Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 976: Lý Mỗ từng đã là khao khát, Giang Hiểu hôm nay bao. . .

Chương 976: Lý Mỗ đã từng khát khao, Giang Hiểu hôm nay... Giang Hiểu trở về, tin tức gần như ngay lập tức lan ra khắp toàn bộ Túc Mệnh giới. Vốn yên ắng đã lâu, thế giới này bỗng chốc xuất hiện vài đạo hào quang xé rách chân trời, đồng loạt tiến về Thiên Cơ sơn. Trong đại điện tráng lệ. Giang Hiểu lúc này đang chậm rãi nói: “Đừng hỏi những vết thương trên người ta từ đâu mà có, trên đường trở về tiện tay g·iết một con chúa tể”. “...” Xung quanh ai nấy đều im thin thít. Tinh Túc và những người khác vốn thấy Giang Hiểu đầy vết thương thì ánh mắt có chút lo lắng, nhưng nghe đối phương nói vậy liền hiểu rõ những lo lắng này hoàn toàn thừa thãi. “Giang Hiểu, lần trước Quỷ Thần Phụ đánh Túc Mệnh giới, có phải ngươi đã xuất hiện ngay bên cạnh ta không?” Ngay lúc này, Bạch Ngọc Kinh ồn ào không thôi lên tiếng, một bộ dạng cố chấp tranh cãi, “Dù sao ta cũng là Bát Trọng Ngự Linh Sư, sao có thể xuất hiện ảo giác chứ? Bọn họ còn nói ta thần trí có vấn đề…” Hắn nói đến kích động, nước bọt văng tung tóe, nhưng căn bản không ai để ý. Mọi người lúc này đều dồn sự chú ý vào Giang Hiểu, hoặc là cô gái mặc y phục sa trắng trùm khăn che mặt kia. Giờ phút này, không rõ do bạch y nhiễm máu hay vì sao, khí thế của Tô Tô khác biệt rõ rệt so với Tô Thủ Tịch ngày trước. “Tô đại nhân?” “Tô Tô?” Phản ứng của mọi người càng thêm kịch liệt. Cửu Linh càng kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhất thời ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cô gái bạch y đã biến mất từ lâu này. Tô Tô khẽ nói: “Là Giang Hiểu đưa ta từ trong vực sâu trở về.” Ngay lúc này – “Ca!” Một giọng nữ nhẹ nhàng đột ngột vang lên từ ngoài điện. Giang Hiểu ngẩng đầu nhìn, trước mắt bất chợt hiện ra một khuôn mặt thanh lệ trắng ngần. Chỉ thấy một cô gái mặc áo đen chạy đến, độ chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ ban đầu còn là nụ hoa e ấp, giờ đã trổ mã càng thêm linh hoạt, đôi mắt sáng trong đã bớt chút ngây thơ trẻ trung. Kiểu tóc đuôi ngựa tinh nghịch ngày trước giờ đã gọn gàng, lộ ra một vẻ trưởng thành và điềm tĩnh. “Ca, vết thương của huynh sao vậy?” Giang Thiền vừa đến đã thấy vết thương của Giang Hiểu, đôi mày lá liễu hơi nhíu lại. “Không sao cả.” Giang Hiểu qua loa đáp, rồi đánh giá nàng, có chút hài lòng gật đầu. Không giống có người cẩn thận chăm sóc muội muội, cả đời mong muốn đối phương vô ưu vô lo sống như một đứa trẻ. Bản thân hắn kỳ thực vẫn luôn cố ý dẫn dắt đối phương nhanh chóng phát triển, dù sao thế giới này đầy nguy hiểm, mâu thuẫn. “Tô đại nhân!?” Đồng thời, Giang Thiền kinh ngạc vui mừng nhìn thấy Tô Tô, “Ca, huynh đã cứu Tô đại nhân từ trong vực sâu về rồi sao?” “Ừ.” Giang Hiểu nhẹ gật đầu, khẽ cười nói: “Kinh nghiệm ở vực sâu, để ngày khác kể.” Vừa dứt lời. Mấy đạo quỷ khí nồng đậm đồng loạt tràn vào đại điện. Các Ngự Linh Sư đã sớm quen nên không hề biến sắc. “Bắc Minh quỷ!!!” Theo một giọng trẻ con thanh thúy. Ngay sau đó, một bóng hình nhỏ nhắn xinh xắn như chim én sà vào lòng Giang Hiểu. May mà cơ thể Giang Hiểu bây giờ đủ cứng rắn, nếu không với tình hình này, e rằng đã hộc một ngụm máu tươi rồi. Trong lồng ngực hắn, cô bé đầu dưa hấu vẫn giống như đứa em gái chưa lớn. Giang Thiền hơi có chút ghen tị mà bĩu môi. Trầm Luân quỷ ôm chặt lấy Giang Hiểu, giọng sắp khóc nói: “Bắc Minh quỷ, huynh đi rồi, đám Ngự Linh Sư lại muốn làm chuyện xấu với Minh phủ…” “Hả?” Cửu Linh kinh ngạc nói: “Túc Mệnh giới giờ đã thành cái dạng gì rồi? Chúng ta khi nào…” Trầm Luân quỷ ngập nước mắt nhìn Giang Hiểu, bộ dạng ủy khuất khiến người ta xót xa. Giang Hiểu cười không nói, xoa đầu cô bé. “Thật mà!” Thấy vậy, Trầm Luân quỷ hơi hờn dỗi, trợn mắt nói: “Trước đây ta và Mộng Yểm Quỷ ở Minh phủ, Bạch Ngọc Kinh cứ lén lút lượn lờ quanh đó, hắn nhất định là muốn mạng hồn thể của ta! Bắc Minh quỷ huynh phải tin ta nha ~” Bạch Ngọc Kinh vội vàng muốn giải thích. Giang Hiểu bỗng nhiên đứng lên, không để ý đến Trầm Luân quỷ bị chứng hoang tưởng, mà chủ động bước thẳng về phía trước. “Vãn Ca…” Sau đó, Giang Hiểu nắm lấy đôi bàn tay ngọc ngà của cô gái áo đỏ. Cơ Vãn Ca nhìn Giang Hiểu, hồi lâu không lên tiếng, sóng mắt như nước, khiến người ta không nhịn được muốn ôm vào lòng. “Lần này ở lại Túc Mệnh giới bao lâu?” Đột nhiên, môi son của Cơ Vãn Ca khẽ mở, hỏi. Mặt Giang Hiểu có chút ngượng ngùng, sau đó nghiêm túc nói: “…Rất lâu, rất lâu.” “Vậy thì tốt…” Nghe vậy, Cơ Vãn Ca đưa hai tay ôm lấy Giang Hiểu, ghé vào tai hắn, dịu dàng nói: “Ở lại bên cạnh ta nhiều một chút nha, Giang Hiểu.” Nội tâm Giang Hiểu chấn động, cảm nhận sự mềm mại của đối phương như chú thỏ nhỏ, không khỏi muốn che chở. “Bắc Minh quỷ đại nhân, Thương Nguyên Quỷ nhà ta đâu?” Lúc này, Bạch Trọc Quỷ không nhịn được lên tiếng phá vỡ bầu không khí này. Giang Hiểu rụt người về, sau đó nhìn nữ quỷ Huyền cấp này, nói: “Thương Nguyên Quỷ đã được một vị đại năng mang theo vào vực sâu để rèn luyện.” Bốp! Nghe vậy, sắc mặt Bạch Trọc Quỷ trắng bệch. Giang Hiểu vội nói: “Yên tâm đi, thực lực vị đại năng đó rất mạnh. Dưới chúa tể, tuyệt đối không nguy hiểm.” Dạ Vương dù chỉ có thể ‘múa may’ trước mặt chúa tể, nhưng săn g·iết những đại năng Cửu Trọng vẫn vô cùng dễ dàng. Nếu Thương Nguyên Quỷ thực sự có tư chất và ý chí, thì chắc chắn lần sau gặp lại, nàng ta sẽ có một sự thay đổi long trời lở đất! “Bắc...Giang Hiểu...” Cùng lúc đó, ngày càng có nhiều Ngự Linh Sư và quỷ đi vào đại điện. Người của tứ đại gia tộc, Tô Hàn, mấy vị sư huynh tỷ còn sống của Ngọc Hư Cung, Yến tử của Minh phủ... Giang Hiểu giờ phút này trở về, trong lòng mọi người có cả vạn câu hỏi cần được giải đáp. Bất quá, đã trải qua nhiều chuyện, mọi người đều hiểu rõ người Huyền Y này, đối phương sẽ không giấu diếm gì, mà chủ động nói ra. “Giang Hiểu.” Tô Hàn năm nay cũng đã hai mươi tư tuổi. Thiên tài Tô gia năm xưa nay đã là một Bát Trọng Ngự Linh Sư có thể đảm đương một phương! “Lại thêm một Bát Trọng Ngự Linh Sư nữa à?” Giang Hiểu cười nhìn Tô Hàn, rồi quay sang nói với Giang Thiền: “Tiểu Thiền, muội cũng phải cố gắng lên.” “Sư tôn đang bế quan, tối mới đến.” Tô Hàn đáp một câu rồi im lặng lui sang một bên, chủ động gia nhập vào đám đông. Đó chính là Tô gia ngày nay. Hiện tại, ngoài một lão nhân tuổi cao, những Bát Trọng Ngự Linh Sư khác của Tô gia cơ bản đều đã c·hết trong trận chiến với Quỷ Thần Phụ, chỉ còn Tô Quan Vũ, Tô Linh Nhi và những người nhỏ tuổi này còn sống sót. Nhưng dù sao cũng là Tô gia, những cái tên ưu tú như Tô Quan Vũ hiện giờ cũng đã là Thất Trọng Ngự Linh Sư. Tạm gác lại tương lai, rất có thể thế hệ này sẽ lại sản sinh thêm vài đại năng Bát Trọng. Sau khi giá lạnh qua đi, tuyết rơi dày cũng không thể mang đi những hạt giống đã chôn vùi, năm sau sẽ lại khỏe mạnh sinh trưởng, tràn trề sức sống, xanh tươi mơn mởn. Ngoài ra, đến thời điểm này. Tô Nhược Uyên cũng đã sớm mất đi chút ý chí phấn đấu ban đầu, giờ chỉ muốn nuôi nấng Tô Quan Vũ trưởng thành, khi rảnh rỗi thì kể lại vài câu chuyện xưa của Tô gia, để bọn họ đừng quên vinh quang của tổ tiên là đủ rồi. Còn những chuyện khác... “Đó là câu chuyện của tiểu quái vật này.” Tô Nhược Uyên nhìn người Huyền Y được mọi người vây quanh, giống như sao vây quanh trăng, rồi cuối cùng gục đầu xuống… ... Buổi tối. Thiên Cơ Sơn hiếm khi mở tiệc lớn. Đèn đuốc sáng rực, rực rỡ như hoa trên cây, các Ngự Linh Sư mỗi người một tài, thường thường lại gây ra những tiếng reo hò vang trời, khung cảnh xa hoa… Bóng tối đều bị ngăn ngoài bình chướng của Túc Mệnh giới, mọi người tận hưởng khoảnh khắc tươi đẹp hiếm hoi trong ngày tận thế của vạn giới. Bữa tiệc rất náo nhiệt, mọi người dồn nén tâm tình đã lâu, mượn cơ hội này để trút bỏ. Dù là một người từng trải như Tô Hàn cũng hiếm khi kể chuyện xưa. Hắn kể cho đám hậu bối của Thiên Cơ cung và Tô gia về việc Giang Hiểu và lũ người Ngọc Hư Cung năm xưa đã hãm hại mình như thế nào... “Xin lỗi...thực xin lỗi...” Cuối cùng, Giang Hiểu uống rất nhiều rượu, đứng lên, hơi say nói: “Ta còn thiếu một bước… Từng bước một… mới có thể hồi sinh được Đại Phu Tử, Thiên Tương bọn họ…” Mọi người không khỏi thất thần, sự vui vẻ vừa rồi lập tức tan đi quá nửa. Thậm chí Cửu Linh cầm chén rượu cũng đứng khựng lại giữa không trung, hồi lâu không hạ xuống. Trong bữa tiệc này, mọi người vốn vẫn luôn chờ Giang Hiểu chủ động mở lời, mong đợi câu nói “thiên đạo cải tạo” kia, nào ngờ cuối cùng vẫn là... Giang Hiểu cũng cô đơn trong lòng, hắn sớm đã nhận ra ý định của mọi người, nhưng bản thân lại khó lòng mang đến hi vọng đó. Con đường này trước mắt còn chưa đi đến cuối cùng... Nhưng vào lúc này — Vút ~ Tô Tô bỗng ngồi thẳng dậy, vung tay. Kính Hoa Thủy Nguyệt được phóng thích, khiến không gian nơi này dậy sóng, chuyển dời ý niệm trong đầu của đám đông. “Dì nhỏ?” Giang Hiểu không bị ảnh hưởng, khó hiểu nhìn Tô Tô. Trong bữa tiệc. Trầm Luân quỷ lại tiếp tục ngang ngược tranh đồ ăn của Cửu Linh, còn tỏ vẻ mình bị ủy khuất, muốn tìm Mộng Yểm Quỷ giúp đỡ. Nhị sư huynh Lâm Đông Đông của Ngọc Hư Cung, cũng mượn men say, lại gần Tô Linh Nhi, kết quả bị Tô Nhược Uyên tát một phát bay không thấy đâu. “Giang Hiểu, Lý cung chủ đã đến.” Tô Tô nhìn người Huyền Y, khẽ giọng nói. Nghe vậy, Giang Hiểu chủ động xua tan cơn say, sau khi báo với Cơ Vãn Ca, lặng lẽ rời khỏi đó. … Xa xa là Thiên Cơ Sơn ngũ sắc rực rỡ. Nơi đây lại là một ngọn núi đen tối yên tĩnh. Hai bóng người đứng trên đỉnh núi, cách xa ồn ào náo nhiệt, nơi ngọn đèn dầu không còn chiếu tới. “Gặp vấn đề sao?” Lý Mỗ chắp tay sau lưng, nhìn về phía Thiên Cơ Sơn, thản nhiên hỏi: “Sao lại đột nhiên trở về Túc Mệnh giới?” “Vấn đề rất lớn.” Giang Hiểu gật đầu. “Ồ?” Lúc này Lý Mỗ mới nhìn về phía đối phương, ngược lại đùa giỡn: “Ở trong vực sâu lăn lộn không được à?” “Đùa cái gì thế?” Giang Hiểu nói ngay: “Ngươi cứ ra vực sâu hỏi thăm Bắc Minh quỷ mà xem... Thôi được, ta nói chính sự, lần này ta về là cố ý tìm ngươi.” Lý Mỗ có chút khó hiểu: “Tìm ta? Làm gì?” Giang Hiểu bình tĩnh đến cực điểm nói: “Ta không có ý định dung hợp thiên đạo giới này.” Vừa dứt lời – Bốp! Lý Mỗ đột nhiên nắm lấy Giang Hiểu, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, từng chữ một nói: “... Ngươi nhắc lại lần nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận