Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 110: Địch ta trong mắt Giang Hiểu

Chương 110: Địa vị của ta trong mắt Giang Hiểu "Nghe nói gì chưa? Mười ba tên Quỷ Vực Trầm Luân quỷ đã được cứu đi rồi đấy."
"Cứu đi á? Sao có thể?"
"Sao lại không thể? Cái tên quỷ lái xe kia dẫn theo ba đầu nguyên quỷ khác, khiêng cả cái quan tài chạy trốn."
"Cái gì? Khiêng quan tài chạy?"
"Ta nói ngươi có thể chú ý đến trọng điểm một chút được không, lũ quỷ này giờ thông minh rồi, còn biết liên thủ cơ đấy!"
". . ."
Sự việc ở Quỷ Vực số mười ba rất nhanh đã lan truyền ra ngoài, mọi người mỗi người một câu, bất tri bất giác cảm giác giống như ngày tận thế sắp đến.
Cái liên minh nguyên quỷ Minh phủ này cũng dần dần lọt vào tầm mắt của mọi người. . .
Trấn Thiên Võng, nam viện Thiên Cơ cung.
Trên thao trường.
Khương Vũ ngồi trên ghế dài, nhìn các đệ tử ở đằng xa, không ngừng thở dài.
"Ta nói ngươi bớt than thở được không hả?"
Lão Vương mập mạp lớp B đi tới, tiện tay ném cho ông ta một chai nước khoáng.
"Nghe nói gì chưa? Vụ 444 tuyến xe buýt ở trấn Thiên Võng trước kia chính là do cái tên quỷ lái xe kia gây ra, giờ hắn lại thành người của Minh phủ, ngay trước mặt bảy vị Ngự Linh Sư truyền kỳ của Thiên Cơ Cung, hắn đã cứu đám Trầm Luân quỷ đi rồi đấy."
Lão Vương ngồi xuống bên cạnh Khương Vũ, lên tiếng nói.
Khương Vũ uống một ngụm, nói, "Ta nghe rồi. Nó còn lập ra cái Minh phủ, lớn tiếng nói muốn giải cứu tất cả Lệ Quỷ bị phong ấn, lập ra một thế giới Quỷ Túy."
"Hắc, ngươi xem lũ quỷ này cũng chẳng khác gì người rồi, cũng không biết Đạo Cung còn bao lâu nữa mới chịu ra tay."
"Đừng nói mấy chuyện xa vời đó nữa. Ngay bây giờ này, ta đang đau đầu muốn chết!"
"Sao vậy?"
Khương Vũ bực bội nói, "Ba hạt giống tốt nhất của lớp E ta, Giang Hiểu, Giang Thiền và Cơ Vãn Ca, giờ mất hết hai rồi. Nhất là con bé Giang Thiền này lại còn sống chết không cho người khác gia nhập đội Ngự Linh Sư của nó, cứ khăng khăng nói để dành vị trí đó cho ca ca, ta thật hết cách."
"Haizz, Giang Hiểu đúng là đáng tiếc mà. . ."
Nhắc đến chuyện này, lão Vương không khỏi nhớ lại chuyện ngày đó ở Thương Nguyên Quỷ Vực.
Ai mà ngờ được tên quỷ lái xe kia lại bắt Giang Hiểu và Cơ Vãn Ca lên xe.
Giờ quỷ lái xe còn lập ra cái Minh phủ, tự xưng đối nghịch với nhân loại.
Giang Hiểu và Cơ Vãn Ca hai đệ tử này, tám chín phần mười là lành ít dữ nhiều rồi.
"Haizz, từ sau khi ca ca nàng đi, con bé Giang Thiền này như biến thành người khác vậy."
Nhìn cô thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa đang một mình chấp ba người ở đằng xa kia, Khương Vũ không nhịn được thở dài, "Có động lực thì tốt đấy, nhưng ta lo nó cứ gồng mình như vậy, có ngày đổ bệnh thì biết làm sao."
"Biết làm sao được? Cũng đâu thể bắt Giang Hiểu về cho nó."
Lão Vương nói, "Chưa bàn đến chuyện Giang Hiểu sống chết ra sao, cho dù còn sống thì thế lực Minh phủ giờ có năm đầu nguyên quỷ tọa trấn, ngoài Thiên Cơ Cung ra thì ai dám đụng vào."
Đúng lúc này.
Ở phía xa, trận đấu giữa hai đội Ngự Linh Sư cuối cùng cũng phân ra thắng bại.
Đội Giang Thiền hôm nay chỉ còn ba người, vậy mà đối mặt với đội quân năm người vẫn không hề bị lép vế, ngược lại còn luôn trên cơ đối phương một bậc.
Nguyên nhân quan trọng nhất là do Giang Thiền giờ có được năng lực khống tràng cực kỳ bá đạo 【Gông Xiềng】.
Thêm vào đó, Triệu Vũ Mộng lại còn có được một Hồn Châu cấp Hồng kiểu công kích nhờ quan hệ gia đình.
Hai cô nàng dễ dàng đánh cho đám bạn đồng trang lứa tơi bời hoa lá.
Sau khi thắng, nét mặt xinh đẹp của thiếu nữ cũng không hề lộ vẻ vui mừng, mà lại lập tức quay người đi về hướng lớp học.
"Giang Thiền, đợi mình chút."
Hứa Tuyên cố tình chạy đến quán ăn vặt mua hai chai nước, rồi vội vàng đuổi theo Giang Thiền.
"Cảm ơn."
Giang Thiền lịch sự nói.
"Giang Thiền, hai tháng nữa là thi đấu giữa bốn viện rồi, chúng ta. . . thật sự không chiêu mộ thêm người khác sao?"
Trên đường đi, Hứa Tuyên cẩn thận hỏi han.
Lập tức.
Giang Thiền dừng chân, nghiêm túc nhìn Hứa Tuyên, "Tiểu Huyên, có phải thầy Khương lại tìm em nói gì rồi không?"
Bị nhìn thấu suy nghĩ, Hứa Tuyên ngại ngùng vặn vẹo thân mình, nhỏ giọng nói, "Nhưng mà. . . nhưng mà thi đấu giữa bốn viện quan trọng lắm mà. . . Giang Thiền, mình thấy cậu sẽ còn tiến xa hơn nữa. . ."
"Không cần!"
Giang Thiền quả quyết cự tuyệt, "Ta không cần tiến xa! Ta cứ ở đây đợi ca ta về là được!"
"Giang Hiểu hắn. . ."
Hứa Tuyên có vẻ lưỡng lự.
"Không cho nhắc!"
Giang Thiền đột ngột ngắt lời, nghiến răng nghiến lợi nói, "Năm xưa cha ta đã có thể nhặt được hắn từ trong Quỷ Vực khi còn là một đứa bé, giờ nó đã lớn vậy rồi, càng không thể chết được!"
Nói xong, Giang Thiền liền nhét lại chai nước vào ngực Hứa Tuyên, rồi bước nhanh đi mất.
"Haizz!"
Nhìn cảnh này, Khương Vũ lại lần nữa thở dài.
Lão Vương an ủi, "Thôi nào, biết đâu Giang Hiểu có ngày tự nhiên nhảy tưng tưng trở về thì sao?"
Nghĩ đến cậu học trò không khiến ai bớt lo đó, trong lòng Khương Vũ chợt dấy lên một cảm xúc vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
"À đúng rồi, Thiên Cơ Cung mới công bố bảng Bách Quỷ rồi đấy."
Bỗng nhiên, lão Vương lên tiếng, "Lần này có một Bắc Minh quỷ mới được thêm vào, đứng hạng ba mươi sáu, nghe đâu rất mạnh."
Bảng Bách Quỷ chính là bảng xếp hạng về Lệ Quỷ do Thiên Cơ Cung tổng hợp các loại tin tức mà đưa ra.
Phong Môn quỷ đứng hạng tám.
Còn top 3 thì vĩnh viễn là ba dấu chấm hỏi (???).
"Ghê gớm vậy à? Đã nhanh vượt qua Huyền Quỷ rồi."
Nghe vậy, Khương Vũ ngạc nhiên.
"Ai bảo không phải chứ? Theo lời các Ngự Linh Sư còn sống trở về kể, có đến tận bảy người cấp thất trọng đấy! Vậy mà trước cái con Bắc Minh quỷ kia thì cứ như bị tê liệt luôn!"
Giọng lão Vương trở nên nghiêm trọng, "Nếu như không phải tin tức về con Bắc Minh quỷ đó còn quá ít thì có khi nó còn vào top 20 rồi ấy chứ."
"Vậy xem ra, Minh phủ này uy hiếp thật không nhỏ. . ."
Mặt Khương Vũ cũng hiện lên một tầng lo lắng, "Năm đầu nguyên quỷ, đều là những Lệ Quỷ có tên trong top 50. Một lực lượng như vậy, nếu không xử lý tốt, không biết sẽ có bao nhiêu người chết dưới tay chúng nữa."
Đồng thời, trong lòng Khương Vũ lại càng thêm không hi vọng gì vào việc Giang Hiểu còn sống.
Quỷ lái xe, Thương Nguyên Quỷ, Trầm Luân quỷ, Bắc Minh quỷ. . .
Nghe nói còn có một Mộng Yểm Quỷ lại xuất hiện.
Đội hình như vậy, đừng nói một tên Ngự Linh Sư nhị trọng bé tí, có đưa đến nam viện Thiên Cơ Cung cũng có thể nhấc lên một hồi mưa tanh máu gió rồi!. . .
Khương Vũ không biết rằng.
Trong mắt ông, con Thương Nguyên Quỷ hung hãn bạo ngược và Trầm Luân quỷ lúc này lại đang vây quanh Giang Hiểu quấn lấy.
"Bắc Minh quỷ, phong ấn của ngươi có phải biến mất rồi không? Vậy sau này nếu Thiên Cơ Cung tới bắt chúng ta, ngươi phải để ý đừng để ta bị bắt nữa đấy. . ."
Vừa trở về Quỷ Vực 444, Thương Nguyên Quỷ đã không thể chờ đợi mà ôm lấy đùi Giang Hiểu.
"Bắc Minh. . . ta muốn vào trong bóng của ngươi chơi đùa. . . có được không ạ?"
Trầm Luân quỷ có vẻ ngoài của một cô bé lại nhõng nhẽo kéo kéo vạt áo Giang Hiểu.
Giang Hiểu thấy có chút đau đầu, hai đầu nguyên quỷ này sao lại đáng ghét thế chứ?
"Ta nói hai người có thể để Bắc Minh quỷ nghỉ một chút được không!?"
Đúng lúc này, quỷ lái xe ở phía trước lên tiếng.
Nói xong, hắn cười tiến đến bên cạnh Giang Hiểu, vỗ vỗ vai Giang Hiểu, "Giỏi lắm! Bắc Minh quỷ! Lần hành động này, Minh phủ của chúng ta thành công là nhờ công lao của ngươi cả đấy!"
Rõ ràng là lời khen, tại sao chính mình nghe trong lòng lại thấy không đúng chút nào?
Giang Hiểu xua tay, nói, "Ta hơi mệt."
"Được được được! Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, nếu cần gì cứ trực tiếp tìm Thương Nguyên Quỷ là được."
Quỷ lái xe giống như một tên lãnh đạo đang hỏi han cấp dưới, không ngừng quan tâm.
Thương Nguyên Quỷ bên cạnh nghe không nổi nữa, "Dựa vào cái gì tìm ta mà không tìm ngươi hả?"
"Chỉ bằng ta là lãnh đạo của Minh phủ, một ngày của ta bận tối mặt, khác với ngươi chỉ biết chơi game điện thoại của loài người."
Quỷ lái xe lý lẽ nói.
Thương Nguyên Quỷ hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói, "Vậy ta còn là đệ tử ưu tú nhất của Càn Khôn Cung năm trăm năm trước đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận