Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 702: Chuẩn bị cắt rau hẹ

"Ừm." Giang Hiểu ôm lấy Cơ Vãn Ca, lặng lẽ cảm nhận tình trạng của nàng dần tốt lên chút ít, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt. Vấn đề bản nguyên hao mòn không được giải quyết, dựa vào Luân Hồi châu kéo dài tính mạng chỉ là biện pháp tạm bợ vô ích. Nhưng Mộng Nữ tồn tại quá mức mờ mịt khó tìm… Giang Hiểu nhắm mắt, hồi tưởng lại những gì liên quan đến Mộng Nữ trong sợi Nhân Quả tuyến kia. Mộng Nữ là một nguyên quỷ. Nếu không có gì bất ngờ, bản nguyên của nàng hẳn là hư vô pháp tắc. Bởi tính chất đặc biệt này, nàng ta cơ bản giống Mộng Yểm Quỷ, cực hiếm khi xuất hiện trong thế giới thật. Những "mình" khác, vì năng lực phân nhánh sinh ra biến hóa, một trong số đó khi tiến giai cần thiết là Mộng Nữ. Còn trong sợi Nhân Quả tuyến kia. Lý Mỗ không bá đạo như vậy, căn bản chưa phải Cửu Trọng Ngự Linh Sư. Bắc Minh Quỷ áp đảo hoàn toàn, ra lệnh cho Ngự Linh Sư và Quỷ Túy cùng nhau truy tìm Mộng Nữ. Dù vậy, cũng mất vài năm mới dựa vào đủ loại thủ đoạn, khi Mộng Nữ đang ăn giấc mơ của một người nào đó, mới vận dụng pháp trận bắt được nàng ta. “…Quá khó khăn.” Một hồi lâu sau, Giang Hiểu bất lực thở dài, “Cả thiên hạ dốc sức, tốn bao nhiêu thời gian, lại thêm vô vàn thủ đoạn của Ngự Linh Sư, mới tìm được Mộng Nữ. Bây giờ ta đây, phải làm thế nào đây?” "Giang Hiểu, trên người ngươi toàn mùi m.á.u tanh nồng…” Đột nhiên, Cơ Vãn Ca nhăn cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, bất mãn lên tiếng, "Mau đi thay quần áo đi, khó ngửi quá." Nghe vậy, Giang Hiểu hít một hơi sâu, tạm thời đè nén suy nghĩ này lại. Sau khi rửa mặt qua loa. Giang Hiểu mặc một bộ áo trắng, tóc tùy ý xõa sau gáy, khuôn mặt thanh tú tuấn dật, bớt đi vài phần sát khí khi trở về, một lần nữa xuất hiện trước mặt Cơ Vãn Ca. Chắc đám thế gia danh sách trong hành lang thế nào cũng không thể ngờ. Bỏ cái vẻ âm trầm nhàn nhạt giữa lông mày ra, e rằng không ai dám nghĩ đây là ma đầu tội ác tày trời —— Bắc Minh Quỷ! "Vãn Ca…" Giang Hiểu nghĩ ngợi, nói, “Sau này Luân Hồi châu cứ để bên cạnh ngươi vậy.” Nói xong, Giang Hiểu lấy ra Luân Hồi châu mà vô số Ngự Linh Sư sẵn sàng trả mọi giá để có được. Ánh linh quang lấp lánh phát ra… Cơ Vãn Ca do dự một chút, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Hiểu, cuối cùng vẫn không lên tiếng, chuẩn bị nhận lấy. Nhưng đúng lúc này— Giang Hiểu đột ngột nắm chặt Luân Hồi châu, nói, “Khoan đã, bản mạng hồn thể trong Luân Hồi châu có chút thiếu hụt.” “Hả?” Cơ Vãn Ca khó hiểu chớp đôi mắt sáng. Giang Hiểu cảm nhận được hồn lực nồng đậm ẩn chứa trong Luân Hồi châu. Tuy vẫn dồi dào, nhưng so với khi mới rời Tam Thanh Cung thì đúng là thiếu hụt đi rất nhiều. Dù sao mình thường xuyên giao đấu với Bát Trọng Ngự Linh Sư, mà Cơ Vãn Ca lại cần dựa vào Luân Hồi châu mới miễn cưỡng kéo dài tính mạng. “…Trước tiên cứ lôi đám rau hẹ kia ra cắt một lượt đã.” Trong giây lát, Giang Hiểu đã có quyết định trong lòng, “Tốt nhất là có thể khiến tứ đại gia tộc thay ta tìm Mộng Nữ ra!” “Rau hẹ?” Cơ Vãn Ca vẫn không hiểu từ này đại diện cho ý nghĩa gì ở Minh phủ. “Cho Vãn Ca của chúng ta lợi nhuận bản mạng hồn thể chứ sao.” Giang Hiểu mỉm cười, vuốt ve bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Cơ Vãn Ca, cảm thấy nàng hôm nay "đáng yêu" hơn rất nhiều. Không bao lâu. Giang Hiểu cùng Cơ Vãn Ca quay trở lại đại đường. Có một cảnh tượng khá thú vị. Bạch Thanh Tùng, danh sách thứ hai của Bạch gia lúc này đang ôm đùi Bạch Ngọc Kinh, cầu xin đối phương tìm cách cứu mình ra ngoài… Bạch Ngọc Kinh thầm nghĩ nếu mình mà ra được thì cần gì đến ngươi ở đây mất mặt xấu hổ? Bên cạnh, lão giả tên Bạch Sa kia cũng tỉnh lại, mặt mày ảm đạm, cứ như đang làm ra vẻ “trượt chân” hối hận vậy. Lại thêm một vị Thiên Tướng nữa. Ba vị Bát Trọng Ngự Linh Sư lúc này đều cùng chung một biểu cảm, mặt ai cũng đen thui... "Bá! Bá! Bá!" Bắc Minh Quỷ vừa xuất hiện. Đám Ngự Linh Sư ở đây đều nhao nhao biến sắc. Mấy người trẻ tuổi kia sợ hãi co rúm lại như thỏ thấy hổ, còn Bạch Ngọc Kinh và Bạch Sa thì hùng hổ, hăng hái không thôi; chỉ có Thiên Tướng đã sớm chấp nhận số phận nghiệt ngã này, bộ dạng mặc kệ sự đời. “…Ha ha.” Giang Hiểu lần lượt lướt mắt qua đám "muôn hình vạn trạng" này, cuối cùng dừng lại trên người Bạch Ngọc Kinh, trêu chọc, “Lão Bạch này vừa tới, tinh thần vẫn tràn trề ghê. Không tệ, rất tốt.” Mọi người nhìn Bạch Ngọc Kinh bằng ánh mắt kỳ lạ. Bạch Ngọc Kinh khó chịu như vừa nuốt một con ruồi sống. Đây chính là Bắc Minh Quỷ. Tính cách giả tạo, thủ đoạn ti tiện của hắn, một khi là địch với hắn thì quả là một chuyện khó chịu nhất trên đời. "Bá! Bá!" Cùng lúc đó, Đại Phu Tử và những đỉnh phong Huyền Quỷ cũng xuất hiện ở hành lang. “Bắc Minh Quỷ, ngươi định làm gì?” Đại Phu Tử ngược lại nhớ lời Giang Hiểu dặn trước khi đi, lúc này chưa khôi phục đã chạy đến. “Lần này Minh phủ ta phí nhiều sức lực như vậy, chỉ thu được mấy món linh kiện Thần bộ đồ của Tô Nhược Uyên, cộng thêm hai Bát Trọng Ngự Linh Sư này…” Giang Hiểu vừa nói vừa thong thả bước giữa đám Ngự Linh Sư này. Hắn vừa đến. Mọi người không khỏi sợ hãi lui người về sau, sợ đụng phải hắn, đối phương lại kiếm chuyện gây phiền phức. Chẳng phải Lâm Cẩm Tú vừa mới bị tóm vào mê cung tra tấn mấy ngày mới thả ra hay sao? "Bạch Ngọc Kinh… Bạch Ngọc Kinh…" Trong giây lát, Giang Hiểu bắt đầu đi dạo bên cạnh Bạch Ngọc Kinh, lẩm bẩm. Bạch Ngọc Kinh chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu. Nhiều lần muốn đứng lên liều sống chết với ma đầu kia. Nhưng mỗi lần sắp có động tác, cơ thể lại truyền ra đau nhức kịch liệt, căn bản không thể chống lại [Mai Hoa Lạc]. "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!?" Cuối cùng, Bạch Ngọc Kinh thực sự không nhịn được tên này nữa, lớn tiếng giận dữ nói, "Có thể tôn trọng đối thủ chút được không!?" "Bổn tọa có thể tôn trọng ngươi đấy chứ! Bạch gia tuyệt đỉnh Bát Trọng Ngự Linh Sư, hai hạng cấm thuật Huyền cấp, đã chém gϊết ba Huyền quỷ, cường giả Nhân Tộc…" Giang Hiểu nói xong, bàn tay lớn đột nhiên vỗ mạnh lên vai Bạch Ngọc Kinh, giọng điệu đột nhiên lạnh xuống, “Không có hai cái bản mạng hồn thể Huyền quỷ, ngươi đừng hòng sống mà rời khỏi đây!” Xôn xao— Vừa dứt lời, mọi người hoàn toàn biết rõ ý đồ của hắn. Quả nhiên… Bắc Minh Quỷ, tên đại ma đầu này quả nhiên đã tính tới nước này! Bạch Ngọc Kinh thì lại như tượng đất ngây ra. Tuy nói đấu giá Ngự Linh Sư Nhân Tộc là chuyện mà Bắc Minh Quỷ không thể không làm qua... nhưng, chuyện này xảy ra trên người người khác và xảy ra trên người mình là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau! Mình dù sao cũng là Bát Trọng Ngự Linh Sư đấy! “Cái này…” Đến cả Thiên Cưu áo đen cũng sững người, “Bắc Minh Quỷ, ngươi không gϊếŧ mấy Bát Trọng Ngự Linh Sư này mà bán qua tay à?” “gϊếŧ làm gì? Chúng có giá trị với chúng ta sao?” Giang Hiểu lại cất bước đi tới bên cạnh lão giả kia, nói, “Thả ra thì sao? Chúng có uy hϊếρ sao?” Từng có thời chỉ có thể ngước nhìn Bát Trọng Ngự Linh Sư. Hiện nay, nếu tính toán kỹ lưỡng chuẩn bị một chút, Bắc Minh Quỷ có thể nhốt hết tất cả Bát Trọng Ngự Linh Sư của Nhân Tộc vào Thương Nguyên Quỷ Vực! “Tên này quá điên rồi!” Tô Quan Vũ nghiến răng ken két, trong lòng vô cùng không cam tâm. Không giống những người khác, danh sách Tô gia mình đã là “hai lần vào cung” rồi, lập tức lại phải bị bán một lần nữa, cho dù được chuộc về, cả đám phải đối mặt với ánh mắt của trưởng bối trong tộc như thế nào đây? “Hơn nữa…” Bên cạnh, Tô Linh Nhi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Sao ta cứ thấy Bắc Minh Quỷ này trước kia cũng bị bắt cóc thì phải?” Nghe có vẻ như vô tình nói vậy thôi. Nhưng trên thực tế, Giang Hiểu ở kiếp trước quả thật đã từng bị bọn buôn người bắt cóc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận