Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 813: Túc Mệnh châu trong tay ngươi?

Hai vạn trượng Linh Hải không sai biệt lắm là tổng số của tất cả các Ngự Linh Sư bát trọng trên đời.
Bất kể là Giang Hiểu hay là Lý Mỗ, cả hai đều dựa vào Trần Châu để đạt tới cảnh giới vô địch. Có thể sau khi hai người liều mạng khai mở sức mạnh cuối cùng thì đều bị trọng thương một thời gian ngắn. Hiện tại, Giang Hiểu cũng chỉ là dựa vào Luân Hồi châu để miễn cưỡng khôi phục chút ít. Nhưng vào lúc này – cái hòm quan tài đen kịt kia rõ ràng đang nuốt chửng tất cả linh lực của phương thiên địa này! Điều này có ý nghĩa gì? Lý Mỗ lùi về sau nửa bước, sắc mặt ngưng trọng, như đối mặt với kẻ thù lớn.
"Đây là cái gì?" Giang Hiểu cau mày, hỏi, "Lão Lý, Thiên Cơ cung của ngươi có biết đây là cái gì không?"
"Không biết." Lý Mỗ lắc đầu, ngưng trọng nói, "Từ rất lâu rồi, chưa từng có ghi chép nào như vậy, Phong Môn quỷ sinh ra đời bất quá khoảng năm mươi năm. Có thể trước đó, cái hòm quan tài này lại chưa từng có dấu vết tồn tại."
"Đỉnh phong huyền quỷ? Hay là... Cái gì khác?" Giang Hiểu nắm chặt Huyền Vũ kiếm, may mà quỷ khí trong cơ thể ngược lại còn tồn tại, nhưng cũng chỉ ở cấp độ nguyên quỷ. Linh lực căn bản không thể vận dụng... Nơi thiên địa này vì sự dị biến này mà lập tức hóa thành cấm khu của Ngự Linh Sư!
Ngay phía trước. Bóng đen kia mờ ảo như một cái bóng lưng. Đối phương đứng thẳng nửa người trên, tựa hồ vừa mới từ trong hòm quan tài tỉnh lại, nhất thời cũng không có bất kỳ cử động gì. Chiếc hòm quan tài đen kịt, cuối cùng vẽ những vân màu vàng nhạt, toàn bộ đều được điêu khắc chín đầu rồng có sừng, đồng thời dường như bị nhuộm những vết máu không thể nào tẩy đi, nếu không quan sát kỹ thì khó có thể phát hiện. Có thể nếu quan sát cẩn thận, cái loại khí phách như hoàng giả kia, khó mà nói hết sự rung động! Thiên địa im ắng. Vạn vật đều như đứng yên bất động. Giang Hiểu và Lý Mỗ không ngừng cố gắng lưu chuyển linh lực, nhưng kinh mạch bên trong lại giống như bị đóng băng, dù dùng lực thế nào, Linh Hải cũng không có chút buông lỏng nào. Vừa lúc đó. Các bóng ma xung quanh đồng loạt xuất hiện một đôi con ngươi màu xám, dày đặc hỗn loạn, tất cả đều tham lam nhìn chằm chằm vào vị thiên mệnh chi tử và Ngự Linh Sư cửu trọng này.
"Ngọa Tào!" Giang Hiểu quá sợ hãi, "Không ngờ rằng những thứ này đều trốn ở trong vực sâu, một mực quan sát chúng ta?"
Lý Mỗ cũng sắc mặt cực kỳ kém. Điều này không thể nghi ngờ là một cảnh báo đối với hai người. Vực sâu đã sớm giáng lâm, những quái vật đó tùy thời có thể xâm lấn thế giới này, lại còn luôn trong bóng tối nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của mình!
"Thiên mệnh chi tử à..."
"Thật tràn đầy sinh mệnh lực..."
"Không có linh lực sao?"
"Nếu ăn hết được Ngự Linh Sư cửu trọng kia, ta có thể trở thành chúa tể không?"
"Ta thật đói..."
Từng đạo âm thanh nói nhỏ tà ác truyền đến từ bốn phương tám hướng. Thế giới này đã sớm trở thành Hắc Ám Sâm Lâm. Nhân lúc Giang Hiểu và Lý Mỗ suy yếu, trong bụi cỏ lập tức xuất hiện những con sài lang hổ báo tàn nhẫn, tham lam! Thậm chí... Một con quái vật có hình dáng giống con cóc chậm rãi chui ra, da thịt đầy những mụn cóc xấu xí, miệng rộng đang chảy ra chất nhầy màu xám trắng, khiến người ta ghê tởm buồn nôn.
Nhưng vào lúc này - Bùm ~ Thứ kia đột nhiên nổ tung, biến thành một bãi thịt nát đen ngòm tanh hôi. Trong chớp mắt, một lượng lớn xúc tu đen kịt từ bốn phương tám hướng duỗi ra, túm lấy những thịt nát vụn đó, sau đó trong bóng tối truyền ra âm thanh nhấm nuốt chói tai. Một màn quá sức khiến người ta sợ hãi.
"Chuyện gì xảy ra?" Lý Mỗ tim đập thoáng nhanh hơn, "Trong cơ thể ngươi còn có..."
"Không phải ta." Giang Hiểu sắc mặt có chút khó coi.
Sau một khắc - Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên trong thế giới sắp bị vực sâu bao phủ này:
"Vực sâu... Lại phủ xuống rồi à..."
...
Thời gian quay về mấy phút trước.
Mấy cường giả vực sâu sừng sững trong bóng tối vô tận, giống như khán giả trong rạp phim, quan sát đủ loại hành động của Giang Hiểu bên ngoài.
"Phong Môn quỷ chết rồi." Một người đàn ông cao lớn có cơ giác mọc ra nói, "Biết vậy thằng này rác rưởi như thế, không bằng dứt khoát trực tiếp bắt nó ăn thịt luôn!"
"Chỉ tiếc." Tồn tại khác lắc đầu nói, "Nếu Phong Môn quỷ có thể đồng hóa, năng lực của hắn để đồ sát Ngự Linh Sư ở thế giới này, hoàn toàn không thua gì Quỷ Thần Phụ."
"Xem ra..." Đúng lúc này, một người phụ nữ có dáng người cao gầy, mặc giáp vảy chậm rãi lên tiếng, "Chúng ta đều đã đoán sai về năng lực của Phong Môn quỷ, thứ thật sự có thể phong bế linh lực là một tồn tại khác."
Sau một khắc – Theo âm thanh hờ hững kia vang lên trong thế giới hiện tại, một mảnh không gian đen tối này đột nhiên lâm vào tĩnh mịch quỷ dị.
...
"Đây là tận cùng của mạt thế sao?" Trong không gian bao la mờ mịt, bóng người bên trong chiếc hòm quan tài đen kịt chậm rãi đứng dậy, cuối cùng đặt chân lên mảnh đất này. Thanh âm của hắn lộ ra một cổ cảm giác tang thương khó tả... Cho đến giờ khắc này, Giang Hiểu và Lý Mỗ mới chính thức nhìn rõ diện mạo của đối phương. Một người mặc áo da dê... một ông lão gầy gò... Chiếc áo da dê cũ nát đó không biết đã mặc bao lâu, hình dáng có chút rách nát, vóc người tương đối gầy còm, cũng không có khí phách như trước kia, nhưng lại có một loại khí chất thần bí khó lường.
"Quỷ." Bên cạnh, Lý Mỗ hạ thấp giọng, "Một thế giới khác."
"Ừ." Giang Hiểu gật gật đầu. Cả hai đều cố gắng giữ cho động tĩnh nhỏ nhất. Nếu đối phương là quỷ vật, chắc chắn sẽ có tính tình cổ quái, giữ không được có thể là một loại Dã Hồ Quỷ với sát tính sâu nặng. Thật tế theo lời nói của hắn còn có thể đoán được, đối phương không phải là một tồn tại ở thế giới này... Giang Hiểu rất bất ngờ. Vạn lần không ngờ, đối phương lại có thể dùng bản thể, dùng chiếc hòm quan tài đen kịt kia làm môi giới, cưỡng ép vượt qua vực sâu!
"Ảnh Quỷ, ngươi có biết thằng này là ai không?" Giang Hiểu lập tức hỏi thăm trong lòng.
"...Coi chừng..." Một dòng chữ đen kịt chậm rãi hiện ra.
"Nhận thức?" Giang Hiểu nhíu mày, đối phương sao lại cứ ngạo kiều như vậy, không thể trả lời vấn đề của mình một cách nghiêm túc sao.
"...Không..." Ảnh Quỷ trả lời như trước, rất ngắn gọn. Giang Hiểu đang định tiếp tục hỏi. Nhưng vào lúc này – Bùm! Bùm! Bùm! Một cổ linh lực khủng bố đột nhiên lấy ông lão áo da dê kia làm trung tâm, hướng về bốn phương tám hướng khuếch tán ra, lập tức trấn giết tất cả quái vật vực sâu ở đây. Giang Hiểu lập tức biến sắc, thầm nghĩ, linh lực này sao cảm thấy quen thuộc như vậy chứ?
"Thật là trước sau như một, xui xẻo cực độ!" Ông lão áo da dê hùng hùng hổ hổ xoay người, ánh mắt rơi vào Giang Hiểu... Ánh mắt của hắn dừng lại ở ấn ký trên hai đầu lông mày của Giang Hiểu.
"Tiểu gia hỏa..." Sau một khắc, ông lão áo da dê với thân hình có vẻ nhỏ bé nhưng lại giam cầm toàn bộ sức mạnh của mảnh đất này, mở miệng nói, "Túc mệnh châu ở trong tay ngươi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận