Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 147: Rung động toàn trường!

Chương 147: Rúng động toàn trường!
"Cái gì!?" Một cảnh tượng đột ngột xuất hiện khiến mọi người trở tay không kịp.
Trong nháy mắt, vô số ánh mắt đồng loạt đổ dồn vào Giang Hiểu.
Cùng lúc đó, mọi người nhận ra trên người Giang Hiểu chi chít những vết thương cùng vệt máu tươi đầm đìa, trông hắn hệt như một con Tu La, tỏa ra khí tức lạnh lẽo thấu xương.
"Giang Hiểu, ngươi làm sao vậy?" Khương Vũ ở trên khán đài lập tức đứng bật dậy.
Lão Vương mập mạp bên cạnh cũng ngay lập tức triệu hồi Linh Khí bản mạng, thi triển một năng lực trị thương hệ cấp cao lên người Giang Hiểu.
Dưới ánh lục quang bao phủ, những miệng vết thương ghê rợn trên người Giang Hiểu mau chóng khép lại, nhưng đám máu tươi kia lại từ từ khô lại thành vệt máu, ngược lại càng thêm lộ vẻ lạnh lẽo.
"Ca?" Ở phía trước, Giang Thiền vốn đang tuyệt vọng chợt lóe lên hy vọng. Dù Giang Hiểu lúc này mình đầy thương tích, nhưng chỉ riêng cái dáng người gầy gò cao ngất đó, cũng đủ làm cô cảm thấy một loại cảm giác an tâm khó tả.
"Giang Hiểu...?" Bạch Khinh Mộng lúc này cũng nghiến răng, gắng sức muốn bò dậy.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Sau một khắc. Mọi người lúc này mới nhận ra có điều bất thường.
Dù là Giang Hiểu ung dung đến chậm, hay là thương thế đầy người cùng cái kẻ áo đen trung niên bị ném lên trận một cách khó hiểu kia… Rõ ràng bên dưới cái vẻ bình yên của cuộc tuyển chọn này, thực chất là những dòng xoáy ngầm cuộn trào.
Giờ khắc này, chỉ có Chu Lực trên sân gắt gao cúi thấp đầu, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
"Giang Hiểu, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Trong thoáng chốc, Khương Vũ đã ở bên cạnh Giang Hiểu, cau mày hỏi.
Chưa đợi Giang Hiểu mở miệng, Khương Vũ đã kinh ngạc thốt lên, "Ngươi... Ngươi đột phá thành Ngự Linh Sư tam trọng rồi hả?"
Xoạt! Vừa dứt lời, cả trường nhốn nháo.
"Ngự Linh Sư tam trọng!?"
"Cái này... Cái này cũng quá biến thái đi?"
"Giang Hiểu không phải mới là tân sinh năm nhất thôi sao?"
"...".
Ngay cả Lý Tể Đạo cũng kinh ngạc tột độ, có thể nói nội tâm đang dậy sóng dữ dội.
"Tân sinh năm nhất này... Cứ như vậy đã đạt đến cấp độ như bọn ta rồi?" Ngay cả các đạo sư trong Thiên Cơ cung đều há hốc mồm, thần sắc ngơ ngác.
Lý Tể Đạo vốn đã chuẩn bị rời đi giờ cũng dừng lại. Hắn kinh ngạc nhìn tiêu điểm của toàn trường, khó mà tin được.
Ngự Linh Sư tam trọng... Rốt cuộc đối phương làm cách nào mà tiến bộ nhanh như vậy?
Trên sân. Chu Lực trong lòng giật nảy mình.
Hắn nuốt nước bọt, gian nan nhìn người áo đen trung niên đang sống chết không rõ kia, trong đầu bất chợt hiện ra một suy đoán cực kỳ đáng sợ, "Cái này... Cái này Giang Hiểu... Tôn Hạo chẳng lẽ bị hắn..."
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tim Chu Lực liền đập kịch liệt, hai chân không khỏi mềm nhũn.
Rốt cuộc là vì cái gì? Lúc đối phương là Ngự Linh Sư nhị trọng đã có thể một mình diệt đội, giờ đột phá thành Ngự Linh Sư tam trọng, vậy còn đánh cái gì nữa? Không đúng! Mình còn cơ hội lật bàn!
Chu Lực bỗng nhiên mắt sáng lên, chộp lấy tia hy vọng cuối cùng, "Giang Hiểu! Ngươi có ý gì?"
"Hả?" Nghe vậy, Giang Hiểu vừa cười như không cười nhìn cái kẻ tép riu này. Trong khi tất cả mọi người đều kinh hãi thì chỉ có kẻ này lộ rõ vẻ sợ hãi.
"Ngươi vô cớ ném người này lên đài của bọn ta là có ý gì?" Chu Lực gượng gạo lên tiếng chất vấn.
Ngay lập tức, mọi người cũng đều khó hiểu nhìn về phía Giang Hiểu. Đúng vậy. Sao ngươi lại vô cớ ném cái tên Hắc Bào Nhân như ném bao cát lên trên trận vậy?
"Giang Hiểu, ngươi cái này... Phá vỡ quy tắc trận đấu rồi." Trọng tài do dự một lát rồi lên tiếng, "Trận đấu một khi bắt đầu, thì không được có ngoại lực tham gia."
"Ừm, có lý." Ngạc nhiên là, Giang Hiểu lại gật đầu, trầm ngâm nói, "Kỳ lạ thật, sao ta lại mang một người đến đây nhỉ?"
"Hả?" Mọi người trong lòng càng thêm khó hiểu.
Sau một khắc, Giang Hiểu ngẩng đầu, đối diện Chu Lực phía trước, nở một nụ cười nhếch mép, "Ngươi biết vì sao ta phải đưa cái tên này tới đây không?"
Thấy ánh mắt Giang Hiểu rơi trên người mình. Chu Lực theo bản năng hoảng hốt, rồi nghiến răng nói, "Ta... Ta sao biết ý của ngươi?"
"Ồ? Thật sự không biết à?" Giang Hiểu nói xong, bước lên một bước. Theo một bước này của hắn. Chu Lực lập tức cảm thấy da đầu tê dại, thân thể không tự chủ lùi lại một bước.
"Hay là không biết?" Giang Hiểu nheo mắt, dưới mái tóc đen, đôi mắt đen lộ ra một vẻ châm biếm.
"Ta... Ta... Ta không biết!" Giờ phút này, trước mặt thầy trò toàn viện, sao Chu Lực có thể vạch trần mình được chứ?
"Ai ~" Giang Hiểu thở dài, sau đó bẻ bẻ cổ, ngay tức khắc phát ra tiếng răng rắc trong khớp xương. "Xem ra ngươi hẳn là mất trí nhớ rồi, không sao, ta sẽ khiến ngươi nhớ lại."
Dứt lời, Giang Hiểu liền bước chân vào chiến trường.
Cùng lúc đó, hòn đá tảng trong lòng Giang Thiền và những người khác rốt cuộc cũng hạ xuống.
"Giang Hiểu... Cuối cùng ngươi cũng đến..." Hứa Tuyên muội tử lúc này sắp khóc rồi, đôi mắt to đọng nước mắt, khiến lòng người xót thương. Bản tính của nàng vốn yếu mềm, vừa rồi phải đối mặt với đối thủ vô cùng cường thế, nếu không phải Giang Thiền không muốn nhận thua, có lẽ nàng đã không nhịn được mà bỏ cuộc rồi.
Bạch Khinh Mộng mấp máy môi, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần có đối phương ở đây, như lần ở trong quỷ triều, nàng cũng không hề sợ hãi, hôm nay lại càng có thể hoàn toàn thả lỏng tâm can.
"Hừ!" Giang Thiền bỗng nhiên hờn dỗi quay mặt đi.
Còn năm người bên Chu Lực thì rối bời.
"Chu Lực, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Mọi người đâu phải kẻ ngốc, ai nấy đều thấy giờ phút này Giang Hiểu đang nhắm vào Chu Lực. Cộng thêm việc một người lạ xuất hiện thương tích đầy mình và cái tên Hắc Bào Nhân kia… Cả thái độ khác thường của Chu Lực trước đó, lại còn dám chủ động đối mặt với đội Ngự Linh Sư của Giang Thiền nữa chứ.
Giờ khắc này. Thậm chí không cần quá nhiều manh mối, ai nấy cũng đã nhìn thấu lớp ngụy trang tưởng chừng vững chắc của Chu Lực.
"Ta... Ta..." Môi Chu Lực không ngừng run rẩy, chẳng tài nào mở miệng.
"Đội trưởng..." Bên cạnh, Tiểu Ngô sợ sệt nhìn Giang Hiểu phía trước.
"Bây giờ phải làm sao?" Nữ Ngự Linh Sư kia cắn chặt răng, nhìn về phía các đội viên còn lại.
Hôm nay có thể nói là biến đổi quá nhanh. Thật sự là chẳng ai ngờ đến. Vốn dĩ đối phương sắp thắng, thẳng tiến vào vòng chung kết cuối cùng. Nhưng đúng ngay vào thời khắc mấu chốt này. Người đàn ông đó cuối cùng vẫn phải xuất hiện.
"Tôn Hạo???" Trọng tài đang chuẩn bị mang cái kẻ áo đen trung niên trên mặt đất đi, bỗng thấy rõ gương mặt bên dưới chiếc mặt nạ.
"Tôn Hạo? Sao lại là hắn?" Ở xa xa, các đạo sư của Thiên Cơ Cung trên khán đài nhao nhao lộ vẻ ngạc nhiên.
"Tôn Hạo không phải là Ngự Linh Sư tứ trọng của đội Dạ Sư sao? Sao có thể thế này..." Trong phút chốc, mọi người kinh hãi nhìn người thiếu niên toàn thân đẫm máu đang mặc đồ đen trên sân, "Chẳng lẽ là...!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận