Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 800: Mai Hoa Lạc động, ta không chơi

Thật ra... Không chỉ Bạch Ngọc Kinh thần sắc khác thường.
Bắc Đô, đường Chu Tước.
Mấy vị thế gia có tiếng tăm lúc này cũng đều như bị bệnh cả rồi.
"Thiếu gia... Ăn miếng đi..." Một lão bộc không nhịn được mở miệng, "Từ sáng sớm đến giờ... người chưa ăn gì cả, đại phu nhân mà biết sẽ trách phạt lão nô đấy."
"Không ăn! Không có khẩu vị!" Bạch Thanh Tùng mặc áo gấm đột nhiên quát lớn, tâm tình cực kỳ tồi tệ, đêm qua còn không ngủ được.
"Rốt cuộc là ảo giác hay không?" Bạch Thanh Tùng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thông.
Tối qua lúc tu luyện, trong cơ thể hắn đột nhiên thoáng qua cảm giác nóng rực, suýt chút nữa đã không dọa cho tên đệ nhị danh sách của Bạch gia ngất đi. Khuôn mặt như ác quỷ kia lại hiện lên trong đầu, sao cũng không thể xua tan đi, biến thành cơn ác mộng.
Nghĩ mãi mà không ra.
Bạch Thanh Tùng mặt dày, gượng gạo tìm đến Bạch Thải Điệp, thăm dò hỏi, "Thải Điệp muội muội... Cái kia... tối qua muội có... "
"Chuyện gì? Sao huynh lại kỳ quặc vậy?" Bạch Thải Điệp khó hiểu nhìn Bạch Thanh Tùng.
"Tối qua muội... " Bạch Thanh Tùng nuốt nước miếng, ánh mắt hơi sợ hãi, mở miệng, "Cái kia... Có tới không..."
Bộp! Lập tức, mặt Bạch Thải Điệp đỏ bừng, mắng, "Bạch Thanh Tùng! Huynh nói bậy bạ gì thế hả!?"
"Chính là 'Cái kia' ấy!" Bạch Thanh Tùng cũng hơi nóng nảy, nói, "Chẳng lẽ tối qua muội không có tới sao?"
"Đồ xấu xa! Đáng ghét! Hạ lưu! Cút!" Bạch Thải Điệp giận đến muốn động thủ, quay người định rời đi.
Ngay lúc này, Bạch Thanh Tùng đột nhiên giữ nàng lại, bất an nói, "Thải Điệp muội muội, muội nói thật cho Thanh Tùng đại ca biết đi? Nếu tối qua muội cũng tới 'Cái kia' ... Ta... Ta sợ lắm..."
BỐP- Bạch Thải Điệp giáng cho đối phương một cái tát thật mạnh.
Bạch Thanh Tùng sững sờ tại chỗ.
Sau một khắc, Bạch Thải Điệp tức giận quay người rời đi.
Nhưng Bạch Thanh Tùng lại bỗng nhiên cười ngây ngô... "Xem ra tối qua Bạch Thải Điệp có lẽ không có cảm giác thấy cái loại cảm giác này, chắc là mình nghĩ nhiều thôi, ừm, có lẽ chỉ là khi tu luyện gặp sự cố."
Cách đó không xa.
Mấy thiếu niên Bạch gia vẻ mặt cổ quái nhìn Bạch Thanh Tùng.
"Thanh Tùng đại ca làm sao vậy?"
"Sao bị Bạch Thải Điệp tát cho một cái lại đứng đó cười ngây ngô vậy?"
"Không phải là bị vực sâu ăn mòn tâm trí rồi chứ?"
"Hành vi điên rồ quá vậy?". . .
Không chỉ Bạch Thanh Tùng lúc này đi khắp nơi hỏi người khác "Cái kia" đã đến hay chưa.
Giờ phút này tại Thiên Cơ sơn.
Bạch Ngọc Kinh lúc này cũng lén lút tìm Bạch Sa.
"Không có mà." Bạch Sa cũng là Bát trọng Ngự Linh Sư của Bạch gia, trước đây ở trong trận chiến Thiên Hà bị Bắc Minh Quỷ bắt đi, cũng bị dính vào 【 Mai Hoa Lạc 】.
Đối với sự hoang mang của Bạch Ngọc Kinh.
Bạch Sa an ủi nói, "Bạch Ngọc Kinh, đây là tâm đạo của ngươi có vấn đề đấy. Đừng nghĩ nhiều nữa, có lẽ chỉ là khi tu luyện gặp trắc trở mà thôi."
"Ta... Ta vẫn cảm thấy không đúng..." Bạch Ngọc Kinh nói, "Tối qua ngươi thật không có cảm nhận được chút nào sức mạnh của 【 Mai Hoa Lạc 】 sao?"
"Thật không có!" Bạch Sa lắc đầu, giọng điệu rất kiên quyết.
"Hô ~" Nghe vậy, Bạch Ngọc Kinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Vậy xem ra có lẽ đúng là mình nghĩ nhiều."
Vị thiên kiêu Bạch gia vốn tâm cao khí ngạo này, thật sự là bị Bắc Minh Quỷ trêu đùa đến thê thảm rồi, tâm tính cũng suy sụp, lúc này rõ ràng bởi vì một ý nghĩ khó hiểu mà bắt đầu sợ hãi.
"Đừng nghĩ nữa, chuyện hôm nay mới là quan trọng nhất." Bạch Sa bỗng nhiên trầm giọng nói, "Vực sâu ngươi cũng thấy rồi đấy, lúc này chỉ mới bắt đầu, thế giới sắp rơi vào tay giặc rồi. Chúng ta chỉ có thể bất chấp tất cả ăn tươi Thiên Cơ Cung, sau đó bảo tồn thực lực gia tộc!"
"Ừ!" Bạch Ngọc Kinh gật đầu, tự nhiên cũng hiểu, lúc này biết Bạch Sa không có gì khác thường nên không nghĩ nhiều nữa.
Thật tình không biết.
Tất cả những điều này sau lưng chẳng qua là trò đùa ác ý của một người nào đó mà thôi.
Chẳng bao lâu sau.
Một Cửu Linh áo xanh đến trước mặt mọi người Tứ Minh, chắp tay nói, "Tô cung chủ đã ở Tam Thanh cung chờ mọi người đã lâu."
"Dẫn đường đi." Vương Phú Quý lạnh lùng mở miệng, đã sớm hiểu rõ bố cục của đối phương, tự nhiên cũng chẳng thèm để lộ sắc mặt tốt.
Cửu Linh cũng không để ý, ánh mắt dừng lại trên người nhà Lâm thêm chút, cuối cùng trong lòng thở dài, cũng không nói lời dư thừa nào.
Gia tộc... Rốt cuộc là hẹp hòi.
Con đường Thiên Cơ Cung đi chính là vì bá tánh muôn dân!
Các nhân vật đi vào cửa đá cẩm thạch, bước lên từng bậc thềm, thẳng đến tòa cung điện chí cao vô thượng cuối cùng.
Trong các cung điện khắp núi.
Các đệ tử Thiên Cơ Cung đều ở trong đó, khó hiểu nhìn một màn này.
"Tại sao hôm nay không cho ra ngoài?"
"Đây là Tứ Minh sao?"
"Vương Phú Quý, Vương Hãn, Lâm Bán Sơn, Bạch Ngọc Kinh, Tô Nhược Vân..."
"Sao gia chủ Tô gia lại đổi người rồi?"
"Còn không biết à? Tô Nhược Uyên bị phế ngay tại Đại La Tiên Cung rồi!"
"... "
Trong bảy hành cung, các thiếu niên và thiếu nữ mặc áo bào Thiên Cơ Cung bàn tán, đều bị cấm không được ra ngoài nửa bước. Tự nhiên cũng ít ai đoán được vì sao Tô Hàn lại ban ra mệnh lệnh này.
Trong Càn Khôn Cung.
Một thiếu nữ mặc đồ đen, tóc đuôi ngựa đứng ở ngoài đám người. Nàng mang vẻ lạnh lùng khó gần, dáng vẻ xinh đẹp cùng khuôn mặt tinh xảo thu hút nhiều ánh nhìn.
"Tiểu Thiền, sao vậy?"
Lúc này, Triệu Mộng Oánh, Tam sư tỷ của Ngọc Hư Cung đi tới, ân cần hỏi han.
"Ánh mắt của Ngự Linh Sư Tứ Minh..." Thiếu nữ áo đen giọng hơi lạnh, nói, "Có chút không đúng."
"Không đúng?" Triệu Mộng Oánh theo đó nhìn lại, chỉ thấy được từng bóng lưng uy nghiêm kia. Mấy vị Bát trọng Ngự Linh Sư vóc dáng cao lớn ngạo nghễ... chẳng phải đều là đám tồn tại đứng trên đỉnh thế giới này sao?
"Hôm nay có lẽ sẽ có chuyện lớn." Giang Thiền cau mày, trước người quen mới vừa lộ chút cảm xúc dư thừa, "Cái thế giới khốn kiếp này!"
"Ai~" Triệu Mộng Oánh mơ hồ cũng phát giác ra chút khác thường, lại chỉ thở dài, bất lực...
...
Trong Tam Thanh cung.
Bên ngoài.
Tô Hàn đang cùng Vương Phú Quý, Tô Nhược Vân các gia chủ thế gia tranh cãi qua lại. Vương Hãn, Bạch Sa, Tô Phàm thì trấn định ngồi ở xung quanh, vẻ mặt không lộ ra chút gì khác thường, tạo thành một cục diện xem như hài hòa.
"Tô gia đúng là sinh ra người tài giỏi mà!" Vương Phú Quý đột nhiên mỉa mai mấy câu, "Tô Hàn, hay đấy, giỏi thật đấy."
Sắc mặt Tô Nhược Vân có chút đen lại.
Tô Hàn thản nhiên nói, "Theo tổng hợp, tứ đại gia tộc hoặc là vào Thiên Cơ Sơn, cũng do Tinh Túc đánh lên Thiên Tâm Ấn Ký, thế gia lớn mới có thể... "
"Đủ rồi!" Vương Phú Quý đột nhiên vung tay, tức giận nói, "Lão phu đã sớm chịu đủ rồi, Tô Hàn, ngươi mấy tuổi? Cảnh giới của ngươi là gì? Ngươi biết thân phận của bọn ta không? Thiên Cơ Cung chỉ có quy củ như vậy thôi à? Đổi Bát trọng Ngự Linh Sư đến nói chuyện với bọn ta!"
Lời vừa nói ra.
Thiên Tương, Cửu Linh, Tinh Túc sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Tô Hàn cũng chấn động trong lòng, nhưng vẫn hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc, nói, "Vương gia chủ, nếu như ông vẫn giữ thái độ như vậy, không để ý đến dân chúng Hoa quốc, lấy tư dục làm điểm xuất phát... "
"Nói nhảm hết chuyện này đến chuyện khác." Vương Phú Quý đột nhiên cười lạnh, "Nói cho cùng, ta thấy ngay từ đầu ngươi Tô Hàn đã không định đàm rồi!"
"Lời này có ý gì?" Ánh mắt Tô Hàn khẽ biến, trong lòng bỗng xuất hiện một dự cảm không lành.
"Có chuyện gì vậy?" Thiên Tương cũng nhíu mày, "Tại sao Vương Phú Quý lại thái độ như vậy? Lẽ nào Tứ Minh đã đoán ra... "
"Ý ta là gì sao?" Vương Phú Quý bàn tay lớn nắm chặt lan can, linh lực trong cơ thể lưu chuyển, như đại dương mênh mông sắp bùng nổ, "Lão phu cũng muốn hỏi một chút Thiên Cơ Cung và Huyền Môn... "
Ngay khi bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng —
Bộp! Bạch Ngọc Kinh đột nhiên như con rối đứng dậy.
Bộp! Bộp! Bốp! Vừa thoáng cái, tất cả mọi người đều ngẩn người, rồi kinh ngạc khó hiểu nhìn về phía nam tử cụt tay kia.
"Bạch Ngọc Kinh? Ngươi làm sao vậy!?" Vương Phú Quý càng bất mãn quát lớn.
"Ta... Ta... " Bạch Ngọc Kinh như bị bệnh, lo lắng nhìn quanh, lòng phảng phất rơi vào Ma Quật.
"Bạch Ngọc Kinh?" Bên cạnh, Bạch Sa giật nhẹ vạt áo Bạch Ngọc Kinh, nhỏ giọng hỏi, "Hôm nay rốt cuộc ngươi làm sao vậy?"
"Lần này... Tuyệt đối là thật..." Trán Bạch Ngọc Kinh túa mồ hôi lạnh, hành vi như điên cuồng, run rẩy nói, "【 Mai Hoa Lạc 】 vừa mới lại động, người kia, muốn tới rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận