Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 389: Trên núi Phú Sĩ thổ phỉ

Chương 389: “Trên núi Phú Sĩ thổ phỉ” “Nghe nói gì chưa?” “Nhà Nakamura phái ra đám Ngự Linh Sư sẽ trở về một mình Sakata?” “Chẳng lẽ phía sau người Hoa Quốc kia còn có thế lực cường đại nào khác?” “Những cái này không phải là mấu chốt, mấu chốt là tên Hoa Quốc kia đã trói cả Kojima Koji của nhà Nakamura lại.” “Cái gì?” Bên ngoài Thôn Thiên Quỷ Vực.
Đám Ngự Linh Sư Nghê Hồng Quốc kinh hãi không dám tin.
Ngự Linh Sư Matsumoto của Hoàng Hôn còn há hốc mồm, tuyệt đối không thể ngờ.
Hồn Châu trong tay cũng rơi xuống đất.
Không thể nào!
Tên người Hoa Quốc này đây là thật sự muốn làm trùm thổ phỉ trên núi Phú Sĩ của quốc gia mình sao?
Vốn Matsumoto đã đánh giá mức độ hung hăng ngang ngược của Giang Hiểu quá cao rồi, không ngờ độ điên của đối phương còn phải nâng cao hơn một bước.
Vốn dĩ đã lột sạch đồ của đội Ngự Linh Sư Hoàng Hôn, quay đầu lại còn bắt luôn Ngự Linh Sư của nhà Nakamura làm tù binh... rõ ràng còn tuyên bố muốn Satoshi Nakamura cầm Hồn Châu đến chuộc người.
Một loạt thao tác này thật sự là chưa từng thấy.
Ngay cả đám Ngự Linh Sư Hoa Quốc cũng kinh ngạc, “Đây là loại người hung ác ở đâu ra vậy?” Chẳng bao lâu.
Mọi người thông qua đủ loại thủ đoạn đã tìm ra được tên của thanh niên Hoa Quốc kia, là Hiểu.
Tokyo, quận Ōta, nhà Nakamura.
Trong võ quán rộng lớn, trên tường có khắc chữ "Võ" sâu sắc, xung quanh trên giá gỗ bày đủ loại trúc đao tinh xảo và các dụng cụ bảo hộ.
Đát đát đát!
Tiếng trúc đao va chạm vang vọng nơi đây.
Satoshi Nakamura đang mặc bộ võ sĩ phục màu đen đang cùng con trai mình, Nakamura Sho, đấu tập.
Cả hai không thi triển bất cứ năng lực Hồn Châu nào, thuần túy chỉ là tỷ thí kỹ xảo.
Tìm đúng thời cơ.
Đôi mắt Nakamura vừa thành niên sáng quắc, trúc đao trong tay dùng độ cong quỷ dị, đâm tới.
Đát!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên đột ngột.
“Con làm được rồi thưa cha!” Nakamura Sho vui vẻ, giọng điệu khoan khoái hẳn lên.
“Ừm.” Satoshi Nakamura nhìn dấu vết màu xám trắng trên bụng mình, đã trầm mặc rất lâu rồi mới gật đầu.
Nghe vậy, Nakamura Sho chắp tay hành lễ, rồi nói lui đi.
Đợi đối phương rời đi.
Bên cạnh, một người trung niên áo đen đi tới trước mặt Satoshi Nakamura, quỳ xuống, “Thưa đại nhân, có chuyện quan trọng cần bẩm báo.” “Nói đi.” Satoshi Nakamura vừa lau tay bằng khăn, vừa thản nhiên lên tiếng.
Người trung niên áo đen cúi đầu, trầm giọng nói: “Đội Ngự Linh Sư chúng ta phái vào Thôn Thiên Quỷ Vực, Kojima Koji, ngoại trừ Sakata, thì những người còn lại đều bị người Hoa Quốc bắt làm tù binh.” Lời vừa dứt.
Động tác lau tay của Satoshi Nakamura đột ngột dừng lại.
Một lát sau, Satoshi Nakamura chậm rãi nói: “Tù binh là ý gì?” “Thưa đại nhân, Sakata Shinichiro đang ở trong sân.” Người trung niên áo đen vừa nói xong, Satoshi Nakamura liền xoay người đi ra ngoài.
Quả nhiên.
Sakata Shinichiro xấu xí giờ phút này đang đứng hoảng loạn tại chỗ.
“Nói.” Satoshi Nakamura dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Sakata liền thuật lại mọi chuyện, còn đặc biệt nhấn mạnh cái tên thanh niên Hoa Quốc ngang ngược, càn rỡ đến cỡ nào.
“Hô” Hơi nghiêng người về phía sau, Satoshi Nakamura hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng: “Vậy ý nói hiện giờ, bọn họ cần 17 Hồn Châu mới có thể chuộc lại người?” “Vâng, dạ...bất hạnh cấp Hồn Châu” Sakata cẩn thận bổ sung.
Bành!
Satoshi Nakamura trực tiếp đạp hắn như chó chết vào góc tường, quát mắng: “Chỉ có kẻ nhu nhược mới bỏ chạy khỏi chiến trường!” “Đại nhân, phải làm sao bây giờ?” Bên cạnh, người trung niên áo đen nhíu chặt mày: “Kojima Koji là Ngự Linh Sư lục trọng, gia tộc đầu tư vào hắn rất lớn.” Satoshi Nakamura xoa xoa mi tâm, đột nhiên hỏi: “Thanh niên Hoa Quốc kia tên là gì?” “Hiểu.” Người trung niên áo đen đã sớm điều tra rõ ràng tất cả về Giang Hiểu.
“Hiểu” Satoshi Nakamura nói: “Ta muốn hỏi họ của hắn là gì, liệu phía sau chuyện này có bóng dáng của Bạch gia hay không.” Người trung niên áo đen đáp: “Cái này không rõ ràng lắm.” “Được rồi.” Satoshi Nakamura khoát tay: “Đám người Hoa Quốc này đều như nhau cả, chỉ có điều một tên là Tiểu Cường trộm cắp, một tên là cường đạo lớn mà thôi.” “Người đâu, chuẩn bị 17 Hồn Châu bất hạnh cấp, đem Koji quân chuộc về cho ta.” “Sau đó thì sao?” “Lại bí mật phái ra bảy Ngự Linh Sư lục trọng, nhất định phải đưa Hiểu kia đến trước mặt ta, bất kể sống chết.” Bá bá bá!
Không lớn trong nhà Nakamura, giờ phút này như cây cối thần bí, mấy bóng đen theo từng ngóc ngách lẻn ra ngoài.
Người trung niên áo đen đến tàng bảo khố của gia tộc, cuối cùng mang theo một thùng gỗ đang chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc đó.
“Sasaki quân, dẫn ta cùng đi với.” Nakamura Sho không biết từ khi nào đã xuất hiện trong sân, đôi mắt trong trẻo ánh lên sự hưng phấn.
Người tên Sasaki áo đen nhíu mày nói: “Thiếu gia, đây không phải đi chơi ngoại thành, tên Ngự Linh Sư Hoa Quốc kia rất mạnh, Koji quân cũng không phải là đối thủ của hắn.” “Ý ngươi nói là ta rất yếu sao?” Nakamura Sho nói: “Ta đã hỏi qua Matsumoto rồi, tên kia cũng chỉ là cùng tuổi với ta, ta muốn tự mình xem tên thiên tài Hoa Quốc kia đến tột cùng mạnh cỡ nào.” “Cái này…” Sasaki có chút do dự.
“Ngươi biết khác biệt lớn nhất giữa ta và đám người ngươi ở đâu không?” Nakamura Sho nhìn ra tâm tư của đối phương, nói: “Trong mắt ta, Ngự Linh Sư Hoa Quốc cũng chẳng là gì. Ta không giống các ngươi, luôn sống trong bóng ma của người Hoa Quốc.” Sasaki siết chặt tay, vốn muốn phản bác, cuối cùng lại không mở miệng.
“Vừa nãy ngươi cũng thấy đó, chỉ bằng kỹ xảo thôi, ta đã không kém gì cha ta rồi.” Nakamura Sho lại tiến thêm một bước, giọng tự phụ: “Ta đã trưởng thành rồi, có thể tự mình đảm đương một phương rồi.” “Ai!” Sasaki thở dài, nghĩ bụng đòn vừa rồi bất quá chỉ là Nakamura đại nhân cố ý nhường cho ngươi mà thôi.
“Được thôi.” Cuối cùng, Sasaki gật đầu: “Bất quá thiếu gia phải tránh né, không nên quá khích.” Nakamura Sho vốn dĩ không thích kiểu thoái thác này: “Được rồi, đều là Ngự Linh Sư ngũ trọng khoảng 18 tuổi, nếu may mắn, không chừng ta có thể đánh bại cả Matsumoto ấy chứ. Dựa vào cái gì mà Ngự Linh Sư Nghê Hồng Quốc ta nhất định phải yếu hơn Hoa Quốc?” Sasaki không nói gì, nỗi lo lắng trong lòng lại càng lớn thêm.
Thanh niên Hoa Quốc kia, không chỉ đơn thuần dựa vào vận may mà đánh bại Matsumoto và Kojima Koji.
Đối phương là một chọi nhiều, có tư thái nghịch thiên.
Bên trong Thôn Thiên Quỷ Vực.
Núi Phú Sĩ, miệng núi lửa.
Giang Hiểu nhìn đám người Kojima Koji bị treo lơ lửng như khô mực giữa không trung, thản nhiên nói: “Nếu ai cảm thấy chịu không nổi nữa thì cứ nói tiếng, ta sẽ lật mặt cho, miễn cho nướng khét.” “Ta….” Khuôn mặt Kojima Koji bị hơi nóng phía dưới hun đen hết cả rồi.
Đặc biệt là không khí trong núi lửa còn chứa một lượng lớn lưu huỳnh, cực kỳ hăng, thời gian lâu chút là nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Điều càng khiến người ta sợ hãi là trong không gian đen kịt bên dưới, thỉnh thoảng có tiếng thở dốc nặng nề phát ra.
Thậm chí thỉnh thoảng còn có một đôi mắt đỏ ngầu xuyên thấu qua tầng tầng hắc vụ, lạnh lùng rơi xuống người mình.
“Ô ô ô...ta thật hối hận!” Đột nhiên, cô nàng tóc ngắn bị dày vò đến phát khóc, “Koji quân, tôi không bao giờ muốn dây dưa với người Hoa Quốc nữa đâu.” “Đồ người Hoa Quốc đáng chết này!” Kojima Koji oán hận mắng: “Rõ ràng là ma quỷ!” Nghe những tiếng oán niệm tràn đầy bên dưới.
“Đừng ồn ào, im lặng chút cho ta!” Giang Hiểu mất kiên nhẫn mắng một tiếng, sau đó đứng lên, nhìn về phía Sasaki đang mặt lạnh như băng: “Đến sớm quá nhỉ.” Cùng lúc đó.
Ở cách đó rất xa.
Trong sự che chắn của mấy vị Ngự Linh Sư lục trọng trong nhà, Nakamura Sho chăm chú quan sát Giang Hiểu: “Đây chính là Ngự Linh Sư thiên tài của Hoa Quốc sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận