Trong Cơ Thể Của Ta Có Cái Quỷ

Chương 350: Vạn chúng chú mục chính là con đường

"Chỉ bằng mấy vị Ngự Linh Sư bát trọng các ngươi sao?"
Nghe Bạch Quỷ nói vậy.
Long Thủ và những người ở xa không khỏi ánh mắt lạnh xuống.
Đối phương vẫn hung hăng ngang ngược như trước, khí độ này chưa từng thay đổi.
"Tám vị Ngự Linh Sư bát trọng..."
Thương Lan Quỷ không có thực lực như Bạch Quỷ, lúc này đã có chút bồn chồn trong lòng.
Không thể so với trước kia.
Hôm nay đã là thời khắc quyết định vận mệnh.
Ai dám cam đoan đối phương không có đòn sát thủ?
Nhất là Ngự Linh Sư của Thiên Cơ Cung, thứ không thiếu nhất chính là Linh Khí đặc thù!
"Sao lại có tám người?"
Bên cạnh, Giang Hiểu lại nhíu mày, nhạy cảm nhận ra vài điểm khác thường.
Nhìn quanh mình một lượt.
Cũng không phát hiện khí tức của Ngự Linh Sư bát trọng nào khác.
Lần này Bạch Quỷ nhắm đến việc làm đảo lộn thiên đạo, nếu nói Thiên Cơ Cung đối phó chỉ có chút trình độ đó thì mình tuyệt đối không tin.
"Chẳng lẽ..."
Giang Hiểu rất nhanh có một suy đoán, ánh mắt suy tư...
mà bắt đầu, "Thiên Cơ Cung cũng muốn mượn Bạch Quỷ tìm địa điểm giấu kín của Túc Mệnh Châu sao?"
"Bạch Quỷ! Ta hỏi lại ngươi một lần, có giao Luân Hồi Châu ra không! ?"
Long Thủ hét lớn một tiếng, đồng thời linh lực trong tay bắt đầu khởi động, một tay chiến đao lập tức thành hình.
Cùng lúc đó.
Bên cạnh, mấy Ngự Linh Sư bát trọng còn lại cũng nhao nhao gọi ra Bản Mệnh Linh Khí, linh uy ngập trời ngang nhiên bộc phát ra.
Cả vùng trời lập tức nổi cuồng phong gào thét.
"Muốn? Tới lấy a."
Bạch Quỷ cầm Luân Hồi Châu trong tay phải, thản nhiên mở miệng.
Vút!
Lời vừa dứt.
Long Thủ ngang nhiên xuất đao, ánh đao rực rỡ, mang theo thế lôi đình vạn quân, chém về phía Bạch Quỷ.
Trong chớp mắt, Hí Mệnh Quỷ liền phản ứng.
Năm ngón tay khẽ bóp.
Trong hư không mấy đạo đường cong huyết sắc đột ngột hiện ra, dễ dàng nghiền nát đao mang không thể cản phá kia.
【 Thiểm 】
Cửu Linh áo xanh cũng ra tay ứng phó.
Cơ hồ ngay lập tức, Cửu Linh đã đến nơi xa, trong tay một cây trường cung màu vàng kéo Mãn Nguyệt, linh lực ngưng tụ thành một mũi tên vàng.
XÍU...UU! ——
Kim quang vụt qua, một đạo tàn ảnh nhỏ bé trong chốc lát xuyên thấu lồng ngực Hí Mệnh Quỷ.
Cảm nhận được linh lực đóng lại trên mũi tên này.
Hí Mệnh Quỷ nhíu mày, sau đó tiêu hao quỷ khí, huyết nhục nhanh chóng khép lại.
Một trận hỗn chiến lập tức bộc phát!
Thiên Cơ Cung có tám vị Ngự Linh Sư bát trọng; Minh Phủ kể cả Bạch Quỷ bên trong, nếu bỏ Giang Hiểu cũng chỉ có năm huyền quỷ.
Trong đó có Bạch Quỷ và Cơ Vãn Ca hai người tồn tại cấp Huyền đỉnh phong.
Hơn nữa trừ Ngự Linh Sư của Thiên Cơ Cung, các Ngự Linh Sư xuất thân từ thế gia khác có chút giữ lại, không dùng hết toàn lực.
Nhất thời, Minh Phủ càng đánh càng hăng, không ngừng tiến về phía bắc.
Thực tế.
Dù song phương chưa dùng hết toàn lực, nhưng chiến đấu giữa Ngự Linh Sư bát trọng và huyền quỷ không phải thường nhân có thể đoán được.
Màn đêm vốn đen như mực giờ bị linh mang rực rỡ chiếu rọi, cứ như ban ngày.
Thiên lôi cuồn cuộn, tầng mây đen dày đặc bị đánh nát vụn.
Người dân bình thường trong thành phố trốn trong nhà, run rẩy không thôi.
Thiên Cơ Cung cũng phát thông báo trước, người đi trên đường phố trong thành đêm cực kỳ thưa thớt.
Trên bầu trời.
Bạch Quỷ gọi ra hư ảnh khô lâu màu xanh nhạt, vung tay liền triệt tiêu công kích của một Ngự Linh Sư bát trọng, sau đó trong nháy mắt xuất hiện sau lưng một Ngự Linh Sư bát trọng khác, mạnh mẽ một quyền ngang nhiên nện xuống.
Người này phi tốc rơi xuống đất, trong khoảnh khắc thân thể hóa thành vô số đạo ánh sáng, sau đó lại tập hợp lại...ở một nơi khác.
Cùng lúc đó.
Cơ Vãn Ca váy hồng như vũ khí nhân gian, thậm chí chỉ cần một ánh mắt cũng ảnh hưởng đến thần trí của Ngự Linh Sư bát trọng.
Xung quanh nàng, không gian dần trở nên trong suốt, từng đạo bóng đen vặn vẹo đáng sợ phảng phất như quái vật đến từ chiều không gian khác, sắp hàng lâm thế giới thực!
Đây là Quỷ Vực của Cơ Vãn Ca.
Quỷ Vực tồn tại trong hư không!
Nhưng khi nàng chuẩn bị đại khai sát giới thì Giang Hiểu đột ngột cầm lấy tay Cơ Vãn Ca.
"Sao vậy? Giang Hiểu."
Khuôn mặt vốn lạnh băng của Cơ Vãn Ca lập tức dịu giọng.
"Giữ lại chút thủ đoạn, đợi sau hãy dùng."
Giang Hiểu nhàn nhạt mở miệng, "Đám người đó cũng giấu át chủ bài."
"Ách?"
Cơ Vãn Ca không rõ, nhưng với lời Giang Hiểu nói thì từ trước đến nay nàng chưa từng nghi vấn.
Bên kia.
Thương Lan Quỷ và Trầm Luân Quỷ lại không được như vậy.
Dù song phương chưa chính thức dùng đến át chủ bài, nhưng thủ đoạn của Ngự Linh Sư bát trọng vẫn không dễ đối phó.
Dần dà.
Giang Hiểu cũng nhận ra tâm tư của đám Ngự Linh Sư bát trọng này.
"Muốn cắt giảm thực lực Minh Phủ tối đa, chỉ chừa lại Bạch Quỷ tập trung hướng Túc Mệnh Châu sao?"
Nghĩ vậy.
Giang Hiểu nhìn về phía người nam tử bạch y đang một mình chống lại ba người kia, ánh mắt có chút phức tạp.
Rốt cuộc đối phương phải gánh vác những gì?
Nếu toàn bộ Ngự Linh Sư bát trọng của Nhân Tộc cùng nhau hàng lâm, trực tiếp trấn áp hắn, có lẽ sẽ tốt hơn.
Trong trường hợp đó —
Thiên Cơ Cung muốn dùng Bạch Quỷ để tìm ra Túc Mệnh Châu trong truyền thuyết;
Thậm chí tứ đại gia tộc cũng muốn Bạch Quỷ một lần nữa đảo lộn thiên đạo;
Còn cả bản thân mình cũng chỉ muốn đánh cắp Túc Mệnh Châu mà thôi.
Bạch Quỷ nhìn như vô địch giờ chẳng khác gì quân cờ đáng thương.
"Hô"
Giang Hiểu hít một hơi thật sâu, đè nén mọi tạp niệm trong lòng, ánh mắt kiên định, "Chỉ có được Túc Mệnh Châu, mới chính thức nắm giữ vận mệnh của mình! Siêu thoát khỏi mọi thứ, đây mới là đạo của ta!"
Phụt ——
Thương Lan Quỷ đột nhiên bị một thanh thần kiếm trong hư không đâm thủng lồng ngực, đồng tử dần tan rã.
Vô số phù văn hiện ra bên ngoài cơ thể hắn...
"Thương Lan Quỷ!"
Hí Mệnh Quỷ lập tức hô một tiếng, định xông tới cứu viện, nhưng một khắc sau lại có ba Ngự Linh Sư bát trọng đột nhiên xuất hiện.
Nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hí Mệnh Quỷ hoàn toàn không hiểu.
Vì sao?
Mục tiêu hàng đầu của bọn Ngự Linh Sư không phải Bạch Quỷ sao?
Vì sao chỉ có hai Ngự Linh Sư bát trọng đối đầu Bạch Quỷ?
Ngoài ra, tại sao Bạch Quỷ chậm chạp không cứu viện mình và Thương Lan Quỷ?
"Quân cờ vô dụng mà thôi."
Nhìn Thương Lan Quỷ bị trọng thương, ánh mắt Bạch Quỷ dưới mặt nạ bình tĩnh không gợn sóng, không hề động tâm.
Thông minh như hắn, tự nhiên cũng nhận ra cục diện lúc này.
Thiên Cơ Cung không thật sự muốn trực tiếp giết mình, họ chỉ muốn mình biến thành chó săn để họ sử dụng...
Tốt nhất là chó sắp chết!
Như vậy, khi tìm được con mồi, đám Ngự Linh Sư đó mới có thể lộ diện, một cước đá văng hắn.
"Ha ha ha ha ha! ! ! !"
Nghĩ đến đây, Bạch Quỷ ngửa mặt lên trời cười lớn, tựa như một tên điên tự giễu, "Thú vị, thú vị! Thế giới này quả nhiên đã bị bóp méo rồi!"
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Bạch Quỷ.
Trên mặt mấy Ngự Linh Sư bát trọng chỉ có vẻ chế giễu.
"Nếu không lo ngươi sẽ kích nổ Luân Hồi Châu, thì giờ ngươi đã là một cỗ thi thể hoàn chỉnh."
Thiên Tương đứng trên không trung, đàn ca mà đứng, thản nhiên nói, "Bỏ cuộc đi. Có lẽ ngươi hiểu, dù ngươi đánh bại chúng ta, xông đến nơi ở của Túc Mệnh Châu."
"Nhưng đám Ngự Linh Sư bát trọng của Thiên Cơ Cung ta sẽ đến đó trước một bước!"
"Kết cục của ngươi đã định."
"Con đường sai lầm vĩnh viễn không đến được đáp án chính xác!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận