Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 534: Hồn Châu chi thần!

Chương 534: Thần của Hồn Châu!【Cổ Hoặc】ảnh hưởng xuống, thần trí của chúng quỷ không khỏi trở nên đần độn...mà bắt đầu, không hiểu sao lại đi theo đọc lên khẩu hiệu. Ở bên cạnh hắn, Yến Tử kinh hãi mở to cái miệng nhỏ nhắn, vạn lần không ngờ Bắc Minh quỷ đại nhân lại có loại ác thú vị này. Nhất là câu cuối cùng. Người ta "Chúa" nói thế nào cũng là thanh trừ tội nghiệt trong linh hồn, Bắc Minh quỷ đại nhân sao lại đổi thành muốn lấy đi Hồn Châu trong túi của mọi người hả? Thế nhưng mà, một màn kế tiếp càng làm Yến Tử khó có thể tin nổi. "Bắc Minh quỷ đại nhân! Xin ngài nhanh lấy đi Hồn Châu của ta đi!" Chỉ thấy nữ tử áo đen, vốn là tín đồ của vực sâu chúa tể, đúng là cuồng nhiệt lấy Hồn Châu ra từ trong túi. "Ách..." Giang Hiểu cũng là sửng sốt. Ngay sau đó, trong cơ thể mình lại càng cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ vi diệu. "Đây là...?" Ánh mắt Giang Hiểu khẽ biến, lập tức tỉ mỉ cảm thụ một chút. Chẳng lẽ trên đời này thật sự có cái gọi là tín ngưỡng gia trì? "Lực lượng kỳ quái." Một lúc sau, Giang Hiểu nhíu mày. Luồng lực lượng vi diệu trong cơ thể thập phần mờ mịt, không giống quỷ khí và linh lực, căn bản không thể gia trì lên bản thân, có thể cảm nhận nhưng lại không cách nào vận dụng. "Hay là do tín đồ của ta quá ít?" Nghĩ vậy, Giang Hiểu sờ cằm, nhìn đám tín đồ đang muốn đưa Hồn Châu cho mình. Bất kể nói thế nào. Tóm lại, vực sâu muốn làm, mình kiên quyết phản đối luôn đúng vậy! Giang Hiểu rất nhanh đã kiên định ý nghĩ này, sau đó ha ha cười cười, nói, "Bây giờ mới đúng, các ngươi tiếp tục cầu xin, bản tọa còn chút việc phải đi trước." Dứt lời, Giang Hiểu liền cùng Yến Tử rời khỏi nơi này. Còn hơn 30 quỷ vật kia thì một lần nữa ngồi trở lại chỗ, hơn nữa lại tiếp tục cầu xin...mà bắt đầu, chỉ là lần này trong miệng lại nhớ kỹ ——"Vạn quỷ đứng đầu, Huyền Vũ kiếm chủ, Kẻ địch mạnh nhất của Thiên Cơ Cung, Người lãnh đạo đời thứ ba của Minh phủ, Người nắm giữ vô thượng Túc Mệnh Châu, Chúng sinh quyến thuộc cầu nguyện, Bắc Minh quỷ a, xin lấy Hồn Châu trong túi áo của chúng ta." "Không đúng! Không đúng!" Sau khi rời khỏi khu biệt thự hoa viên, Giang Hiểu lập tức thu hồi vẻ tươi cười, tự nhủ, "Trần lão bản kia mỗi ngày đều chuyển việc làm ăn của hắn, sưu tập sự sợ hãi, căm hận và những cảm xúc tiêu cực khác." "Hôm nay vực sâu chúa tể lại bắt đầu bồi dưỡng tín đồ." "Không chừng có thứ mà chúng ta xem nhẹ lại là thứ mà vực sâu coi trọng nhất!" Trên đường đi, Giang Hiểu suy nghĩ lung tung, lập tức đưa ra quyết định, gọi Khổng Thuận đến. Khổng Thuận cúi đầu khom lưng nói, "Bắc Minh quỷ đại nhân có gì phân phó?" "Ta chuẩn bị ra ngoài một chuyến, cho ta tìm mấy thành phố có nhiều quỷ vật." Giang Hiểu nói, "Ngoài ra, bảo Bát Kỳ Quỷ bọn họ trông coi tốt Minh phủ." "Bắc Minh quỷ đại nhân, ngài lại muốn ra ngoài?" Yến Tử có chút nóng nảy, "Chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra sao?" Mỗi lần Bắc Minh quỷ đại nhân ra ngoài đều trọng thương trở về, Yến Tử nhìn thấy rất đau lòng. "Không có việc gì, lần này chỉ là đi đoạt mối làm ăn của người khác mà thôi." Giang Hiểu khoát tay nói, "Mặt khác, tiện đường xem Huyền Môn đến tột cùng là kẻ vô sỉ nào, lại cam tâm làm tay sai cho Thiên Cơ Cung!" Bản thân hắn tự nhiên là không quên Huyền Môn, nghĩ đến lại thấy buồn cười. Thiên Cơ Cung tính toán rất hay, lại đi nâng đỡ một thế lực Lệ Quỷ, để mà hóa giải mâu thuẫn giữa người và quỷ… . . . Mấy ngày sau. Ở một thành phố ba tuyến ven sông Trường Giang. Giữa trưa, ánh nắng tươi sáng. Trong thành phố tấp nập, tiếng người ồn ào. Trong đó, không thiếu quỷ khí... Thế nhưng mà, so với Nghê Hồng Quốc trước đây, Quỷ Túy ở Hoa Quốc bây giờ đã không dám xuất hiện trước mặt người đời vào ban ngày. Bọn họ thường xuyên lui tới vào ban đêm khuya, hơn nữa còn phải lo lắng ngàn vạn lần không bị Ngự Linh Sư phát hiện. Huyền Môn cố nhiên là một nơi đi không tệ, thế nhưng vẫn còn một số quỷ không muốn rời quê hương. Lúc này đây. Tại một ngã tư đường. Giang Hiểu mặc một bộ đồ thể thao trắng tinh, trên đầu đội mũ lưỡi trai, mái tóc đen ngắn buộc lơ đãng sau gáy, đường nét khuôn mặt rõ ràng, dáng người cao gầy, tựa như một sinh viên trẻ tuổi, anh tuấn. "Xin hỏi ngươi có muốn làm chủ kênh phát sóng không? Với khí chất của ngươi..." Trên đường, có một người dò xét chủ động tìm tới. "Ta chính là chủ kênh phát sóng." Giang Hiểu nghĩ nghĩ, lộ ra nụ cười tươi như ánh mặt trời, "Hơn nữa, fan hâm mộ rất nhiều rất mạnh." Đối phương thất vọng rời đi, không thể ngờ được thanh niên mình vừa nhìn trúng lại chính là Bắc Minh quỷ hung danh hiển hách. "Ai ~ nói ra cũng đã một thời gian không có phát sóng rồi." Giang Hiểu chợt thở dài, "Đám fan hâm mộ chỉ sợ cũng đang sốt ruột." Trắng trợn nói dối tự nhiên là tuyệt kỹ, kết hợp với mặt dày của gã này, có thể so với cấm thuật Huyền cấp! Tìm một khách sạn tùy tiện. Đến đêm khuya. Giang Hiểu thay bộ đồ màu đen, sau đó chuẩn bị bước ra cửa khách sạn thì cô lễ tân nhắc nhở, "Buổi tối tốt nhất không nên ra ngoài, ở đây nhiều quỷ lắm." "Không sao, ta là Ngự Linh Sư, rất mạnh nha ~" Giang Hiểu mỉm cười, thấy cô lễ tân ngẩn người. Ngay sau đó. Giang Hiểu đã đến một ngã tư đường trong thành phố vào đêm khuya. Quả nhiên. Trong không khí rất nhanh đã cảm nhận được quỷ khí từ bốn phương tám hướng. "Cuối cùng vẫn là thành phố ba tuyến, hơn nữa mấy Quỷ Túy này cũng không có hại người, chỉ sợ Ngự Linh Sư cũng lười ứng phó." Giang Hiểu nghĩ trong lòng, sau đó tìm một khu vực có quỷ khí tương đối nồng đậm, một đường đi tới. Ngoại trừ tình huống đặc biệt ra, quỷ vật sao có thể tụ tập một chỗ? Chẳng bao lâu. Giang Hiểu đã đến một bệnh viện bỏ hoang. Môi trường âm u đáng sợ không hề gây ảnh hưởng gì đến hắn. Xoạt! Vừa mới bước vào, bên trong quả nhiên đang tụ tập một đám quỷ vật. Đúng là những quỷ vật trước đây trong Minh phủ, tất cả đều tựa như tín đồ trung thành, hướng về nơi tối tăm sâu thẳm mà cầu nguyện. Có khoảng hơn 20 con quỷ, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, phảng phất như một địa điểm tà giáo. "Sai rồi! Các ngươi niệm sai rồi!" Giang Hiểu không hề che giấu quỷ khí của mình, trấn nhiếp toàn trường, sau đó đau khổ nói, "Các ngươi niệm cái gì vậy? Chúa sẽ tức giận đấy!" "Hả?" Chúng quỷ há hốc mồm, "Chúng ta... không có niệm sai mà..." "Còn nói không niệm sai!?" Giang Hiểu tức giận mắng, sau đó hai mắt hóa thành đồng tử tử dị, "Đến! Mọi người theo ta niệm lại một lần!" Sau khi Giang Hiểu rời đi. Nơi đây khí thế liền thay đổi long trời lở đất. Nếu như lúc trước là nghi thức tà giáo, vậy thì bây giờ đã biến thành một tổ chức bán hàng đa cấp.. . . Liên tiếp mấy ngày. Giang Hiểu đi lại trong đêm khuya, không chút do dự mà "sửa" những "sai lầm" của quỷ vật. Việc này lại làm cho hắn thấy được một điều bị những người lớn xem nhẹ. Trên thực tế. Ma trảo của vực sâu đã sớm xâm nhập vào tầng lớp dưới cùng của thế giới này. Dần dần. Tòa thành phố ba tuyến này bị thay đổi. Mỗi khi đêm xuống. Một đám quỷ và một đám quỷ khác gặp nhau, chuẩn bị cầu xin thì sẽ vô cùng kinh ngạc, "Khoan đã! Ngươi có phải đã niệm sai rồi không?" "Không có mà." "Lời cầu nguyện rõ ràng là: Bắc Minh quỷ a, xin lấy đi Hồn Châu trong túi của chúng ta..." "Cái gì mà lời cầu xin rắm chó vậy? Bắc Minh quỷ không phải là quỷ sao? Sao có thể thanh trừ tội nghiệt cho ngươi và ta? Hồn Châu là cái quái gì?" "Ngươi rõ ràng dám bôi nhọ Bắc Minh quỷ đại nhân của ta! Ta liều mạng với ngươi!" "Tốt! Sai còn không nhận! Trái lại sỉ nhục tín ngưỡng của ta!" "Chư vị xin yên lặng một chút! Hãy nghe ta nói, Bắc Minh quỷ đại nhân mới thật sự là tín ngưỡng duy nhất!" "Chúng ta chỉ cần dâng Hồn Châu, là có thể đạt được sự an bình trong lòng!". . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận