trước… khi con súc sinh đó mới vào Tô gia ta…”
Tô Nhược Uyên nhìn căn nhà cũ hoang tàn trước mắt, chỉ cảm thấy có một cây kim đâm vào tim, “Lão phu nên bất chấp tất cả g·iết c·hết nó mới đúng a!!!”
Giờ có nói gì đi nữa cũng muộn rồi.
Ngày sinh nhật thọ của mình, vinh quang của Tô gia, cùng với cả những danh sách thiên kiêu đó ngày hôm nay đều bị Bắc Minh quỷ làm hỏng hết.
Tô Nhược Uyên bỗng cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, dưới chân mất lực, một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.
"Đại ca!"
Bên cạnh, Tô Nhược Vân vội vàng đỡ lấy ông.
"Bắc Minh quỷ đang ở Huyền Môn, Trần Nhi của ta chắc chắn bị bắt đi đâu đó rồi!"
Một Ngự Linh Sư bát trọng của Tô gia lên tiếng, "Gia chủ..."
"Việc này không cần ngươi nói nhiều, lão phu cũng hiểu rõ."
Tô Nhược Uyên ngắt lời, "Nếu Bắc Minh quỷ đã dám chà đạp lão Tô gia ta đến thế, thì lần này ta sẽ nghiền nát hắn triệt để! Đoạn tuyệt hết thảy sinh cơ!"
"Lập tức triệu tập tất cả các Ngự Linh Sư thất trọng trở lên, lão phu muốn cho người đời thấy được nội tình thực sự của lão Tô gia!"
Một phen hào khí ngút trời.
Thế nhưng những người Tô gia xung quanh lại mang vẻ mặt cổ quái, không nhịn được muốn oán thầm vài câu.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Hiện tại chỗ ở cũ của nhà mình đều bị Bắc Minh quỷ chém thành phế tích, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, thì nói hào khí thật sự là quá xấu hổ.
...
Cùng lúc đó.
Những Ngự Linh Sư khác sau khi thấy Tô gia rơi vào cảnh thê thảm như vậy, thì trong lòng ngoài hả hê thì cũng không khỏi dấy lên một chút kiêng kị với Bắc Minh quỷ ngày hôm nay.
"May là Tô gia sờ vào mông Bắc Minh quỷ, nếu là đổi lại nhằm vào chúng ta, thì chỉ sợ còn thê thảm hơn Tô gia nữa!"
Một Ngự Linh Sư bát trọng của Lâm gia nói như vậy.
"Xem ra lần này Tô gia là chọc tức rồi."
Ngự Linh Sư thất trọng đi cùng gật đầu phụ họa: "Chắc chắn là muốn gây sự với Minh phủ thêm một lần nữa rồi."
Đúng lúc này.
Vị Ngự Linh Sư bát trọng kia bỗng nhiên nhìn quanh bốn phía, "Không đúng, Y Huyên của chúng ta đâu?"
Bốp!
Lời vừa nói ra, mọi người mới ý thức được tình hình không ổn.
Lần này tham gia thọ thần sinh nhật của Tô Nhược Uyên không chỉ có những Ngự Linh Sư truyền kỳ.
Đi cùng còn có các đệ tử trẻ tuổi của tứ đại gia tộc!
Lần trước trong đại thọ 80 của Tô Nhược Uyên, Giang Hiểu cũng từng gặp qua Lâm Y Huyên cùng cha nàng là Long Thủ.
Vừa rồi Bắc Minh quỷ giết Tô Nhược Uyên ra xa mấy dặm, những Ngự Linh Sư truyền kỳ đi theo sang, thì đám hậu nhân kia vẫn còn ở lại khu nhà cũ của Tô gia...
Sao có thể vừa quay đầu trở về, người lại không thấy đâu hết vậy?
Cùng lúc đó,
Bạch Ngọc Kinh cũng phát hiện Bạch Thanh Tùng mà mình mang theo đi không hiểu sao cũng biến mất.
Vội vàng liên hệ nhưng lại không cách nào liên lạc được, tâm trạng không khỏi lo lắng.
Đúng lúc này --
"Bạch Ngọc Kinh..."
Một Ngự Linh Sư Vương gia đột nhiên buồn bã nói: "Hậu nhân nhà ngươi cũng m·ất t·ích rồi?"
Bạch Ngọc Kinh khó có thể tin nổi, "Ngươi... Vương gia của ngươi... Không lẽ..."
Người phía trước không trả lời.
Nhưng sắc mặt đã nói rõ tất cả.
Trên đường phố Chu Tước.
Ba nhà Ngự Linh Sư Vương gia, Lâm gia, Bạch gia vô tình nhìn nhau.
Trong lòng đều cảm thấy một sự hoang đường vô cùng lớn: “Vấn đề này nghiêm trọng rồi!”.
Mặc cho Bạch Ngọc Kinh bọn người có nghĩ như thế nào cũng không thể ngờ tới.
Bắc Minh quỷ từ khi ngụy trang thành Tô Quan Vũ để tham gia thọ thần sinh nhật, liền sớm đã đặt tọa độ của [Cấm Thuật Chi Môn] ở một chỗ ẩn nấp trong sân nhà của Tô gia.
Nương theo việc đánh nhau với Tô Nhược Uyên, những Ngự Linh Sư cấp cao nhao nhao đuổi theo sang.
Giang Hiểu lại thông qua [Cấm Thuật Chi Môn] một lần nữa trở lại khu nhà cũ của Tô gia.
Sau đó...
Tại một căn phòng tối ẩn nấp nào đó.
Nhìn mười mấy thiếu niên thiếu nữ đang co rúm trên mặt đất, lo lắng sợ hãi.
"Đừng sợ ah!"
Giang Hiểu cười híp mắt nói câu nói thường lệ của hắn: "Bổn tọa thích nhất chính là những nhân tộc thiên tài như các ngươi..."
Lời vừa nói ra, đám danh sách thế gia kia run rẩy càng lợi hại hơn, ruột gan thì hối hận không thôi.
Đúng ra là mình không nên đến tham gia thọ thần sinh nhật của lão già Tô Nhược Uyên kia mới phải!
Nào ai ngờ được.
Bắc Minh quỷ vừa trước một khắc còn ở xa mấy dặm cùng đám Ngự Linh Sư bát trọng đánh nhau túi bụi, một giây sau lại đột ngột xuất hiện từ một cánh cửa bên cạnh.
Không có Ngự Linh Sư bát trọng che chở, những con dê con đáng thương này làm sao có thể đối mặt với sói đói tàn ác Bắc Minh quỷ chứ?
Ngay lúc này --
Giang Hiểu bỗng sững sờ, chú ý tới nữ tử thanh sam đang cắn chặt răng, khuôn mặt tràn đầy quật cường, "Không đúng, sao ta lại trói luôn cả nữ nhân này lại thế này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận