Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 905: Ngăn ở gia môn chúa tể

Chương 905: Chặn ở cửa nhà chúa tể
Đợi đến khi tuyên bố xong đại sự của Túc Mệnh giới này.
Giang Hiểu lại hàn huyên với Thương Nguyên Quỷ một lúc.
Khiến hắn vui mừng chính là, con cá muối Thương Nguyên Quỷ cuối cùng cũng thề thốt nói: "Bắc Minh quỷ, ngươi cứ yên tâm xuống vực sâu đi, Túc Mệnh giới kế tiếp cứ để ta thủ hộ!".
"..."
Khóe miệng Giang Hiểu giật giật, sau đó không nhịn được, cho đối phương một chưởng vào ngực.
Phụt~
Thân hình gầy gò của Thương Nguyên Quỷ lập tức bị đánh cho loạng choạng lùi về sau mấy bước.
"Ngươi điên à?"
Thương Nguyên Quỷ tức giận mắng.
Giang Hiểu nói: "Đợi khi nào ngươi đỡ một chưởng của ta không lùi lại, rồi nói tiếp những lời đó."
"Xì."
Thương Nguyên Quỷ khinh thường nói: "Xem ra ngươi cũng chỉ là một tên tục tằng thôi."
"Tục tằng?"
Giang Hiểu kinh ngạc nhìn gã này.
"Với tư chất của bản tọa, chỉ là không muốn lẫn vào chuyện thế tục mà thôi, vốn muốn làm tiêu dao khoái hoạt, một con quỷ bất tử vĩnh sinh..."
Thương Nguyên Quỷ nói xong, bỗng thấy Giang Hiểu càng lộ ra biểu cảm kỳ quái, không thể nhịn được, "Ngươi có biểu cảm gì vậy? Ta đây chính là đệ tử ưu tú nhất của Càn Khôn cung năm trăm năm trước đó, ngươi hiểu đây là khái niệm gì không?"
"Ngươi có biết trước khi ta xuất hiện, có bao nhiêu Ngự Linh Sư đã nghiên cứu phương pháp chuyển sinh thành quỷ vật không? Ngươi có biết chỉ có mình ta thành công không?"
Thương Nguyên Quỷ nói không ngừng, "Cái tên Cửu U quỷ của Vương gia kia, cũng chỉ là may mắn tìm được vận thôi, ngươi có hiểu không?"
"Được rồi được rồi."
Giang Hiểu nói: "Đợi khi nào ngươi thành Huyền quỷ rồi nói tiếp."
Trên thực tế.
Giang Hiểu rất rõ, chấp niệm của Quỷ Túy chính là một chiếc khóa, muốn phá tan cái khóa này thì dễ thế sao?
Kinh nghiệm từ kiếp trước của Quỷ Lái Xe, trong lòng luôn mang những quỷ vật khác, gặp nguy hiểm cũng không nghĩ cho mình mà chỉ muốn cứu lũ quỷ của Minh phủ.
Còn Trầm Luân Quỷ thì cho dù gặp chuyện gì, trong đầu luôn nghĩ đến âm mưu của Ngự Linh Sư, muốn dùng việc giết Ngự Linh Sư để giải quyết mọi chuyện.
Thương Nguyên Quỷ thì luôn nghĩ mình là một con cá muối vô dụng, vùi đầu vào trong đất, không để ý đến sự đời, chỉ cần sống là được.
Đúng lúc này——
"Không tin sao được."
Thương Nguyên Quỷ hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là rất khó chịu với phản ứng của Giang Hiểu.
"Đừng tưởng rằng Túc Mệnh giới chỉ có một mình Bắc Minh quỷ và Lý Mỗ!"
Thương Nguyên Quỷ rất chắc chắn nói: "Còn có bản tọa Thương Nguyên Quỷ nữa!"
"Thương Nguyên Quỷ!"
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn từ xa vọng đến.
"Ngươi lại tìm Bắc Minh quỷ đại nhân nói chuyện vớ vẩn gì vậy?"
Bạch Trọc Quỷ ngang ngược đi tới, một tay kéo Thương Nguyên Quỷ lại, "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Bắc Minh quỷ đại nhân hôm nay rất bận, ngươi đừng có mà quấy rầy!"
"Chuyện của đàn ông...ngươi...ngươi hiểu cái gì..."
Thương Nguyên Quỷ lập tức trở nên như một cô vợ nhỏ đang bị tủi thân.
Ý chí hào hùng lúc trước đã không còn chút gì, đừng nói đến việc chinh phục Túc Mệnh giới, ngay cả Bạch Trọc Quỷ của nhà mình cũng đã là một ngọn núi lớn khiến y khó thở.
"Ha ha ha ha ha!"
Giang Hiểu cười ha hả, tâm tình đã thoải mái hơn nhiều.
"Giang Hiểu."
Đúng lúc này, một trung niên nhân tay áo phải trống rỗng đi tới, "Lần trước ngươi xuất hiện bằng cách nào vậy?"
Đúng là Bạch Ngọc Kinh.
"Xuất hiện bằng cách nào?"
Giang Hiểu nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng cười nói, "Nghe thấy tín đồ kêu gọi, bản tọa liền xuất hiện thôi, đơn giản vậy thôi."
"..."
Bạch Ngọc Kinh không biết nên trả lời cái tên này thế nào.
Không bao giờ có thể nghiêm túc quá vài giây.
Nói đi thì phải nói lại.
Giang Hiểu cũng nhân cơ hội đó mà hiểu thêm về Thần Thai, năng lực nghịch thiên này cũng có giới hạn rất lớn.
Với Ngự Linh Sư bát trọng như hiện tại của mình, một tháng chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa trong nháy mắt vừa ngưng tụ nó cực kỳ yếu ớt, phải mất chừng mười giây mới có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Dù thế nào đi nữa.
【Thần Thai】 cuối cùng cũng là một năng lực bảo vệ tánh mạng khó có được!
"Nếu lúc ngươi ở vực sâu sắp chết, ta gọi ngươi thì ngươi cũng có thể sống lại?"
Bạch Ngọc Kinh cũng không ngốc.
Ngoài ra,
Lời nói này ngược lại khiến Giang Hiểu phải nhìn đối phương nhiều hơn.
Người này vốn dĩ là một người ngạo nghễ, đại năng bát trọng hiếm có, kết quả bị cái ma đầu Bắc Minh quỷ kia giày vò đến thê thảm, nói ra toàn là nước mắt.
Nhưng đã nói ra lời này, xem ra là đã buông bỏ mọi chuyện cũ rồi.
"Đúng vậy."
Giang Hiểu nói xong, chợt nhớ ra chuyện gì, "Đợi chút."
"Sao vậy?"
Bạch Ngọc Kinh đang định rời đi.
Giang Hiểu đột nhiên đặt tay lên vai đối phương, đồng thời ấn ký thiên Đạo trên hai đầu lông mày chợt sáng lên, thiên Đạo chi lực dung nhập vào trong cơ thể đối phương.
Nói ra thì,
Cánh tay phải bị đứt của Bạch Ngọc Kinh chính là do Ảnh Quỷ chém đứt, một kiếm đó ẩn chứa sức mạnh vực sâu nồng đậm, rất nhiều vật chất u ám nên đã phong tỏa ở vết thương của Bạch Ngọc Kinh, đến giờ vẫn không cách nào khép miệng.
Quả nhiên...
Giang Hiểu rất nhanh chóng dùng thiên Đạo chi lực hừng hực, hóa giải những vật chất u ám trong tay phải của hắn.
"Cái này...cái này..."
Bạch Ngọc Kinh vô cùng kích động.
Việc tay bị cụt năm trăm chương đã được giải quyết, giờ phút này cuối cùng đã có thể khép miệng, trong lòng không thể không muốn đi tìm Tinh Túc, một lần nữa mọc lại cánh tay phải người anh em tốt của mình!
Nhưng một khắc sau,
Bạch Ngọc Kinh lại đột nhiên phản ứng lại, "Không đúng, Giang Hiểu, vì sao ngươi không sớm chút giải quyết vấn đề này cho ta?"
"Khi ngươi đến ngươi cũng không có chủ động tìm ta mà."
Giang Hiểu lúc này đã chẳng thèm để ý đến đối phương, trực tiếp rời đi, bỏ lại Bạch Ngọc Kinh thất thểu ở đó.
Bất kể là Bạch Ngọc Kinh hay là Tô Nhược Uyên,
đều chỉ là khách qua đường ở Túc Mệnh giới, hắn giống như đang ngồi trên một chuyến tàu lửa, lúc này hết thảy đều là phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ...
Cùng nhau bước tới.
Giang Hiểu cuối cùng cũng đi tới trước mặt Giang Thiền và Cơ Vãn Ca.
Đối với hai người.
Một là muội muội, hai là người yêu.
Thời gian ở bên nhau luôn không được nhiều.
Giang Hiểu hít sâu một hơi, từng chữ dừng lại nói, "Đợi ta trở về."
"Ừ!"
Cũng may là, Giang Thiền và Cơ Vãn Ca cũng cố gắng che giấu sự lưu luyến, không để bầu không khí trở nên quá ảm đạm.
"Bắc Minh quỷ."
Còn có Trầm Luân Quỷ, cô bé đáng yêu và ngây thơ nói, "Ngươi đi vào vực sâu rồi, cũng đừng tìm quỷ nữ khác đấy nhé, ta rất thông minh, nhìn ra được con Yến Tử kia vụng trộm đó..."
Bá——
Sắc mặt Giang Hiểu tối sầm, trực tiếp túm lấy Trầm Luân Quỷ, ném vào trong 【Cấm Thuật Chi Môn】.
Ngươi mà thông minh thì đã không nói thẳng ra loại lời này!
"Ha ha, vậy thì ta đi tìm lão Lý vậy."
Cùng lúc đó, Giang Hiểu thấy ánh mắt Cơ Vãn Ca nhìn mình có chút không đúng, liền tìm đại lý do để rời đi.
"Ca ca đúng thật là rất dễ dàng ong bướm trêu hoa."
Giang Thiền nhìn theo bóng lưng của đối phương, đột nhiên nghiêm túc nói, "Cứ đến chỗ nào là kiểu gì cũng sẽ dây dưa."
"Ừ, đúng vậy."
Cơ Vãn Ca cũng gật đầu nhẹ, trong cặp mắt màu máu ẩn giấu chút bất mãn.
Nếu Giang Hiểu biết được, chắc chắn sẽ phải kêu oan! Vực sâu là cái nơi mà đến phân chim cũng không có thì ở đâu ra mà trêu hoa ghẹo nguyệt được chứ?
Nhưng bên kia——
"Không còn cách nào khác, bây giờ phải đi rồi."
Giang Hiểu đã chuyển lời nói sang chuyện khác, "Trong vực sâu có một bà điên đang muốn gây sự với ta, để tránh liên lụy đến các ngươi."
"..."
Lý Mỗ nhìn Giang Hiểu như nhìn thần, "Cái...bà điên..."
"Chỉ là một con Bạch Si điên khùng thôi."
Giang Hiểu vừa nói tới đối phương là đã thấy khó chịu rồi, dù ở Tây Phương hay là trong mộng cảnh, mình cũng đã bị ăn hành đủ rồi.
Dựa vào cái gì mà đối phương thua cuộc, tức giận lên thì có thể trực tiếp tìm tới tận cửa rồi ra tay, còn mình thì chỉ có thể bỏ chạy?
"Cũng được."
Lý Mỗ cũng không hỏi nhiều, dù sao thì tên này và mình là hai chiều không gian khác nhau, chỉ nói, "Cái quan tài bằng đồng kia, trước đây giao cho Minh phủ của ngươi rồi, ngươi cứ việc sử dụng, là có thể hiểu rõ cách phá giới."
Lý Mỗ thực sự không có chút ý niệm lưu luyến nào.
Không nói tới hiện tại Túc Mệnh giới tạm thời không có nguy cơ, hoàn thành những công việc còn tồn đọng lại, y vẫn còn rất nhiều việc cần phải xử lý,
dù sao tên này cũng có thể dùng 【Cấm Thuật Chi Môn】 trở về bất cứ lúc nào.
"Túc Mệnh giới giao cho lão Lý ngươi đấy."
Giang Hiểu cũng thể hiện bản tính của mình, ngạo nghễ nói, "Hóa ra, bản tọa không phải là thiên mệnh chi tử của thế giới này, mà là thiên mệnh chi tử của vũ trụ này!"
Lý Mỗ dứt khoát không thèm để ý đến tên này, trực tiếp đi tìm Tô Hàn, dặn dò những việc tiếp theo.
Người khác còn có thể lo lắng cho an nguy của Giang Hiểu.
Duy chỉ có Lý Mỗ là biết:
Việc này e rằng những người đáng lo lắng hơn lại chính là đám người to con kia ở vực sâu!
Bắc Minh quỷ lại thêm Dạ Vương, hừm, chúa tể mà ra tay e là cũng khó mà bắt được hai tên này, thực sự là khẩu vị của Bắc Minh quỷ rất tốt.

Bên ngoài Túc Mệnh giới.
Trong vũ trụ đen tối bao la.
"Đáng ghét mà!!!”
Một thiếu nữ tóc ngắn, vóc dáng nhỏ nhắn, đang nắm chặt đôi tay trắng như phấn của mình, không ngừng đánh ra những đợt sóng năng lượng hắc ám khủng bố, khí tức lan tỏa khiến tinh không rung chuyển.
Những cường giả vực sâu xung quanh đều đã cách xa hơn vạn dặm, nhưng vẫn bị những đợt xung kích này khiến cho khí huyết đảo lộn, khó lòng mà chịu nổi uy thế cấp chúa tể này.
“Rốt cuộc Túc Mệnh giới tại sao lại cứng như vậy?”
Bạch Si tức giận nghiến răng, sau đó ánh mắt đột nhiên sắc bén, bàn tay nhỏ nhắn xuất hiện một vết nứt trắng thuần.
Oanh ~
Một ngôi sao nhỏ ở gần đó trực tiếp tan biến, hóa thành bụi bặm, trôi lơ lửng trong không gian tối tăm.
Bá!
Bá!
Bá!
Chiêu thức này quả thực khiến các cường giả vực sâu lạnh hết cả sống lưng.
Đây chính là uy thế của chúa tể vô thượng!
Chúa tể thời kỳ toàn thịnh, thực sự có thể dễ dàng phá tan một ngôi sao, hủy diệt một phương thế giới, uy lực khủng bố không thể nào đoán được.
“Thực lực không bị sụt giảm sao?”
Sau một khắc, Bạch Si lại càng khó hiểu, "Nhưng tại sao vẫn không phá nổi Túc Mệnh giới? Rốt cuộc Bản Đạm kia đã dùng thủ đoạn gì vậy?”
Cùng lúc đó.
Trong một nơi khác xa xôi trong bóng tối.
“Không đúng.”
Một con rùa khổng lồ như ngọn núi kỳ dị nhìn về phía một người đàn ông bên cạnh, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi, "Tô Trạch, ngươi cứ thở dài làm gì? Thật sự không được thì cách xa ta ra một chút, đừng có ở đây làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ta có được không?”
"Ta...cái này...haiz! Ngươi không hiểu!"
Tô Trạch nhìn thiếu nữ đang không ngừng công kích Túc Mệnh giới, phảng phất như nhìn một bức họa không nỡ nhìn thẳng, liên tục thở dài.
“...”
Con rùa khổng lồ im lặng, chỉ cho là tên này có suy nghĩ khác người so với những cường giả vực sâu khác, đầu óc có vấn đề.
Oanh ~
Đúng lúc này, một chiếc quan tài đen kịt khổng lồ đột nhiên tựa thiên thạch phóng tới Bạch Si, mang theo một khí thế bạo cuồng.
Sau một khắc,
Một ông lão gầy gò lại giống như một chiến thần lần nữa xông tới chúa tể vô thượng, "Cho bớt làm vướng chân chút coi!"
“Oanh ~”
Hơi thở như hoa lan của Bạch Si hé ra, tỏa ra vô lượng huyền âm, chấn động khiến Dạ Vương thần trí mơ hồ, sau đó đôi tay nhỏ bé thoạt nhìn mỏng manh đột nhiên túm lấy cổ ông lão gầy gò.
"Ngươi cái tên lão già chết tiệt này, đúng là hết lần này đến lần khác muốn tự tìm đường chết!"
Cơn giận của Bạch Si với Giang Hiểu và Túc Mệnh giới dồn cả lên Dạ Vương.
Dạ Vương bên ngoài thân hiện lên các loại sức mạnh giao nhau, giống như Thần Ma hồng hoang, cố gắng giãy giụa phản kháng.
Nhưng chúa tể thì xưng vô thượng, chênh lệch giữa cả hai quá lớn, giống như rãnh trời.
Nhưng một khắc sau,
Trong mắt Bạch Si lại hiện lên một tia giằng xé, sau đó lại lần nữa đánh Dạ Vương nát nửa người, bay ngược ra ngoài, "Không được ra tay giết người.”
"Ít nhất, qua vạn năm, người đầu tiên mà ta tự tay giết, sẽ chỉ là cái tên lừa đảo đáng ghét đó thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận