Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 444: Minh phủ cao thấp

"Hô ~"
Chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí.
Giang Hiểu đơn giản sắp xếp lại suy nghĩ.
Lần này đi Nghê Hồng Quốc, bản thân thu hoạch được quá nhiều!
Vốn là lợi dụng quỷ khí nồng đậm trong Thôn Thiên Quỷ vực, thân thể đột phá đến bất hạnh cấp, Tuyệt Viêm Chi Hỏa sinh ra hai sợi.
Ngoài ra còn tiến thêm một bước thành Lục Trọng Ngự Linh Sư.
Quan trọng hơn là hợp nhất được 【 Mai Hoa Lạc 】 cùng hồn thể bản mạng Thôn Thiên Quỷ!
"Mấy tháng này tiến bộ cũng không tệ."
Giang Hiểu tự nhủ, sau đó đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, quan sát thành phố Đông Xuyên bên ngoài.
Cho dù vẫn còn là một cảnh tượng tan hoang, nhà cao tầng sụp đổ trên mặt đất, đường đi bị từng đạo vết kiếm cắt ngang dọc, cảnh tượng đổ nát, lộ ra vẻ hoang tàn.
Nhưng, ở trung tâm lại tốt hơn rất nhiều.
Ít nhất tòa khách sạn từng là căn cứ địa của Minh phủ này đã sửa chữa được hơn một nửa.
Phía dưới khách sạn.
Những quỷ vật trang phục khác nhau giống như con kiến, bò vào rồi lại trèo ra...
Không xa đó.
Một vài công trình kiến trúc tàn phá cũng đang từng giọt từng giọt được sửa chữa.
Lấy khách sạn này làm trung tâm, trong phạm vi 300m, đại khái vẫn còn chút dáng vẻ thành hương kết hợp.
Nhìn cảnh tượng này.
Khóe miệng Giang Hiểu hơi cong lên, tâm tình không tệ.
Sau đó, Giang Hiểu gọi Yến Tử tới.
"Xin lỗi, vừa nãy hơi kích động quá." Giang Hiểu nói.
Yến Tử kinh sợ, vội vàng nói, "Không có, Bắc Minh Quỷ đại nhân, ngài không cần nói vậy."
"Hiện tại Minh phủ có tất cả bao nhiêu quỷ vật?"
Giang Hiểu cũng không phí lời nhiều nữa, đổi giọng hỏi.
Yến Tử đáp, "104. Trong đó quỷ vật Hoa Quốc chúng ta có 56, Nghê Hồng Quốc 48."
"Về sau sẽ không phân biệt như vậy nữa."
Nghe vậy, Giang Hiểu mở miệng nói.
"Hả?"
Yến Tử hơi khó hiểu, lập tức nước mắt lưng tròng nhìn Giang Hiểu, nói, "Bắc Minh Quỷ đại nhân, trong khoảng thời gian này, ta nhớ ngài lắm...
"Chuyện Minh phủ nhiều quá, tên Khổng Thuận kia luôn đối đầu với ta, hắn đối với đồng bào chúng ta thật sự quá hà khắc rồi...
"Còn có thỉnh thoảng có Ngự Linh Sư đi ngang qua, chúng ta sợ muốn chết, ngài lại không có ở đây...
"Ta gọi điện thoại cho ngài, ngài cũng không nghe máy..."
Một tràng dài nói liên miên.
Giang Hiểu đau đầu không thôi.
Cũng không ngắt lời, mặc cho đối phương lải nhải.
Dù sao không phải ai cũng giống như mình, nội tâm mạnh mẽ đến mức có thể bỏ qua phần lớn mọi thứ.
"Bắc Minh Quỷ đại nhân, sao ngài không nói gì hết vậy? Có phải là... chê ta phiền rồi không..."
Sau một hồi, Yến Tử liếc trộm Giang Hiểu, nhỏ giọng hỏi.
"Không có."
Giang Hiểu lắc đầu, "Chỉ là vì Nghê Hồng Quốc bị đóng cửa rồi, thực sự hết cách, ta trong lòng cũng rất lo lắng."
Yến Tử nhẹ nhàng thở ra, sau đó chân thành nói, "Bắc Minh Quỷ đại nhân, lần sau đừng mạo hiểm như vậy nữa! Tuy ngài rất lợi hại, nhưng mà suốt mấy tháng ta đều không liên lạc được với ngài, thực sự lo lắm đó."
Giang Hiểu im lặng một lát, nói, "Đi xuống dưới dạo chơi đi, tiện thể xem Minh phủ bây giờ thế nào."
Lời vừa dứt.
Giang Hiểu liền chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Yến Tử theo sát phía sau.
Đường đi không còn gồ ghề nữa, đã được lát nhựa đường lại một lần.
Đồng thời cửa hàng hai bên đường cũng được dọn dẹp, chỉ là trống không, bên trong không biết nên bán thứ gì.
Điều khiến Giang Hiểu tò mò chính là, đèn đường hai bên đường đã được dựng lên lại.
"Các ngươi làm sao làm được vậy?"
Giang Hiểu nhìn những chiếc đèn đường đang tản phát ánh sáng nhạt, mở miệng hỏi.
Yến Tử cười tinh quái, "Có một tên quỷ tên là Lưu Phi, hắn sờ vào đồ vật là có thể sáng lên, nhưng mà chỉ có thể duy trì mười tiếng thôi."
"Ồ?"
Giang Hiểu kinh ngạc, chợt hài lòng gật gù, "Năng lực này cũng không tệ."
Yến Tử thì vẫn nhìn sườn mặt Giang Hiểu, tựa như thế nào nhìn cũng không thấy chán.
Giang Hiểu sớm đã khôi phục nguyên trạng.
Mái tóc đen hơi dài ra do mấy tháng không cắt tỉa, liền dứt khoát giống như trước đây, buộc một cái đuôi ngựa ngắn.
Gương mặt tuấn tú, khóe miệng mang nụ cười nhàn nhạt như mọi khi, hàng lông mi như kiếm hơi nghiêng bay vào thái dương lẫn trong vài sợi tóc đen, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ không thể bắt bẻ.
Cái đuôi ngựa ngắn càng tôn thêm vẻ tiêu sái phóng khoáng.
"Bắc Minh Quỷ đại nhân sao càng ngày càng giống tiểu Thủ Tịch..."
Lúc này, Giang Hiểu không để ý tới ánh mắt cực kỳ khác thường mà Yến Tử nhìn mình.
"Bắc Minh Quỷ đại nhân!"
Trên đường đi tự nhiên không thể thiếu những tiếng nịnh nọt.
Những quỷ vật này không khác biệt nhiều với người bình thường, tất cả đều xúc động nhìn Giang Hiểu.
"Ừ."
Giang Hiểu nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt lần lượt lướt qua từng khuôn mặt.
"Bắc Minh Quỷ đại nhân, mấy tháng vừa qua không gặp được ngài..."
"Cuối cùng cũng xuất hiện, ta còn lo có phải Bắc Minh Quỷ đại nhân ghét bỏ chúng ta, bỏ đi rồi không?"
"Nói linh tinh gì vậy? Bắc Minh Quỷ đại nhân làm sao có thể mặc kệ Minh phủ được?"
Những quỷ vật với bề ngoài khác nhau xì xào bàn tán.
Một trái tim đang lo lắng cuối cùng đã yên tâm.
Dù sao, Hoa Quốc không thể so với Nghê Hồng Quốc. Thiên Cơ Cung trấn giữ, bên ngoài vẫn là thiên hạ của nhân loại.
Hiện tại khó khăn lắm mới có một nơi dung thân, dù ngày thường mệt mỏi chút cũng tốt hơn việc ở ngoài lo sợ bất an.
Có thể nói, trong khoảng thời gian Giang Hiểu biến mất, mọi người ở Minh phủ lớn nhỏ đều rất lo lắng.
"Bắc Minh Quỷ đại nhân..."
Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên.
Giang Hiểu nhìn theo, liền thấy đám quỷ vật trước kia đến từ Nghê Hồng Quốc đang cẩn thận từng chút nhìn mình.
"Ừ?"
Giang Hiểu nhíu mày.
Đám quỷ vật Nghê Hồng Quốc này phân biệt rõ ràng với quỷ vật Hoa Quốc, có sự ngăn cách rõ ràng.
Đồng thời, làm việc có vẻ cũng khó khăn hơn so với bên kia.
"Xin hỏi, Nghê Hồng Quốc hiện tại thế nào rồi?"
Đám quỷ có chút mong chờ hỏi.
Giang Hiểu hơi trầm ngâm, sau đó nói, "Đã bị Ngự Linh Sư Bạch gia triệt để phong tỏa rồi."
Nghe vậy, sắc mặt của đám quỷ không khỏi u ám xuống.
"Khổng Thuận đâu?"
Giang Hiểu bỗng nhiên nhìn quanh.
Không bao lâu.
"Bắc Minh Quỷ đại nhân, mong ngài thứ tội, vừa rồi ta đang liên hệ bên ngoài, chuẩn bị mua sắm một số đồ..."
Một người đàn ông trung niên đi giày tây vội vàng chạy tới, mặt đầy vẻ cười xu nịnh.
"Nói nhảm đừng nói nữa."
Giang Hiểu mất kiên nhẫn ngắt lời, sau đó nhìn những quỷ vật Nghê Hồng Quốc, nói, "Ở đây, mỗi một con quỷ đều chỉ có một thân phận chung, đó chính là thành viên của Minh phủ, ngươi hiểu chưa?"
Lời vừa nói ra.
Đám quỷ vật Nghê Hồng Quốc nhao nhao ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
Khổng Thuận vội vàng tự tát vào mặt một cái, nói, "Tiểu nhân đã hiểu! Lập tức sẽ xuống đó sửa lại!"
Giang Hiểu cẩn thận đánh giá "tiểu Kiền bộ" này, ánh mắt mang theo thâm ý.
Người này thì suốt chặng cúi đầu, ngượng ngùng cười, còn không ngừng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, một bộ dáng tiểu nhân nịnh nọt.
Bên cạnh, Yến Tử chán ghét liếc nhìn Khổng Thuận, đối với hắn cực kỳ phản cảm.
"Thôi được, lần sau đừng như vậy nữa."
Giang Hiểu thở dài khó hiểu, sau đó mang theo Yến Tử, tiếp tục đi về phía trước.
"Bắc Minh Quỷ đại nhân đi thong thả!"
Khổng Thuận lúc này mới dám hơi ngẩng đầu lên, vẫn không quên vuốt mông ngựa.
Đợi đến khi Giang Hiểu đi xa.
Khổng Thuận lập tức thu hồi biểu lộ trên mặt, khôi phục thái độ như thường ngày, bước nhanh rời đi.
"Chư vị, Nghê Hồng Quốc đã không còn, chúng ta bây giờ là quỷ của Minh phủ!"
Một lát sau, một người đàn ông Nghê Hồng Quốc da trắng bệch chợt lên tiếng, "Các ngươi cũng thấy đó, Bắc Minh Quỷ đại nhân có lòng dạ rộng lớn, cũng không so đo bất cứ lai lịch nào. Chúng ta chỉ có thể đi theo Bắc Minh Quỷ đại nhân, tương lai mới có tư cách tồn tại!"
Sau chuyện này.
Đám quỷ Nghê Hồng Quốc hoàn toàn vui vẻ quy phục Giang Hiểu, trong chốc lát đã thử bắt chuyện với quỷ Hoa Quốc, hơn nữa nhờ đối phương dạy mình học tiếng Hoa...
Khoảng cách giữa hai bên dần tan biến.
Về phần gã đại hán vừa lên tiếng thì lặng lẽ đi vào một góc khuất.
"Làm tốt lắm."
Khổng Thuận tiện tay ném cho đối phương một chiếc đồng hồ bề ngoài, thản nhiên nói, "Hôm trước vừa đào được một cái Rolex, mới đến chín phần mười, thưởng cho ngươi đấy."
Người kia mặt mày hớn hở, lập tức cất vào ngực.
"Ha."
Khổng Thuận khẽ cười một tiếng, sau đó nhìn bóng lưng Giang Hiểu, nói, "Bắc Minh Quỷ đại nhân à, kể từ đó, toàn thể Minh phủ đã có thể giao hết mọi thứ vào trong tay ngài rồi...
"Hy vọng ngài có thể dành nhiều tâm tư hơn cho chúng ta."
Dệt hoa trên gấm vĩnh viễn không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Chỉ cần có thể giúp Giang Hiểu thành công nắm giữ Minh phủ, chỉ cần Minh phủ có thể vững mạnh phồn vinh.
Khổng Thuận cam nguyện hóa thành cái bông tuyết lạnh giá dưới ánh mặt trời gay gắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận