Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 643: Tứ đại gia tộc liên thủ!

Chương 643: Tứ đại gia tộc liên thủ!
Buổi tối.
Trăng sao giăng đầy.
Giữa núi non trùng điệp.
Một thanh niên Huyền Y tuấn tú phi phàm với mái tóc đuôi ngựa, tay nắm sợi dây thừng dài, thong thả bước đi.
Trên sợi dây thừng dài buộc hơn mười thiếu niên thiếu nữ gấm vóc ngọc ngà, hai tay bị trói chặt, chẳng khác gì đám tù nhân bị áp giải thời cổ đại… Đám danh gia vọng tộc này mặt mày ai nấy đều khổ sở, hận không thể đâm đầu vào đá mà chết cho xong.
"Thời xưa có người đuổi thây, nay có quỷ đuổi người."
Giang Hiểu bất giác thấy cảnh này rất thú vị, bèn lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm.
"Bại hoại! Hèn hạ! Vô sỉ! Biến thái!"
Cô gái áo xanh đứng đầu nghiến răng nghiến lợi, không ngừng buông ra những lời mắng chửi người.
Người này chính là Lâm Y Huyên.
Vốn Long Thủ đi Tây Phương vây quét Quỷ Thần Phụ, Thiên Cơ Cung gần đây lại không có đại sự gì, Lâm Y Huyên bèn muốn quay về Bắc Đô dạo chơi.
Ai ngờ đâu, con Lệ Quỷ Bắc Minh này lại thủ đoạn không hề từ nào, chẳng có chút điểm mấu chốt gì!
"Ha."
Nghe thiếu nữ mắng chửi vô ích, Giang Hiểu chẳng để tâm cười khẩy.
Chắc đối phương có mơ cũng không nghĩ ra.
Mình lại chính là Tiểu Thủ Tịch Thiên Cơ Cung từng phong quang vô hạn ngày xưa...
"Ai, đi mệt quá."
Đúng lúc này, Giang Hiểu chơi cũng chán rồi, liền nới lỏng dây thừng, bay lên không trung, "Tự đi đi, đừng có như gia súc mà còn muốn ta kéo."
Đám danh gia vọng tộc: ...
Trời ạ!
Con quỷ Bắc Minh này rốt cuộc là thứ gì?
Trên đời sao lại có một con quỷ vô sỉ, bỉ ổi, xấu xa đến thế này?
"Bắc Minh Quỷ! Ngươi làm gì mà tra tấn ta như thế? Sao ngươi không giết ta luôn đi!"
Lâm Y Huyên hoàn toàn không nhịn được nữa, tính khí tiểu thư nổi lên, sinh tử chẳng còn là gì.
Bành~ Giang Hiểu không nhiều lời, búng tay một cái.
Một đám Tịch Hỏa đen kịt bay đến mông Lâm Y Huyên, như đỉa đói bám xương, vô cùng khó chịu!
Mấy thiếu niên phía sau tất cả đều kinh ngạc, trợn tròn mắt, rõ ràng có chút chờ mong.
"Ngươi... Ngươi... Cái tên hèn hạ vô sỉ kia muốn gì!?"
Lâm Y Huyên cuống cả lên, nước mắt sắp trào ra, vội vàng nhanh chân bước đi.
Mông thì bị một đoàn Quỷ Hỏa bay theo, đừng nói phía sau còn bao nhiêu người như thế, nào dám dừng lại?
"Sao giống trâu thế? Còn phải dùng roi quất cho mấy cái à?"
Thấy thế, Giang Hiểu tươi cười hớn hở, "Nếu không muốn ăn đòn, thì tranh thủ mà đi cho ta! Ta không có thời gian mà lãng phí với các ngươi."
"Ah ah ah ah ah!!!!"
Lâm Y Huyên từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu ấm ức thế này, nhất thời đau buồn trong lòng vô cùng.
Mấy người danh gia vọng tộc còn lại cũng có tâm tình tương tự.
Chỉ có Bạch Thanh Tùng cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn bóng lưng Giang Hiểu, rồi rụt cổ lại, không dám ngẩng đầu, sợ tên ma đầu kia lại chú ý đến mình.
Trước đây chỉ nghe nói thủ đoạn Bắc Minh Quỷ ti tiện, nhưng trải qua rồi thì quả thật khác xa.
Một đám vốn là thiên chi kiêu tử hăng hái, lúc này lại bị một sợi dây thừng cột chung một chỗ, cảnh tượng thật quá thảm hại.
Nếu để đám lão nhân của tứ đại gia tộc thấy cảnh này, có lẽ sẽ đau lòng, mắng chửi Bắc Minh Quỷ vô sỉ không thôi!
"Ai, quen dùng Cấm Thuật Chi Môn, ta có chút không muốn chạy nữa."
Không giống với đám danh gia vọng tộc kia, Giang Hiểu dựa vào Linh Hải vĩnh hằng với linh lực gần như vô tận, toàn bộ hành trình đều ngồi xếp bằng trong hư không, tự do tự tại bay, thế nhưng trong lòng ngược lại lại thấy không vui.
Sau một khắc.
Giang Hiểu bỗng nhíu mày, "Ảnh Quỷ... rốt cuộc là làm sao vậy?"
Từ sau khi thức tỉnh.
Giang Hiểu đã gọi Ảnh Quỷ vài lần, nhưng đều không được đáp lại, đối phương như cũng đi theo bị Hóa Điệp Ấn phong ấn mất rồi.
Nói là Hóa Điệp Ấn, thà rằng...
"Hay là do thiên đạo gây ra?"
Giang Hiểu tự nhủ, "Lần giao chiến giữa Thần và Ảnh Quỷ ở thành phố Đông Xuyên, có lẽ Túc Mệnh Châu đã ảnh hưởng đến cả hai bọn chúng."
Cũng không ngờ rằng, mình rõ ràng có thể dùng Túc Mệnh Châu ảnh hưởng đến thiên đạo thế giới này, để áp chế vực sâu.
Hơn nữa, những ký ức về Thần trong đầu Giang Hiểu giờ đây, cũng không có cảm giác tà ác như trước kia.
Mà đổi lại thành là… Chán ghét!
Dường như cả hai vốn dĩ sinh ra đã là đối lập.
"Ảnh Quỷ nói không sai, kẻ thù lớn nhất của ta vẫn là vực sâu."
Một hồi sau, Giang Hiểu tạm thời đè xuống suy nghĩ, "Bất quá, trước đó, chuyện Minh Phủ và Thiên Cơ Cung nhất định phải từng cái giải quyết."
Nghĩ vậy.
Giang Hiểu đột nhiên nhìn đám danh gia vọng tộc lấm la lấm lét kia, khóe miệng khẽ cong lên, thì thào tự nói, "Giả mạo ai không giả, lại dám giả mạo ta?"

"Lần này, lão phu thật sự không nhịn được nữa rồi!"
"Thật quá coi trời bằng vung rồi!"
"Hàng trăm ngàn năm nay, Lâm gia ta chưa từng bị khuất nhục thế này!"
"Lâm gia các ngươi bị khuất nhục gì? Bạch gia ta còn chưa lên tiếng kìa."
"Bạch gia? Vương gia ta thì sao? Cả hai Quỷ Vực đều bị Minh Phủ phá tan rồi, còn chưa tính đến cả Thiên Trì nữa..."
Trên đường Chu Tước, các vị Ngự Linh Sư truyền kỳ của tứ đại gia tộc giờ phút này ồn ào như chợ vỡ.
Đúng lúc này—— Tiếng nói của mọi người im bặt, đồng loạt nhìn về phía trước.
Một lão giả cao lớn mặc áo mực vân văn mặt đen sì, mở miệng nói, "Sao lại không nói gì nữa? Nhìn xem lão phu có ý gì?"
"Cái này..."
Mọi người không lên tiếng.
Trong bụng lại nghĩ thầm ba đại gia tộc khác cũng đâu thảm bằng Tô gia.
Nhà người ta, người của lão Tô gia này đều vào cung hai lượt rồi… Mọi người vội vàng lảng sang chuyện khác, "Bắc Minh Quỷ khí diễm càng ngày càng hung hăng càn quấy, tứ đại gia tộc chúng ta là Thủ Hộ Giả của Nhân tộc, không thể tiếp tục mặc kệ được!"
"Chư vị, đừng có giấu diếm nữa, nghiệt súc kia đã dám bắt nạt lên đầu chúng ta rồi!"
"Nếu Bắc Minh Quỷ không chết, thì đối với Nhân tộc ta mà nói, đây chính là tai họa ngàn vạn năm!"
Ghê gớm thật.
Tổng cộng lịch sử Ngự Linh Sư mới có khoảng 5000 năm, vậy mà vị Ngự Linh Sư Vương gia này vừa mở miệng đã ví Bắc Minh Quỷ như tai họa ngàn vạn năm rồi!
Đến lúc này, Các Ngự Linh Sư của tứ đại gia tộc lại hiếm thấy buông xuống tranh đấu lẫn nhau, quyết tâm liên thủ, quả là một chuyện đáng ngạc nhiên!
Nhìn chung lịch sử người và quỷ, tình huống như này cũng đếm được trên đầu ngón tay.
Phải biết rằng.
Cho dù là Bạch Quỷ muốn phá hủy Túc Mệnh Châu trước kia, tứ đại gia tộc cũng vẫn giữ lại thủ đoạn, ngồi chờ ngư ông đắc lợi...
Nhưng bây giờ, Bắc Minh Quỷ đang đứng ở vị trí đối lập với thế nhân, cái bóng đen của hắn không ngừng lớn mạnh, cuối cùng đã khiến tất cả các Ngự Linh Sư cảm nhận được mối lo ngại lớn.
"Được rồi!"
Tô Nhược Uyên lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, sau đó mở miệng, "Nếu tên nghiệt súc kia quyết tâm muốn chết! Vậy thì để cho tên nghiệt súc kia xem nội tình thực sự của tứ đại gia tộc chúng ta!"
"Lần này, hơn mười vị Ngự Linh Sư bát trọng chúng ta ra tay, trừ ma vệ đạo!"
"Nhất định phải cho Bắc Minh Quỷ chết không yên lành!"
...
Huyền Môn, trong doanh địa thảo nguyên.
Một "Bắc Minh Quỷ" khoác hắc y như mực, mặt đeo mặt nạ Bàn Nhược đỏ sẫm đột nhiên mở mắt ra.
Vừa nãy tự nhiên lại có cảm giác gai người?
"Có chuyện gì xảy ra?"
"Bắc Minh Quỷ" giả này sờ lên ngực, tim không hiểu sao đang đập nhanh hơn, "Vì sao lại có cảm giác như có chuyện gì cực kỳ không hay sắp xảy ra?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận