Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 934: Tô Bạch đáng sợ trực giác

Chương 934: Trực giác đáng sợ của Tô Bạch
“Mặt khác, lần trước ta cùng chúa tể thâm nhập Bắc Minh giới, đã gặp phải rất nhiều chuyện." Đột nhiên, Tô Bạch đổi chủ đề, "Thế giới kia có rất nhiều cường giả, người để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho ta chính là một đạo nhân kia."
“Ồ?” Bạch Si lập tức hứng thú.
Cách đó không xa, Giang Hiểu trong hư không khẽ nhúc nhích.
Đạo nhân mà đối phương nhắc tới không ai khác chính là Sở Ly…
Tô Bạch cố ý đề cập đến Bắc Minh giới lần này, hẳn là thấy thực lực của Bạch Si tăng lên, muốn nối lại quan hệ, một lần nữa mời hắn cùng đi thám hiểm.
Tô Bạch mở miệng nói tiếp, “Trong vũ trụ này, vật chất u ám ngày càng nhiều, lũ quái vật Nữu Khúc Chi Sào càng điên cuồng.”
“Ừ.” Bạch Si lần này lại rất thành thật nói, “Cái vũ trụ này đi đến cuối cùng, không có gì bất ngờ xảy ra, tốc độ t·ử v·ong của chúng ta sẽ ngày càng nhanh.”
“Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa.” Tô Bạch nói, “Cho dù là chúa tể, con đường cũng sắp đến hồi kết thúc, chỉ có xâm nhập vực sâu tận cùng mới có cơ hội nghịch chuyển tất cả.”
Bạch Si không vội vàng mở miệng.
Tô Bạch tiếp tục nói, “Ngoài ra, Giang Hiểu dùng tên giả là Bắc Minh quỷ, ta nghi ngờ giữa hai người chúng có liên hệ mật thiết.”
“Bắc Minh quỷ… Bắc Minh giới…” Nghe vậy, Bạch Si nhíu mày, sau đó giật mình nói, “Ngươi nhắc mới để ta nhận ra, dường như giữa chúng thật sự có chút liên quan.”
Nhìn một màn này, Giang Hiểu kinh hãi không thôi, thầm nghĩ, Bạch Si chẳng phải ngươi đã cùng ta xảy ra chuyện ở địa cầu rồi sao…
Ở bên kia, Tô Bạch nào có nghĩ đến chuyện Bạch Si sớm đã bắt được Giang Hiểu, thậm chí còn cùng Giang Hiểu trải qua một lần thế giới địa cầu trong mộng?
Tô Bạch tiếp tục nói, “Chỉ cần bắt được Giang Hiểu, chúng ta có thể dùng Tịnh Châu tra xét bí mật sau lưng hắn, việc này nhất định sẽ giúp ích cho lần tiến vào Bắc Minh giới sau.”
“Nếu vậy, ta nên nghĩ cách đối phó Giang Hiểu rồi.” Bạch Si tỏ vẻ đồng tình, lại hỏi, “Hư, ngươi còn có biện pháp nào để đối phó Giang Hiểu không?”
“Biện pháp thì có không ít, trước mắt cứ lấy muội muội ta làm mồi nhử, ta nghĩ đối phương cũng trốn không thoát!” Tô Bạch thấy Bạch Si chủ động hỏi, trong lòng biết đã khơi gợi được sự chú ý của hắn đối với Giang Hiểu, mục đích lần này đã đạt thành.
“Nếu hắn chạy thoát thì sao?” Bạch Si giả vờ hiếu kỳ.
Tô Bạch đáp, “Ta cũng có thủ đoạn đối phó, ngươi còn nhớ U Dạ giới chứ? Tịnh Châu có phản ứng với thế giới kia, có lẽ nơi đó còn cất giấu một viên linh châu khác.”
“Ồ ~” Bạch Si kêu lên, “Hư, ngươi thật thông minh.”
“Đối phương rõ ràng đã biết về Kinh Châu của U Dạ giới?!” Giang Hiểu ở một nơi khác nghe được cuộc trò chuyện của hai người, thông qua lời nói khách sáo của Bạch Si, đã biết được thông tin quan trọng này, "Tô Bạch này đúng là độc ác, âm mưu quỷ kế quá nhiều!"
Đây đúng là định kiến của hai phe.
Bản thân mình thông minh được gọi là túc trí đa mưu; người khác thông minh được gọi là quỷ kế đa đoan.
“Còn gì nữa không?” Bạch Si tiếp tục hỏi, “Giang Hiểu kia có vẻ gian xảo quỷ kế lắm, khó đối phó lắm à.”
“Hả?” Tô Bạch nhíu mày, đã nhận ra sự bất thường.
Bố cục của mình tỉ mỉ vô cùng, chẳng lẽ đối phương lại có thể trốn thoát một lần, rồi lại thêm một lần?
"Quay lại chuyện chính.” Tô Bạch không nghĩ nhiều, nói, “Tóm lại, lần này ta tìm ngươi có hai việc. Một là để ngươi giúp giải quyết vấn đề của muội muội ta, hai là để cho ngươi biết sự đặc thù của Giang Hiểu.”
Bạch Si nói, “Ừ, theo như ngươi nói, Giang Hiểu quả thật rất đặc biệt.”
Tô Bạch dặn thêm một câu, “Nếu phát hiện tung tích của Giang Hiểu trong vực sâu, nhất định phải bắt hắn bằng mọi giá!”
Bạch Si gật đầu, “Được.”
“Vậy ba ngày sau ta sẽ dẫn muội muội đến Dục Giới.” Tô Bạch nói xong liền chuẩn bị rời đi, chợt lại nhớ ra chuyện gì đó, dặn dò, “Về chuyện sứ giả mà ngươi đã nhắc trước đây, rất có thể, Thao Thiết đại hội có ẩn chứa điều kỳ quái…”
“Chúng ta sẽ bắt Trần lão bản ngay thôi.” Bạch Si nói chậm rãi từng chữ một, “Nếu để ta phát hiện hắn dám thông đồng với Bắc Minh quỷ, ta nhất định phải giam hắn vào bể khổ một vạn năm!”
"Khá lắm…" Giang Hiểu trong hư không chứng kiến hết thảy, “Thật đáng thương cho Tô Bạch, bị Bạch Si đùa bỡn trong lòng bàn tay.”
Tô Bạch nghĩ đến vô vàn khả năng, nhưng lại sơ sót khả năng tệ nhất, vậy mà còn tự cho là tính toán tỉ mỉ, quá thông minh.
Đúng lúc này—–
Ánh mắt Giang Hiểu chợt thay đổi.
Thân hình của hắn bỗng trở nên ngưng thực hơn một chút…
Linh lực trong Tịnh Châu sắp cạn kiệt!
Trong nháy mắt, Giang Hiểu trong lòng lo lắng bất an, cả người lập tức căng thẳng.
Tô Bạch không ngại bị người khác làm phiền nói một tràng dài về chuyện của mình… Nếu lúc này mình đột nhiên lộ diện trước mặt đối phương…
Thì cảnh tượng sẽ rất đẹp, không dám tưởng tượng nữa.
Cũng may, Tô Bạch nên hỏi gì cũng đã hỏi, Tô Tô, Bắc Minh giới, mọi chuyện của Giang Hiểu sau khi bàn bạc xong, cũng không cần ở lại lâu.
Chỉ một lát sau.
Sau khi Tô Bạch cất tiếng chào tạm biệt, liền quay người rời đi.
Giang Hiểu có chút thở phào nhẹ nhõm… Ai ngờ rằng ngay đúng lúc này, ranh giới hư và thực lại vừa mới đột phá!
“Hả?!” Động tác xoay người của Tô Bạch khựng lại.
Một tiếng thở rất nhỏ không thể nhận thấy…
Tô Bạch, người đã tái sinh là vô thượng chúa tể, vẫn lập tức nhận ra sự bất thường này, liền nhìn về bốn phía.
Bộp! Giang Hiểu lúc này tim đập thình thịch.
Không ổn rồi, Tịnh Châu đã đến cực hạn, thân hình của hắn dần dần xuất hiện ảo ảnh, xem ra trong khoảng mười giây nữa sẽ hoàn toàn ngưng thực…
Bộp! Bạch Si cũng ngạc nhiên.
Đúng lúc này——
"Si, trong Dục Giới của ngươi còn người nào khác không?” Tô Bạch quay đầu nhìn Bạch Si, khó hiểu hỏi, "Khi ta đến, sao chỉ cảm nhận được khí tức của ngươi và Trần lão bản?"
“À…” Bạch Si có vẻ ngẩn ngơ, hơi suy nghĩ một chút.
Ừm, nên nghĩ xem, mình có nên đánh nhau với Tô Bạch vì Giang Hiểu không, đánh xong thì ai thắng ai thua…
"Vừa nãy hình như ta nghe thấy một tiếng thở khẽ.” Tô Bạch cau mày, nhìn quanh bốn phía, “Có một cảm giác… khó tả…”
Bản chất cẩn thận trong con người hắn lập tức trỗi dậy, hơn nữa, lời của Bạch Si trước đó cũng có gì đó không ổn.
Bản năng của Tô Bạch mách bảo, có gì đó không ổn trong chuyện này!
"Chuyện này cũng có thể à?!" Trong hư không, Giang Hiểu thầm nghĩ, Tô Bạch này chắc là bị hoang tưởng bị hại rồi chứ.
Chỉ một tiếng thở nhỏ cũng gây ra phản ứng thế này ư? Đây là cái đồ điên gì vậy!
Điều muốn ch·ết là, Tịnh Châu của mình sắp không cầm cự nổi rồi…
Giang Hiểu thậm chí không dám có bất kỳ hành động nào, ở trạng thái này, dù chỉ động ngón tay thôi, cũng có thể thoát khỏi hư vô.
Ầm~ Cùng lúc đó, quả cầu thịt máu khổng lồ bên ngoài Dục Giới phát ra một luồng khí tức cổ xưa, tràn ngập khắp Tinh Hà.
"Hư, ngươi muốn làm gì?" Bạch Si lập tức cảm nhận được địch ý của Tô Bạch.
“Giang Hiểu đã chiếm Tịnh Châu của ta.” Tô Bạch lạnh lùng nói, "Rất có thể, đối phương luôn ẩn mình theo dõi ta ở Túc Mệnh giới, rồi lẻn vào giới này."
Bộp! Bộp! Bộp! Cả Bạch Si và Giang Hiểu đều giật mình kinh hãi.
Thật khó tin! Trực giác của cái tên điên này quá mạnh rồi… Dù có chệch hướng đi một chút, suy đoán của đối phương cũng không hề sai, bản năng bên trong của người này thật sự quá đáng sợ.
“Không thể nào.” Bạch Si lập tức phản bác, “Tuyệt đối không thể có người lọt vào Dục Giới của ta.”
"Tịnh Châu rất huyền ảo, ngươi không hiểu đâu." Tô Bạch phát ra khí cơ mạnh mẽ, thậm chí không thèm để ý đến thái độ của Bạch Si, chỉ nghĩ đến việc lấy ra cái kia căn d·â·m.
Tên điên cố chấp cực đoan này, một khi đã nghĩ đến chuyện của mình, sẽ không để ý đến nhiều thứ như vậy nữa, thật đáng sợ.
"Ta nói lại lần nữa, tên điên kia, mau cút khỏi đây cho ta!" Thấy thế, Bạch Si rốt cuộc cũng đứng không yên, bước lên một bước.
Một vòng thần quang màu trắng thuần khiết lập tức từ dưới chân hắn bay lên, khuếch tán ra uy áp mạnh mẽ, bao trùm cả Bát Hoang.
Tô Bạch không nói một lời, sắc mặt càng thêm u ám như băng, cảm giác kỳ dị trong lòng ngày càng trở nên rõ ràng.
"Thật phiền phức..." Trong hư không, Giang Hiểu cau mày, ánh sáng lưu ly ảo diệu của Tịnh Châu đã bắt đầu lóe lên…
Tô Bạch này rõ ràng chỉ dựa vào bản năng trực giác mà dám đại náo địa bàn của Bạch Si?
Đúng lúc này——
Tịnh Châu đột nhiên chớp lóe mạnh, sau đó hào quang tan biến, hoàn toàn ảm đạm...
"Quả nhiên!" Ánh mắt Tô Bạch đột nhiên mãnh liệt, nhanh chóng nhìn về một hướng, như chó săn vồ mồi, bùng nổ hành động.
Thân hình hắn trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Đồng tử Bạch Si khẽ co lại…
...
Dục Giới.
Khổ Hải mờ mịt không định hình, như dòng sông lớn trong Hậu Hối Châu, sóng biển cuộn trào, hung dữ…
Rất lâu sau đó…
“Chuyện gì xảy ra?” Tô Bạch dừng lại trên một vùng đồng bằng trống trải, cau mày, như đang suy tư về một vấn đề phức tạp.
“Chuyện gì xảy ra? Ngươi bị điên à?!” Bên cạnh, Bạch Si nghiến răng ken két, sát khí tỏa ra xung quanh, nhìn chằm chằm vào vị chúa tể hư vô này.
"Vì sao…” Tô Bạch không tỏ vẻ gì về sự tức giận của Bạch Si, vẫn đang tự hỏi về cảm giác vừa rồi, “Rõ ràng mình vừa mới cảm nhận được một luồng khí tức khác, vì sao trong nháy mắt lại biến mất?"
“Ngươi chắc chắn chứ? Sao ta lại không cảm nhận được?” Bạch Si đột nhiên cười lạnh nói, "Ý ngươi là ta đã thông đồng với Giang Hiểu ư?"
"Si..." Tô Bạch chỉ nhìn Bạch Si, do dự một chút, cuối cùng nói, "Cũng không hẳn, cứ như vậy đi, ta đi trước đây."
Nói xong, Tô Bạch trực tiếp biến mất khỏi Dục Giới.
Cùng lúc đó, quả cầu thịt máu khổng lồ bên ngoài Dục Giới cũng dần đi xa, hoàn toàn rời khỏi tinh không này.
Đợi sau khi người này rời đi, Bạch Si mới buông tay ra, sát khí cũng tan biến dần, sau đó mang vẻ kiêng dè lẩm bẩm, "Đáng sợ thật… Chúa tể Hư…”

Trên một tinh cầu gần Dục Giới.
Trần lão bản không nghe được cuộc đối thoại giữa hai vị chúa tể, lúc này tùy tiện tìm một chỗ, đang lật xem một cuốn sách da dê, đột nhiên——
"Phù ~" Một tiếng thở phì phò vang lên bên cạnh hắn.
Động tác của Trần lão bản khựng lại.
"Cũng may... Trần lão bản ngươi không đi quá xa... Nếu không Dục Giới e là đã bị đánh nát." Bên cạnh hắn, Giang Hiểu nhẹ nhàng thở phào, “Tô Bạch kia thật sự quá khó giải quyết, không thể qua loa được."
"Ngươi..." Mặt Trần lão bản lộ vẻ buồn bực.
“Đừng hỏi, hỏi chính là [Thuấn].” Giang Hiểu lúc này tâm tình vẫn chưa ổn định lại, tự nhủ, "Cũng may ấn ký Thiên Đạo đã được kích hoạt chút ít, miễn cưỡng dùng được, nhưng khí tức có lẽ đã bị phát hiện rồi, như vậy xem như…"
Tô Bạch trời sinh đã cảnh giác.
Nhưng Giang Hiểu cũng luôn chuẩn bị sẵn phương án dự phòng, rất ít khi tin tưởng người khác, ngay từ trước khi vào Dục Giới, hắn đã lén lút để lại ấn ký [Thuấn] trên người Trần lão bản.
Lá bài tẩy này vốn được chuẩn bị cho Bạch Si…
"Cũng không sao." Giang Hiểu rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng, "Lý Mỗ ở Túc Mệnh giới lúc trước cũng rất mạnh…"
"Không biết Chúa Tể Hư có tư cách trở thành đối thủ tiếp theo của bản tọa không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận